MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 37: Quân tử và giai nhân


Hành vi của nhóm Thôi Bình Nhi khiến dư luận phẫn nộ. Nha môn thất thủ, cả đám dân chúng ùa vào, A Tứ và A Siêu không thể ngăn cản mọi người, lập tức mất kiểm soát.


“Mọi người đang làm gì? Đi ra ngoài.” Đồ Vân tức giận quát lên nhưng vô ích, dân chúng vẫn đánh đấm nhóm Thôi Bình Nhi.


Nàng nhìn thấy Ân Thi Lang đang đứng sững sờ, hét lớn: “Ngươi không biết làm gì hay sao, mau đuổi mọi người ra ngoài.”


Ân Thi Lang đứng về phía người dân, cảm thấy Thôi Bình Nhi phạm phải tội lỗi tày trời, cho nên không muốn nhúng tay.


“Ta không đi, nàng giết nhiều người như vậy, xứng đáng.”


Đồ Vân vô cùng tức giận, đi đến trước mặt hắn, giơ chân lên, “Ngươi có đi không?”


Ân Thi Lang bĩu môi, Tất Lương cũng sợ bị mắng, kéo hắn bước tới hỗ trợ.


Nếu tiếp tục đánh, Thôi Bình Nhi sẽ mất mạng, Kỳ Quan nhìn thấy, vô cùng lo lắng.


“Thôi, nể mặt công tử.” Hắn nhảy xuống tường, giúp Đồ Vân đưa Thôi Bình Nhi vô nhà lao.


Mặt mũi các phạm nhân bị bầm tím và sưng, Đồ Vân và mấy người khác ngồi trong phòng giam thở hồng hộc, tóc rối bù.


Ân Thi Lang nói: “Đám côn đồ này đáng sợ quá.”


Kỳ Quan chỉ vào vết bầm tím trên mặt, trách móc Đồ Vân, “Tại ngài xét xử vụ án bất công, ta cũng bị đánh.”


Đồ Vân thở hổn hển, “Ngươi mau về nhà kể cho Lý Đà Nhan nghe mọi chuyện xảy ra trên công đường không sót chữ nào.”


“Ờ, ta đi liền.” Chủ tử vốn kêu hắn tới xem tình hình rồi kịp thời bẩm báo.


Ân Thi Lang không vui, “Kể cho hắn biết làm gì? Hắn không phải là người của nha môn.”


Đồ Vân giả vờ không nghe thấy, quay qua nhìn Thôi Bình Nhi đang trong tình trạng hỗn loạn, “Ngươi cho rằng một mình ngươi ôm tội sẽ không sao à? Đã có kế hoạch cá chết lưới rách, thì nên có quyết tâm tổ kiến hổng sẽ gây ra sụt toang đê vỡ.”


Thôi Bình Nhi bị đánh đến nỗi chảy máu trên trán, vẫn bộ dạng nửa chết nửa sống dựa vào tường, “Quan huyện có ý gì?”


“Ngươi biết lời nói dối của ngươi mong manh đến cỡ nào.” Đồ Vân nổi giận: “Tuy sinh ra như một con kiến cũng phải có chí lớn, sinh mạng như tờ giấy mỏng, cho nên phải có trái tim kiên cường.”


Nghe xong, Thôi Bình Nhi cứng đờ xoay cổ qua, “Đại nhân cảm thấy ta có thể chứ?”


“Ngươi sợ không thắng hay sao?”


Thôi Bình Nhi cười khổ, “Đại nhân có thể điều tra vụ án rõ ràng, nhưng lại không có cách nào mang lại công bằng cho thiên hạ, có lẽ sẽ huỷ hoại vô số người.”


“Vậy ngươi cho rằng, giết bốn người đó, bi kịch sẽ không tái diễn hay sao?” Đồ Vân lắc đầu, “Lòng tham của con người còn đáng sợ hơn cả lũ lụt hay dã thú, hôm nay nó có thể đang ngủ yên, nhưng ngày mai khó đảm bảo sẽ không quay trở lại.”


Những lời này khiến người trong mộng bừng tỉnh, Thôi Bình Nhi rơi nước mắt như mưa, vẻ mặt bất lực.


Sau khi ra khỏi phòng giam, Ân Thi Lang đầy nghi ngờ, hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói vậy là có ý gì?”


Đúng là một kẻ ngu ngốc, Đồ Vân lười giải thích với hắn, “Không có ý gì, ta khuyên nàng buông dao sát sinh sẽ lập tức thành Phật.”


“Loại người này còn có hy vọng à?” Ân Thi Lang không tin.


“Chuyện buồn nhất trong cuộc đời Ân công tử là gì?” Nàng hỏi lại.


“Nhiều lắm.” Ân Thi Lang trầm ngâm thật lâu, đếm ngón tay, “Ngọc bội mà ta có từ nhỏ bị mất, cha ta mắng ta, có lần Bảo Nhi đi lạc...”


“Ngươi có biết tuyệt vọng là gì không?”


“Tuyệt vọng?” Ân Thi Lang gãi đầu, vắt hết óc suy nghĩ.


