MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 35: Cá lọt lưới


Sau một đêm triền miên, Đồ Vân mở mắt ra đã là bình minh, hơi thở đều đều phả vào má, quay đầu qua thì đối diện với ánh mắt Lý Đà Nhan.


Hai người nhìn nhau, chợt đỏ mặt, vốn dĩ có nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.


Đồ Vân xấu hổ co rúm người lại, bị góc chăn che đến chóp mũi, toàn thân trần trụi, cực kỳ không có cảm giác an toàn.


Nàng cố gắng che giấu sự xấu hổ, hỏi: “Chàng thức dậy khi nào?”


Lý Đà Nhan không trả lời, cánh tay cứng đờ ôm chặt nàng ở bên ngoài chăn, ôm vào lòng.


Cảm giác được ôm chặt thật tốt, dịu dàng và đáng tin cậy giống con người Lý Đà Nhan, Đồ Vân xoay người, dựa vào ngực hắn.


Mới vừa dựa sát vào nhau một lát, một tiếng gầm như sấm vang lên từ ngoài cửa sổ, “Đồ Vân, có người chết, ngài có nghe thấy không?”


Là Ân Thi Lang, Đồ Vân ngạc nhiên.


Lý Đà Nhan biết nàng đang nghĩ gì, ngồi dậy, lấy quần áo tới cho nàng.


Đồ Vân nhanh chóng cầm lấy, mặc từng cái vào.


Trước khi đi, Đồ Vân nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói gì đó.


Ánh mắt của Lý Đà Nhan cũng nồng nàn không kém, nhưng vẫn nhẹ nhàng và chậm rãi nói với nàng, “Nàng đi điều tra vụ án trước đi, khi nào rảnh thì chúng ta nói chuyện.”


Tâm trạng bối rối của Đồ Vân lập tức yên ổn, mỉm cười, “Vậy chàng chờ ta nhé.”


“Ừ, cẩn... cẩn thận một chút.” Lý Đà Nhan lo lắng nên nói lắp.


Đồ Vân mở cửa đi ra ngoài, Kỳ Quan đi tới mắng, “Ân Thi Lang, đã nói quan huyện không có ở đây, người còn ở ngoài cửa rống to, không cho người ta ngủ phải không.”


Hai người gặp nhau ở cửa, Kỳ Quan sửng sốt, “Ngài.. tối hôm qua không rời đi à?”


Chủ tử đột nhiên không thành thân, bận rộn cả trong lẫn ngoài, mãi đến tối hôm qua mới có thời gian nghỉ ngơi, hắn tưởng rằng Đồ Vân đã rời đi.


“Bây giờ ta đi đây.” Đồ Vân cười, lập tức biến mất trên cầu thang.


Kỳ Quan vội vã chạy lên lầu, thấy Lý Đà Nhan đang thong thả thắt đai lưng, hắn với tay lấy áo ngoài.


“Chủ tử, tối hôm qua quan huyện ngủ lại à?”


“Ừm”


“Vậy...” Kỳ Quan nhìn chiếc giường bừa bộn, đầu ong ong, không biết nghĩ gì, chớp mắt hỏi: “Vậy không xảy ra chuyện gì chứ?”


Lý Đà Nhan đỏ mặt, nói: “Ngươi đánh xe ngựa đi theo quan huyện, ngài ấy đi đâu thì ngươi đưa đi đến chỗ đó.”


“????” Kỳ Quan ngốc nghếch nói “Vâng”.


Ân Thi Lang đứng ngoài tường, vẫn hét lên không dứt. Đồ Vân ra ngoài, nhìn thấy hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Có người chết ở đâu.”


“Ngài quả nhiên ở đây.” Ân Thi Lang thấy Đồ Vân tựa như mới tỉnh dậy, chỉ vào mũi nói: “Ngài có huyện nha mà không ở đó, chạy tới nhà Lý Đà Nhan làm gì, không sợ làm bẩn ngạch cửa của người ta.”


Đồ Vân bình tĩnh búi tóc, dùng cây trâm gỗ ghim lại, hỏi: “Ai chết?”


“Ngài thông minh như vậy, không đoán được hay sao?”


“Phương Hải Sinh?”


Ân Thi Lang khoanh tay, “Ừm”


“Không nên vậy chứ, hung thủ đã bị bắt đêm hôm qua.” Đồ Vân tự hỏi, “Chẳng lẽ là con cá lọt lưới?”


Đồ Vân bắt đầu chạy, bỗng nhiên cảm thấy hai chân bủn rủn, chỗ kín mơ hồ đau nhức, không thể không dừng lại.


“Ngài bị sao vậy?”


Đồ Vân mất chút thời gian để thích ứng, chuyển từ chạy thành đi nhanh, “Bảo ngươi đi kiểm tra nhà của ba người kia, có phát hiện cái gì không?”


“Không có gì cả, ta còn bị Vương phu nhân quở trách một trận, nói rằng sao điều tra lâu như vậy, chẳng những không trả lại thi thể, bây giờ còn lục soát nhà.”


Nghĩ lại, hắn cảm thấy ngột ngạt, bản thân là nhị công tử của Ân gia, khi nào lại phải khó chịu như vậy.


Đồ Vân nói: “Thật ra mọi chuyện đều là sự suy đoán của ta, nếu muốn biết sự thật, cần phải xác minh thêm.”


“Đi” Kỳ Quan đánh xe ngựa đuổi kịp hai người, nói với Đồ Vân: “Công tử của ta nói, bảo ta đi theo ngài cả ngày.”


Trong lòng Đồ Vân cảm thấy ngọt ngào như mật, ngồi lên không chút do dự.


Ân Thi Lang tỏ vẻ khó hiểu, “Họ Lý tốt bụng từ khi nào?”


“Có muốn ngồi không, không muốn thì thôi.” Kỳ Quan nói xong, vung dây cương, “lộc cộc” đi xa.


“Ớ... Đợi bản công tử nữa.”


Nhìn thấy nhà của Phương Hải Sinh từ xa, tòa nhà quá xa hoa khiến mắt Đồ Vân tỏa sáng.


Bức tường được làm bằng ván cứng màu xanh xám có hoa văn nổi, đình viện rộng lớn và có hồ, nhà chính có sáu cửa sổ sát đất, rèm tre của mái hiên được cuốn lên, tạo ra sự tao nhã trong nét cổ kính.


“Phương Hải Sinh là tiến sĩ phải không? Ở căn nhà lớn đến vậy à?”


Kỳ Quan nói: “Tổ tiên của hắn làm quan ba đời, nhưng hắn hơn 35 tuổi vẫn chưa đỗ kỳ thi, sau đó không thi nữa, cũng không thành thân.”


Đồ Vân “Ừm”, gật đầu.


Trước cửa của Phương gia, Kỳ Quan chờ ở cửa, Đồ Vân đi vào.


Phương Hải Sinh có rất nhiều thân nhân là nữ, người nào cũng trẻ và xinh đẹp, trông chưa tới hai mươi, đang đứng dưới mái hiên khóc nức nở.


“Ngươi đi vào xem thi thể đi, ta hỏi những người khác.” Đồ Vân nói với Ân Thi Lang.


Mấy tỳ nữ khóc sướt mướt, nói chuyện đứt quãng, Đồ Vân hỏi thật lâu mới ra kết quả - mấy ngày trước, Phương Hải Sinh có biểu hiện kỳ quái, dường như trong phòng có giấu một nữ nhân.


“Các ngươi có nhìn thấy bộ dạng người đó thế nào không?”


Tỳ nữ rơi lệ lắc đầu, “Tiên sinh không cho chúng ta tới gần tầng chính, chỉ nhìn thấy bóng trên cửa sổ vài lần khi đưa trà vào đêm khuya.”


“Đúng vậy, nữ nhân đó nói chuyện thô lỗ, sau khi tiên sinh chết, nàng biến mất không dấu vết.”


Biến mất không dấu vết?


Đồ Vân lập tức đi tìm Ân Thi Lang, trùng hợp là Ân Thi Lang đã xem xong thi thể và đi ra, hưng phấn nói: “Chết giống mấy người trước, không có gì khác biệt.”


Đồ Vân nói: “Nếu dựa theo cách giết người trước đây, hung thủ vẫn còn trốn trong Phương gia, bây giờ ngươi đi về, gọi người tới lục soát toàn bộ nơi này.”


“Được.”


Ân Thi Lang trở về gọi A Tứ và A Siêu, bốn người lục soát ở Phương gia hai canh giờ cũng không tìm thấy gì.


Đồ Vân mệt mỏi đến nỗi không đi được nữa, đứng ở góc tầng hai nghỉ ngơi, bất ngờ nhìn thấy một căn phòng nhỏ trông bình thường bên cạnh nhà bếp.


Nàng đi xuống, hỏi tỳ nữ, “Có gì trong phòng này?”


Đám tỳ nữ đồng loạt lắc đầu, “Không biết, chúng ta vừa mới tới, cánh cửa này chưa bao giờ được mở ra.”


“A Tứ, A Siêu, phá cửa.”


Sau một loạt va chạm, cánh cửa của căn phòng nhỏ cuối cùng đã từ từ mở ra, cảnh tượng bên trong khiến người ta hãi hùng khiếp vía.


Ba thanh sắt đen được đặt trong cái nồi tra tấn phủ đầy mạng nhện, tuy rằng không có lửa, nhưng than đen vẫn còn bên trong. Phía sau nồi tra tấn là một cọc gỗ hình chữ thập, một sợi xích sắt bụi bặm quấn quanh cọc gỗ, bên cạnh còn có một cái ghế hình con hổ.


A Tứ nhìn thấy dụng cụ tra tấn lạnh lẽo thì chân mềm nhũn, “Trời ạ, nơi này dùng để làm gì?”


Ân Thi Lang thử kéo sợi xích sắt, nhưng nó bị khóa vào cọc gỗ, kéo cũng tốn công vô ích.


Hắn bất đắc dĩ buông tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một mảnh đồng gỉ màu đen, thoang thoảng mùi thối.


“Đây là cái gì?” Hắn vỗ thử.


Sắc mặt Đồ Vân âm u và lạnh lẽo, “Máu người.”


“Cái gì?” Ân Thi Lang vội vàng lấy khăn tay ra lau.


Đồ Vân nhặt thanh sắt trong nồi tra tấn lên, phía trên có chữ “kỹ nữ”.


“Trở về đi, hung thủ đã đi rồi.” Nói xong, Đồ Vân đã ra khỏi cửa, rời khỏi Phương gia.


Nàng trở lại nhà lao của huyện nha với tâm trạng nặng nề, Tất Lương đút hai tay vào tay áo, dựa vào cửa ngủ.


Đồ Vân mở cửa, bước vào nhà lao đơn sơ, ánh sáng lờ mờ, phòng giam bên ngoài giam nữ nhân, bên trong giam nam nhân, bọn họ đều cực kỳ yên tĩnh.


Đồ Vân ngồi xổm bên cạnh nữ nhân bán phấn mặt cách rào gỗ, “Phương Hải Sinh đã chết.”


Nữ nhân nghe nói vậy, bật khóc vì vui mừng, ngẩng đầu nhìn Đồ Vân, “Tuy đại nhân rất giỏi, nhưng chúng ta vẫn thắng.”


“Vậy à?” Đồ Vân cố gắng hạ thấp giọng hết mức, sợ làm tổn thương nàng, “Cảm giác bị đóng dấu bằng sắt không dễ chịu phải không.”


Đôi mắt đẫm lệ của nữ nhân run rẩy dữ dội, “Xem ra đại nhân đã biết hết mọi chuyện.”


“Đáng tiếc ta biết quá muộn. Tối hôm qua, ngươi không rời đi vì cố ý tạo ra ảo giác cho ta rằng các ngươi chưa chờ được Phương Hải Sinh, kéo dài một đêm cho hung thủ lẻn vào nhà Phương Hải Sinh. Vì vậy sau khi nàng thành công, không ở lại chờ các ngươi đến đón như trước đây mà trực tiếp chạy.”


“Đại nhân thật thông minh.” Nữ nhân thật lòng khen ngợi, nụ cười hòa với nước mắt.


Đồ Vân hỏi: “Để trả thù, muốn nhiều người cùng chết với ngươi, có đáng giá không?”


Nữ nhân run rẩy khẽ cười, “Chẳng lẽ đại nhân ngây thơ đến mức cho rằng, ta là nạn nhân duy nhất hay sao?”


Những lời này thật chói tai, Đồ Vân mất hồn mất vía đi ra khỏi nha môn, A Tứ và A Siêu khiêng thi thể Phương Hải Sinh trở về, hỏi nàng để ở đâu.


Nàng nói: “Tùy tiện đi, đừng để chó ăn là được.”


Ân Thi Lang hỏi: “Hiện giờ có phải hung thủ vẫn còn lẩn trốn không?”


“Thả tin tức ra ngoài, toàn bộ hung thủ đã bị bắt, ngày mai mở đường để xét xử.”


Ân Thi Lang tức giận nói: “Ngài nói nhảm gì đó, chúng ta không bắt được hung thủ.”


“Ta nói đã bắt được để xét xử tức là như vậy, nhiều lời vô nghĩa để làm gì.” Đồ Vân lớn tiếng quát nạt, những người khác không dám nói gì.


Sau khi mặt trời xuống núi, Đồ Vân trở lại nhà Lý Đà Nhan.


Trong phòng không có ai, Kỳ Quan nói: “Có lẽ đến thư phòng.”


Đồ Vân chưa từng đến thư phòng của Lý Đà Nhan, mới vừa bước vào đã hiểu cái gì gọi là biển sách mênh mông. Từng dãy kệ sách chất đầy đủ loại sách và cuộn giấy, một cái bàn được đặt bên cạnh cửa sổ, hoàng hôn nghịch ngợm nhảy múa trên giấy vẽ, màu sắc rực rỡ phủ lên quần áo của Lý Đà Nhan.


Lý Đà Nhan mải mê vẽ tranh, khi nàng tới trước mặt mới mờ mịt ngẩng đầu, hỏi: “Nàng xong việc rồi hả?”


Đồ Vân gật đầu, nghiêng đầu nhìn tranh của hắn vẽ, một con hạc tiên trắng như tuyết đứng trên đỉnh núi ngắm non xanh nước biếc, nhìn những ngọn núi với phong thái có chút khinh thường bầu trời.


Xem ra tâm trạng không tệ, có thể tĩnh tâm vẽ tranh.


“Ta nghe nói hạc tiên là loài chim dũng cảm, có thể chiến đấu với đại bàng bay cao trên chín tầng mây.”


Lý Đà Nhan đặt bút vẽ xuống, “Trong thành đang đồn rằng quan huyện đã bắt được hung thủ.”


“Ừ.” Đồ Vân vén áo choàng ngồi xuống, “Điều tra vụ án thì dễ nhưng xử án thì khó. Vì sao có người cố gắng bảo vệ công lý, phân biệt đúng sai, nhưng sau khi làm quan thì gặp rắc rối.”


Lý Đà Nhan thong thả nói: “Bởi vì người thực thi pháp luật chỉ cần không để tội phạm thoát, không hãm hại người tốt là được. Nhưng vì là quan, phải tham gia vào chính quyền, cần cân nhắc lợi hại, tiến lui một cách thích hợp.”


Đồ Vân lắc đầu, “Xét đến cùng, tốt nhất không nên làm quan.”


Lý Đà Nhan nói: “Trong triều của chúng ta, có rất nhiều chức quan, nàng không lo thì sẽ có người khác. Suy nghĩ theo hướng tích cực, nếu nàng là một vị quan tốt, vậy sẽ bớt một gian thần, có lợi cho dân chúng.”


“Nếu không tích cực thì sao?”


“Ít nhất nàng có thể duy trì hoà bình ở một khu vực, có thể cứu được rất nhiều người.”


Đồ Vân cười cho qua chuyện, “Đừng chụp cái mũ lớn như vậy cho ta, ta không chịu nổi đâu.”


Lý Đà Nhan suy đoán, “Có phải... hung thủ cũng là nạn nhân không?”


**************


Editor: nam nữ chính đã xác định quan hệ nên mình sẽ edit cách xưng hô thay đổi tùy theo tình huống và hoàn cảnh



Cách để kiếm thêm sao:

1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày

2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện

3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin