Chương 27: Trả lại áo lông
Lúc chạng vạng, Thủy Yên phường vẫn chưa mở cửa, Đồ Vân thấy một quán nhỏ bán son phấn trước cửa, chủ quán là một nữ tử trẻ tuổi cài hoa nhung trên tóc.
Nàng đi tới đó, phát hiện một hộp phấn giống loại phấn ở nhà Trần Hủ Sinh trong đống hộp đầy màu sắc.
“Cô nương, phấn này bán chạy không?”
Nữ tử trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt thô ráp hơi vàng vọt, nhưng ngũ quan cực kỳ chính trực, “Bán chạy lắm, nếu công tử muốn, tính ngươi hai mươi văn.”
Đồ Vân cầm lên, ngửi thử, một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, “Ngươi tự làm à?”
Nữ tử trẻ tuổi mỉm cười, “Đúng vậy.”
“Ngươi bán ở trước Thủy Yên phường, chẳng lẽ nữ tử ở đây dùng nhiều?”
“Cũng tạm, chủ yếu ở đây nhiều người qua lại, buôn bán sẽ khá hơn.”
Đồ Vân mỉm cười, mua một hộp phấn.
Buổi tối Thủy Yên phường mở cửa, Đồ Vân hòa với khách đi vào. Các cô nương trong phường như oanh như yến, mặc quần áo hoa rực rỡ, dáng người nhanh nhẹn.
Trên sân khấu vang lên tiếng nhạc và các điệu múa, dưới sân khấu khách vỗ tay tán thưởng, xa hoa đồi trụy.
Đồ Vân tùy tiện gọi một cô nương, nằm nghiêng trên đệm mềm, co một chân, vừa uống vừa nghe nhạc hệt như khách làng chơi, nhàn nhã say mê.
“Tối nay Khuynh Thành cô nương có rảnh không?” Nàng giả vờ say, hỏi nữ tử tiếp khách bên cạnh.
“Nàng là hoa khôi, đương nhiên có mặt.” Nữ tử hầu hạ Đồ Vân uống rượu, cười rất xinh, “Lát nữa nàng sẽ ra đánh đàn, công tử tạm thời đừng vội.”
Đồ Vân đợi một lát, một nữ tử che mặt bằng lụa trắng bước lên sân khấu, gót sen uyển chuyển, làn váy hồng khẽ đung đưa, vòng eo thon gọn, bộ ngực hơi lộ ra, giữa trán có hoa mai đỏ, tóc mai cài hoa ngọc lục bảo.
Chỉ cần nhìn dáng người thướt tha đã xứng đáng với hai chữ Khuynh Thành.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, Khuynh Thành đàn một khúc đàn tranh ai oán triền miên rồi định rời đi, khách dưới sân khấu lần lượt giữ lại.
“Khuynh Thành cô nương, chúng ta tới xem ngươi, vì sao không tháo khăn che mặt?”
“Đúng vậy, chúng ta tiêu tiền để nghe nhạc, ngươi mới đàn một bài đã muốn rời đi, không khác nào chẳng coi trọng chúng ta.”
Thủy Yên phường là nơi nghe nhạc và xem múa, mỗi năm đều chọn hoa khôi mới. Khuynh Thành đã đảm nhiệm hoa khôi ba năm liên tục nhờ ngoại hình xinh đẹp và giọng hát hay, ngày thường luôn mỉm cười. Không biết hôm nay có chuyện gì, nghe thấy khách nói như thế, nàng khinh thường nhìn qua.
Đồ Vân đứng dậy đuổi theo lên lầu, hét lên: “Cô nương không muốn cởi khăn che mặt là do trên mặt bị thương phải không.”
Khuynh Thành dừng chân, quay đầu lại nhìn, đôi mắt ngấn nước trông đáng thương.
Đồ Vân nói: “Chắc cô nương biết Trần Hủ Sinh đã chết rồi phải không.”
“Ngươi là ai?”
“Tri huyện của Lộc Linh.”
Trong mắt Khuynh Thành tràn đầy địch ý, tựa như biết trước người ta sẽ tìm nàng, “Quan huyện cùng ta lên lầu đi.”
Không ngờ nữ tử này dễ nói chuyện như thế. Đồ Vân đi theo, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt - Lý Đà Nhan.
Tại sao hắn ở đây?
Lý Đà Nhan mặc áo màu xanh đứng ở đầu cầu thang, khuôn mặt tuấn tú gầy hơn, đang từng bước một đi xuống cầu thang gỗ.
Đồ Vân nở nụ cười, “Trở về bao lâu rồi, ta...”
Ánh mắt bình tĩnh của Lý Đà Nhan lãnh đạm, tựa như không thấy Đồ Vân, được Kỳ Quan đỡ xuống lầu.
Đồ Vân nhìn bóng lưng rời đi, nhất thời lưỡng lự và khó hiểu, đang định đuổi theo, Khuynh Thành ở phía trên nói: “Hắn là ông chủ của Thủy Yên phường.”
“Lý tiên sinh làm ăn buôn bán trong nhiều lĩnh vực.” Lông thú, đồ sứ, phường nhạc, tất cả đều không liên quan, “Trước đây nghe nói hắn đi nơi khác phải không?”
Khuynh Thành mở một cánh cửa lưới chạm khắc, rót một chén trà xanh cho Đồ Vân, “Ông chủ luôn ở trong huyện, đi ra ngoài khi nào?”
Đồ Vân càng nghi ngờ nhiều hơn, nhưng không biểu lộ ra mặt, cầm trà uống.
“Đại nhân tìm ta, có phải nghi ngờ ta có liên quan đến cái chết của Trần Hủ Sinh không?”
Không đợi Đồ Vân trả lời, Khuynh Thành kéo khăn che mặt, khóe miệng bầm tím và sưng to, rõ ràng đã bị tát rất mạnh.
Đồ Vân yên tâm uống trà, “Nếu do ngươi làm hại, trước khi ta tới Thủy Yên phường, ngươi đã chạy trốn rồi.”
Bàn tay ngọc của Khuynh Thành thò ra khỏi tay áo, che gò má bị sưng.
“Tuy ta hận hắn, cũng từng nói không để hắn chết tử tế được, nhưng ta có thể đạt được danh tiếng hoa khôi như ngày nay là nhờ hắn không tiếc ném nhiều tiền vào ta. Đối với ta, tình nghĩa và lòng biết ơn vẫn còn, tuyệt đối sẽ không giết hắn.”
Thấy nàng yêu hận đan xen nhau, Đồ Vân tò mò, “Nhiều năm quen biết, nhưng tình đã dứt, cô nương có tiện nói ra lý do không?”
Nước mắt lăn dài trên má Khuynh Thành, “Mấy ngày trước ta đến biệt uyển tìm hắn, hắn đã có nữ nhân khác.”
Đồ Vân nói: “Ta nghe nói Trần Hủ Sinh thường lăng nhăng, có nữ nhân khác cũng không có gì lạ.”
“Đúng vậy, hắn tham lam và háo sắc, dây dưa với không ít nữ tử, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với ta, cho nên mấy năm nay ta mắt nhắm mắt mở, dù sao nam nhân nào cũng tam thê tứ thiếp.” Nói đến đây, Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng nữ nhân lần này không những làm tổn thương trái tim ta, còn làm tổn thương lòng tự trọng của ta.”
“Ồ?”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Đồ Vân phát hiện tuy Khuynh Thành là người bán tiếng cười, nhưng lời nói và cử chỉ lại không thua kém các tiểu thư nhà giàu. Có thể khiến nàng nói ra những lời thế này, chẳng lẽ nàng kia là tiên nữ.
“Là nữ nhân thế nào?”
Người ta nói phú quý làm mờ mắt con người, mặc dù Khuynh Thành xuất thân thấp kém, nhưng dần dần được nâng niu trong khung cảnh vàng son, nên từ từ có lòng kiêu ngạo.
Nàng oán hận nói: “Là một... người nhà quê.”
Tối nay trời đầy sao, Đồ Vân đi ra khỏi Thủy Yên phường, lại nhìn thấy nữ tử bán phấn trước cửa, nàng mỉm cười gật đầu, nữ tử thản nhiên gật đầu.
Trở lại huyện nha, Đồ Vân lấy áo lông chim vàng, đi thẳng đến nhà Lý Đà Nhan.
Gõ cửa thật lâu, Tường thúc mới thong thả ra mở, trước đây cho dù trời mưa cũng không lâu như vậy.
“Tường thúc, công tử ngủ chưa?”
Tường thúc không chần chờ, nói: “Ngủ rồi.”
Cảm giác này khiến Đồ Vân nhớ tới lần đầu tiên đến đây, nàng nói rằng đến thăm người bệnh, nhưng Tường thúc nói thẳng không cần, hoàn toàn không cho nàng cơ hội nói câu thứ hai.
“Ta sẽ không quấy rầy nữa, áo choàng lông vàng này là của công tử, làm phiền ngài chuyển giùm.”
Tường thúc đồng ý, cầm lấy áo choàng lông vàng.
Đồ Vân giả vờ đi về huyện nha, nhún người bay lên mái nhà, từ xa nhìn thấy trong phòng Lý Đà Nhan có thắp đèn, bóng người đọc sách in lên cửa sổ.
Ngủ chỗ nào.
Thái độ của Tường thúc rõ ràng là đã bị dặn dò, nàng không hiểu người này suy nghĩ điều gì, vô cớ xa lánh nàng.
Trong phòng, Tường thúc gõ cửa đưa áo choàng lông vàng cho Lý Đà Nhan, “Quan huyện đưa tới, có lẽ khí hậu đã ấm áp, sau này không cần nữa.”
Lý Đà Nhan dường như bị đồ vật và lời nói làm cho đau đớn, hơi thở nóng nảy, nắm chặt tay ho khan.
“Ngài đi xuống đi.”
Sau khi Tường thúc rời đi, Lý Đà Nhan đặt sách xuống, vuốt ve áo choàng lông vàng đã được gấp gọn gàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lúc trước Đồ Vân bị bệnh nặng, hắn để áo choàng lông vàng lại, nào ngờ hôm nay nhận lại, tâm trạng rất khác.
Hắn cầm áo choàng bằng một tay, định bỏ vào rương quần áo, ai ngờ do ngồi quá lâu nên tê chân, bất cẩn vấp ngã, một lá thư rớt ra khỏi áo choàng.
Lý Đà Nhan nhặt phong bì lên, là chữ viết của Đồ Vân.
Mở ra xem, từng câu từng chữ mô tả vụ án rất chi tiết, cuối cùng còn đề cập nhu cầu cấp bách đang cần một người khám nghiệm tử thi giúp đỡ.
Kể từ khi hắn tới Lộc Linh, chưa bao giờ nghe thấy vụ án giết người hàng loạt như vậy, thảo nào người dân bàn tán suốt ngày, luôn luôn hoảng sợ.
Hai tiếng “cộc cộc” vang lên, hình như có người gõ cửa sổ nhẹ nhàng.
Lý Đà Nhan mở cửa sổ, thấy Đồ Vân đang ngồi trên gạch xanh ngoài cửa sổ, bưng một đĩa mứt trái cây.
“Đọc thư xong chưa?” Nàng cười.
“Đây có được coi là quan huyện đang đột nhập vào nhà dân không.” Hắn nói vậy, nhưng lại nhìn độ cao của tầng lầu, giống như sắp trượt chân ngã xuống.
“Đương nhiên là không, khuya rồi nên ta không muốn Tường thúc cả đống tuổi còn phải ra mở cửa cho ta.”
Đồ Vân cầm một miếng mứt trái cây, từ cửa sổ vói vào, đút vô miệng hắn, “Nếm thử đi”
Lý Đà Nhan bị mê hoặc, há miệng, ăn mứt trái cây ngọt ngào.
Đút một người 30 tuổi ăn mứt trái cây, chỉ có quan huyện liều lĩnh này mới làm được.
“Xảy ra vụ án lớn như vậy mà quan huyện còn nhàn nhã.”
“Đừng hiểu lầm, ta tới để điều tra vụ án.” Đồ Vân vứt một miếng mứt trái cây, nghiêng người về phía trước, dùng miệng bắt lấy.
Đồ Vân làm rất tự nhiên, nhưng Lý Đà Nhan thầm run rẩy, lỡ như bị trượt khỏi ngói, sống chết khó lường.
“Có chuyện gì thì vào nói.” Lý Đà Nhan quay lại bàn, cầm thư lên.