Đồ Vân lắc đầu, “Ngươi không biết tuyệt vọng là gì thì làm sao biết được đau khổ.”


Tất Lương nói: “Vừa rồi đại nhân khích lệ Thôi Bình Nhi, để nàng dũng cảm chống lại kẻ ác đúng không?”


“Ngươi nhìn đi, một người chưa từng điều tra vụ án nào còn biết ta đang nói gì, nói chuyện với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.” Đồ Vân cất bước rời đi.


Buổi tối, căn phòng phía bắc có ánh lửa mờ nhạt, Đồ Vân thắp đèn, ngồi ở bàn viết bài.


“Cộc cộc” Có người gõ cửa, Đồ Vân tùy ý đáp lại, “Vào đi.”


Lý Đà Nhan xách hộp đồ ăn bước vào phòng, Đồ Vân kinh ngạc, “Chàng... không đến tham gia Thanh Vân Đình hay sao?”


“Vừa trở về.” Hắn đặt hộp đồ ăn xuống, xem thử nàng viết gì, hóa ra là vạch trần đám Vương Tiễn mua bán người.


Lý Đà Nhan ném xuống, “Quan huyện không muốn sống nữa à?”


“Ta chỉ bịa chút tin đồn, nhân dịp ban đêm không có ai, lén dán ra ngoài, gây hoang mang cho dân chúng.”


“Đây là một giải pháp, nhưng quá nguy hiểm.” Lý Đà Nhan cầm bài viết, “Tuy rằng những dòng chữ đều chỉ thẳng ra bốn người kia giả nhân giả nghĩa, mặt người dạ thú, nhưng cũng sẽ khiến hội thương gia bị chỉ trích.”


Đồ Vân chấm mực, “Ta có nghĩ tới vấn đề này, coi như một lời cảnh cáo, nếu không hội thương gia sẽ quá hung hăng và ngang ngược.”


“Vậy nàng có nghĩ tới lý do vì sao Thôi Bình Nhi không dám nói thẳng ra uẩn khúc không?”


“Có nghĩ tới.” Đồ Vân đứng dậy, đỡ hắn ngồi xuống, “Một là để bảo vệ những nữ tử bị hại, hai là sợ thế lực của hội thương gia, có thể mang lại tai họa cho người nhà.”


Hóa ra nàng hiểu mọi thứ. Lý Đà Nhan nói: “Vậy quan huyện đã quyết định tuyên chiến với hội thương gia phải không?”


Đồ Vân vội cất những tờ giấy viết rậm rạp, “Đừng hiểu lầm, ở vị trí này, với quyền lực này, ta là quan huyện cũng không dám bảo vệ công lý, vậy ta thuyết phục Thôi Bình Nhi làm gì? Về nhà cho rồi.”


Lý Đà Nhan trầm ngâm một lát, hỏi: “Quan huyện có biết Lộc Linh lớn cỡ nào không?”


“Không biết”


“Vậy biết nơi nào nhiều người nhất không?”


“Chợ bán thức ăn.” Người đi mua đồ ăn tương đối hóng chuyện, không thể che giấu bất cứ biến động nhỏ nào.


Lý Đà Nhan cầm bút lông của nàng, “Vậy nàng viết nhiêu đây sao đủ được?”


Đồ Vân thấy hắn đặt bút xuống viết, mỉm cười, “Công tử không sợ bị các thương nhân luận tội, trục xuất khỏi hội thương gia hay sao?”


“Không phải quan huyện ép ta viết ư?” Lý Đà Nhan liếc nàng, đầu bút lông lướt một đường, nét chữ cứng cáp.


Đồ Vân khẽ cười, “Vậy chàng viết đi, ta đi ra ngoài.”


Hắn không dừng bút, gọi, “Bánh bao trong hộp đồ ăn sắp nguội rồi.”


Đồ Vân lùi lại, mở hộp đồ ăn, lấy bánh bao trong hộp ra cắn, rồi lấy một cái nhét vào tay Lý Đà Nhan, sau đó phi thân rời đi, không có bóng dáng ai ở trong viện.


Lý Đà Nhan viết được khoảng hai mươi tờ, cầm đèn chậm rãi đi tới phòng giam bẩn thỉu và lộn xộn.


Hắn chống gậy bằng một tay, tay kia cầm đèn, đôi giày nhẹ nhàng giẫm lên cỏ dại trên mặt đất dưới ánh trăng, vạt áo được thêu bằng ánh sáng dịu nhẹ của đèn lồng, hắn bước đi không vội vã hay thiếu kiên nhẫn.


Thôi Bình Nhi thấy người tới là người lạ, nhưng quần áo không tầm thường, lập tức cảnh giác rúc vô góc, ôm các nữ tử khác.


Hắn cao giọng hỏi: “Thôi nương tử phải không?”


Giọng Thôi Bình Nhi run rẩy: “Ngươi là ai?”


Hắn đáp: “Người của hội thương gia.”


“Ngươi...” Vẻ mặt của nhóm Thôi Bình Nhi hoảng sợ, “Tại sao ngươi ở đây?”


“Không quan trọng, ta muốn nói cho ngươi biết, chuyện buôn bán bẩn thỉu đó, bốn người bọn họ không phải là những người duy nhất đứng sau.”


“Ngươi nói cái gì?”


Ánh nến chiếu sáng hình vẽ cá chép trên đèn lồng, gương mặt lạnh lùng của Lý Đà Nhan nửa sáng nửa tối, “Các ngươi quá ngây thơ. Nếu không nhổ cỏ tận gốc, lột da rút gân, thì chỉ là gãi ngứa, mọi việc sẽ không dừng lại.”


Thôi Bình Nhi như bị sét đánh, xương sống mềm nhũn, dựa vào tường.


Lý Đà Nhan cầm đèn quay lại phòng phía bắc, Đồ Vân vừa trở về, lấy hết những gì hắn đã viết.


Nàng nói: “Đủ rồi, chàng nghỉ ngơi đi.”


Lý Đà Nhan nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Đồ Vân nhẹ như yến, khẽ cười.


“Kiên cường trước nghịch cảnh, không sợ kẻ mạnh, một quan huyện như vậy, nếu đến sớm thì tốt quá.”


Sẽ không đến mức khiến cho người dân lạnh lòng.


Đồ Vân bận rộn gần như cả đêm, lúc trở về đã kiệt sức, nhìn thấy phòng phía bắc sáng đèn, một tia ngọt ngào dâng lên trong lòng.


Đẩy cửa ra, Lý Đà Nhan đã dọn dẹp xong cái bàn bừa bộn.


Nàng trêu chọc: “Sao chàng chưa đi về, muốn chiếm chỗ của ta phải không?”


Lý Đà Nhan nói: “Quan huyện đuổi ta à?”


“Nếu công tử không chê nơi này tồi tàn, ở lại là niềm vinh hạnh của ta.”


“Vậy ta sẽ coi là thật nhé.”


Đồ Vân cười không nói gì, thổi tắt nến, nằm xuống giường cùng Lý Đà Nhan.


Giường của nàng lớn hơn giường Lý Đà Nhan, thậm chí chăn không thể phủ kín toàn bộ giường, bên trong còn một khúc không có gì, không ấm áp và mềm mại bằng giường Lý Đà Nhan.


Đồ Vân sợ hắn bị cảm lạnh, nói: “Chàng nằm gần ta nè.”


Lý Đà Nhan nghiêng người, nhân cơ hội ôm nàng vào lòng, “Mau ngủ đi, ngày mai là trận chiến khó khăn.”


“Ừ”


Đồ Vân đáp lại, nhắm mắt ngủ.


Nửa đêm, nàng bị tiếng rên rỉ đau đớn đánh thức, Lý Đà Nhan buông nàng ra không biết khi nào, cuộn tròn sát tường.


“Chàng bị sao vậy?” Nàng kéo Lý Đà Nhan qua, phát hiện tay chân hắn lạnh lẽo, hai chân co giật không kiểm soát được.


Lý Đà Nhan cảm thấy xương chân đau đớn không chịu nổi, giống như có con dao đang cạo xương mình.


Hắn cắn chặt răng, nói đứt quãng: “Không sao, có lẽ... do hôm nay hơi mệt.”


Đồ Vân chưa từng thấy hắn như vậy, ngay cả màn đêm cũng không thể che giấu được sắc mặt trắng bệch, “Ta đi kêu Tạ thần y.”


Hắn vội vàng nắm tay nàng, “Không cần, chịu đựng cũng được.”


Nhiều năm qua, hắn đã quen. Nếu biết trước, hắn sẽ không ở lại, Đồ Vân đỡ phải nhìn thấy hắn thảm hại như vậy.


Đồ Vân sờ hắn, thấy toàn thân lạnh như băng, cái lạnh dường như từ xương cốt thấm ra ngoài.


Nàng vừa ôm chặt hắn, vừa kéo chăn quấn Lý Đà Nhan kín kẽ, truyền nhiệt độ cơ thể mình cho hắn.


Thấy nàng không ghét bỏ, ngược lại ôm chặt mình, khóe mắt Lý Đà Nhan ẩm ướt.


Hắn run rẩy nói: “Đồ Vân, chân ta đã khập khiễng từ lâu, sức khỏe cũng ngày càng sa sút, đây là lý do ta không cưới thê tử. Ta không phải là người mà nữ tử có thể giao phó cả đời.”


Hắn từng muốn kết liễu thân tàn nhiều lần, nhưng không đành lòng phí phạm những năm tháng Tường thúc đã đồng hành cùng mình, cũng không cam lòng chết qua loa như thế, bởi vậy mới chậm chạp không hạ quyết tâm.


“Lý Đà Nhan, ta không cho phép chàng nói như vậy.” Đồ Vân nhìn vào đôi mắt buồn bã của hắn, “Trong lòng ta, công tử như bức tường, cứng cỏi và tao nhã, không tỏa sáng vì sự ngưỡng mộ của người khác, cũng không mờ nhạt vì sự ghét bỏ của người khác.”


Chàng chính là chàng.


Lý Đà Nhan cười khẽ, “Nàng...”


Có thể gặp được giai nhân, hắn sẽ hết lòng tận tụy.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin