Chương 13: Cái gì cũng biết
“Vậy ngài mau cởi trói cho ta.” Lý Đà Nhan vặn cánh tay vùng vẫy.
Đồ Vân nắm tay hắn xoay hắn sang một bên, bận rộn thật lâu, Lý Đà Nhan sốt ruột, “Ngài trực tiếp dùng đao đi.”
“Không được, nếu dây thừng bị đứt, ta phải tìm lại.”
Lý Đà Nhan quay đầu lại, hỏi: “Ngài có ý gì?”
“Ý là ta chỉ có thể để ngài dễ chịu một chút, chứ không thể cởi trói cho ngài.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta tạm thời chưa thể xuống núi.” Đồ Vân đã cởi được dây thừng, hiện đang buộc lỏng lẻo hơn.
Mặt Lý Đà Nhan tối sầm, lạnh nhạt nói: “Ta không quan tâm chuyện quan huyện điều tra vụ án, ta phải xuống núi ngay bây giờ.”
“À”, Một tay Đồ Vân chống cằm, nhìn hắn cực kỳ thích thú, “Sao ngài biết ta muốn điều tra vụ án?”
Lý Đà Nhan quay đầu qua chỗ khác, không nói gì, dùng sức giật tay, dây được nới lỏng, nhưng vẫn khó thoát ra.
“Không cần phí sức.” Đồ Vân cắn một miếng táo, gác một chân lên mép giường, nói một cách cà lơ phất phơ: “Ta cam đoan với ngài, chỉ cần ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngài mất một sợi tóc nào, điều kiện tiên quyết là, ngài phải hợp tác.”
Lý Đà Nhan hết sức, dựa vào thành giường, im lặng.
Đồ Vân lấy trái cam trên bàn, lột vỏ, tách một múi, đút cho hắn.
“A”
Từ khi bị bắt, Lý Đà Nhan chưa ăn gì, bị hắn dỗ dành như dỗ trẻ con, Lý Đà Nhan ngượng ngùng há miệng.
“Có lẽ 500 lượng vàng không là gì đối với ngài, nhưng 500 lượng vàng cộng với hai rương thuốc phiện rất đáng giá để chúng ta đọ sức.”
“Ai là chúng ta với ngài, đối với thương nhân, quan trọng nhất là biết cách phán đoán tình hình, nếu mất mạng thì tiền bạc chẳng là gì cả.”
Những lời này tuyệt đối sẽ không bao giờ phát ra từ miệng Lý Đà Nhan hai ngày trước, nhưng giọng điệu của hắn hiện giờ rõ ràng thiếu kiên nhẫn, mơ hồ kèm theo một cảm giác bất lực và hoảng sợ.
Đồ Vân đột nhiên ngồi xổm xuống, bắt đầu sờ từ chân lên trên.
“Ngài... Ngài đang làm gì đó?” Lý Đà Nhan kiêng kị người khác đụng vào thân thể của hắn, sắc mặt lập tức lúc đỏ lúc trắng.
“Xem thử ngài có bị thương không? Hay là hai ngày nay bọn họ có đối xử thô bạo với ngài không.”
Vì điều này, Lý Đà Nhan ngập ngừng nói: “Không có, ngài lấy tay ra đi.”
“Vậy ngài sợ cái gì?”
“Ngài biết đám sơn tặc này có thể làm được gì không?” Lý Đà Nhan quay đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi lo lắng khó tả.
“Yên tâm, nếu chết thì ta cũng sẽ chết trước mặt ngài, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngài đâu.” Đồ Vân nhéo cằm hắn, nhét miếng cam vào miệng hắn, “Dù sao ở trong mắt dân chúng, quan hệ của chúng ta không hề bình thường.”
“Ta thấy quan huyện mới đồng tính luyến ái, thích dây dưa với ta như vậy, thậm chí không quan tâm đến danh tiếng của mình.”
“Bởi vì ta không lỗ.” Đồ Vân thản nhiên nhún vai, thậm chí hơi đắc ý, “Xét về ngoại hình và tài năng, ta không bằng ngài. Xét về danh vọng và địa vị, nếu ta có thể bám vào cành cao như ngài, sau này ở huyện Lộc Linh, ai dám chọc ta?”
Lý Đà Nhan từ tức giận chuyển sang cười, trong lòng nhẹ nhàng một cách khó hiểu, “Quan huyện mặt dày thật.”
“Sao cũng được.” Đồ Vân đút từng miếng cam cho hắn, “Bên ngoài ăn uống say rồi, có lẽ không có ai nhớ tới ngài đâu, ngài ngủ đi, ta sẽ canh chừng.”
Hai ngày nay bị giam và cách ly, Lý Đà Nhan chắc chắn không dám chợp mắt.
Lông mi thật dài của Lý Đà Nhan thờ ơ cụp xuống, thả lỏng cảnh giác, “Ngài điều tra được tới đâu rồi?”
“Hiện tại chỉ biết đồ ở đâu, nhưng dựa vào sức của ngài và ta, trốn thoát cũng khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện chuyển xuống núi.”
“Kế hoạch ra sao?”
Đồ Vân lắc đầu.
Lý Đà Nhan hừ cười, “Quan huyện muốn giúp đám sơn tặc này hoàn toàn tỉnh ngộ, đưa chúng ta và vàng xuống núi à?”
“Tuy rằng có chút ảo tưởng, nhưng cũng không phải không có khả năng.”
Lý Đà Nhan lắc đầu tuyệt vọng.
Hắn xem như đã hiểu, quan huyện này còn trẻ, nhưng chưa bao giờ nói một câu thật lòng nào, nói năng ngọt xớt, còn biết lừa gạt hơn khách làng chơi trong thanh lâu.
Lý Đà Nhan chìm vào giấc ngủ, Đồ Vân sắp xếp lại trái cây, miễn cưỡng che đậy chỗ mà bọn họ đã ăn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Đà Nhan từ từ tỉnh dậy, Đồ Vân ngồi ở bàn cắn hạt dưa, trước mặt có cháo trắng và bánh bao làm bằng bột bắp.
“Dậy rồi à, qua đây ăn đi.” Đồ Vân phủi tay, quét vỏ hạt dưa đi, “Thức ăn trong trại quá dầu mỡ và tanh, không phải gà thì là thịt, e rằng ngài sẽ không quen, cho nên ta lấy món thanh đạm.”
“Ngài đã đi ra ngoài hay sao?”
“Đương nhiên, đi dạo một vòng, trại này không nhỏ, cái gì cũng có.”
Lý Đà Nhan ngồi trên ghế, nhìn cháo trắng, nuốt nước miếng. Hai ngày nay cổ họng vừa khô vừa khát, cháo trắng rất hợp ý.
Đồ Vân cắn bánh bao bột bắp, múc một muỗng cháo trắng, đút cho hắn.
Lý Đà Nhan lập tức nghiện cháo trắng nhạt nhẽo, món ăn mỹ vị cũng không so được.
“Về phần ta, sẽ nhanh chóng thăm dò tình hình trong trại rõ ràng, ngài chịu khó bị thiệt thòi nhé. Sáng nay ta đã nói với đại đương gia, ta sẽ đưa một ngày ba bữa cơm cho ngài.”
Nghe hắn nói tự nhiên như thế, Lý Đà Nhan nói đùa: “Ngài đừng thật sự trở thành sơn tặc.”
“Có gì không tốt?” Đồ Vân lấy tay lau nước cháo chảy ra từ khóe môi hắn, “Sơn tặc kiếm được nhiều tiền hơn quan huyện.”
Ngón cái chạm vào khóe miệng, tim Lý Đà Nhan lỡ nhịp, cắn môi bối rối.
Đồ Vân như không có việc gì, hỏi: “Ăn xong chưa?”
Lý Đà Nhan ngước mắt, trên mặt Đồ Vân dính một mảng tro đen không biết từ đâu. Người này luôn bẩn thỉu, và mặc áo choàng da thật dày kín mít.
“Nếu quan huyện có năng lực như vậy, vì sao phải làm quan huyện?”
“Ừm đúng.” Đồ Vân bẻ một miếng bánh bao bột bắp, đút vào miệng hắn, “Ta nên dứt khoát ở lại trên núi, đại đương gia đối xử với ta không tệ, cơm ngon rượu say.”
Lý Đà Nhan nhàn nhạt nói: “Vậy thì chúc mừng quan huyện tìm được công việc ngon hơn.”
“Nhưng làm sơn tặc quá nguy hiểm, nếu chết thì không xài được tiền.” Đồ Vân giả vờ nuối tiếc lắc đầu, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Lý Đà Nhan, “Hay là công tử thuê ta, ta đảm bảo ta sẽ hiệu quả hơn Kỳ Quan, sưởi ấm chân, trải giường, cởi áo tháo thắt lưng, ta đều biết.”
Lý Đà Nhan tự biết mình không chịu nổi miệng lưỡi trơn tru của Đồ Vân, nhưng lại không cam lòng chịu thua, nói: “Nếu quan huyện nói thêm nữa, ta sẽ cho là sự thật.”
“Vậy lần này xuống núi, ta sẽ thu dọn chăn nệm rồi đi đến phủ của công tử, ta không muốn sống trong huyện nha rách nát đó từ lâu rồi.”
“Được, chỉ cần ngài hầu hạ giỏi, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngài.”
Đồ Vân cười tươi nhìn hắn, Lý Đà Nhan đầy cạnh tranh có chút sức hút hơn, không còn xa cách nữa.
Đang nói chuyện, ngoài phòng có tiếng bước chân, Đồ Vân bình tĩnh buộc khăn che mặt, liếc nhìn Lý Đà Nhan.
“Lục Tử.” Giọng nói thô lỗ vang lên, Đồ Vân lập tức đáp “Vâng”.
Mở cửa, Đồ Vân nửa cúi đầu, thân thiết gọi: “Đại ca.”
“Mẩn đỏ chưa lành à?”
“Chưa, chắc nhanh thôi.”
Đại đương gia mang ủng lông bước vào phòng, nhìn thấy đồ ăn thừa trên bàn, không khỏi khen Lục Tử, “Đúng là ngươi có cách bắt hắn ăn.”
“Đại ca không biết ta là ai à.”
“Ừm” Đại đương gia ngẩng đầu bước tới, thân hình vạm vỡ như hổ ngồi xuống bàn, thô bạo nói: “Đã để Lý công tử ấm ức rồi, hai ngày nay có nhiều việc, khi nào bận rộn xong, ta có một chuyện tốt muốn thông báo với ngươi.”
Lý Đà Nhan ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Làm thế nào thì các ngươi mới bằng lòng thả ta xuống núi?”
“Xuống núi làm gì? Ở trong trại không tốt hay sao?”
“Nhà ta có làm ăn buôn bán, không thể rời xa, các ngươi muốn cái gì thì cứ nói rõ.”
Đại đương gia chợt hiểu ra, vỗ trán, mũ lông sói màu xám trên đầu cũng lắc lư, “Ta quên mất Lý công tử là thương nhân. Yên tâm đi, trong vòng một tháng nhất định sẽ để ngươi xuống núi.”
“Một tháng?” Lý Đà Nhan thầm rùng mình.
“Ừm, ngươi yên tâm ở trong trại đi, đợi tới lúc, ta đương nhiên sẽ thả ngươi trở về.”
Lý Đà Nhan tái mặt, rơi vào im lặng.
Thấy hắn mất hồn mất vía, đại đương gia vỗ vai hắn bằng bàn tay to, “So với những thương nhân khác ở huyện Lộc Linh, ngươi xem như tốt bụng. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra với ngươi đâu.”
“Đúng vậy Lý công tử, đại ca của chúng ta không phải là người độc ác.” Đồ Vân nhân cơ hội phụ họa theo, sau đó khen đại đương gia, “Đại đương gia nhìn người không sai đâu, ở huyện Lộc Linh, Lý công tử coi như là một trong số những tài năng trẻ xuất sắc nhất.”
“Đúng rồi, không giống như thằng nhóc của Ân gia, trong lòng đầy ý xấu, vì tiền nên làm bất cứ điều gì, ta cũng khinh thường hắn.”
Nghe vậy, Đồ Vân cười thầm, có thể nói ra những lời này, xem ra đại đương gia này không phải là kẻ hết sức tàn bạo.
Không sợ người ta làm chuyện ác, chỉ sợ làm ác không có giới hạn, không muốn sống nữa.