Chương 5: Thăm người bệnh
“Không ai trong huyện nha nói cho hắn biết thời tiết ở quận Bắc Tương khác với những nơi khác hay sao?”
“Huyện nha đâu có ai, chỉ có Tất Lương thôi. Chúng ta đều biết ông ta là người như thế nào, là kẻ điển hình không có lợi thì sẽ không dậy sớm. Có lẽ quan huyện nghèo này không cho ông ta lợi ích gì nên ông ta lười nói nhiều.”
Lý Đà Nhan cầm bức tranh, đặt ở góc bàn phơi khô, để một cái chặn giấy nhỏ tinh xảo bằng đồng ở chỗ trống không có chữ viết, “Đi chuẩn bị ngựa, chúng ta đến thăm.”
“Thăm hắn?” Kỳ Quan kinh ngạc, “Công tử, ta không nghe nhầm chứ, hắn chỉ là một quan huyện tép riêu, có lẽ hai ngày nữa sẽ chết.”
Bắc Tương có câu nói, quan huyện đến rồi đi, huyện nha vẫn sừng sững, tựa như cắt rau hẹ, hết đám này sẽ có đám khác, mọi người đã quen.
Lý Đà Nhan ngước mắt, Kỳ Quan lập tức yếu ớt cúi đầu.
“Ta sẽ đi ngay.”
Lúc Lý Đà Nhan ra ngoài, trời đã tối, gió dữ dội như trống trận.
Ngồi xe ngựa đến huyện nha, cửa không đóng, bên trong không có đèn, gió lạnh thổi qua, vài chiếc lá rụng cuốn lên.
Kỳ Quan cầm quà, đi trước vào hậu viện, không thấy chút ánh sáng nào.
“Chủ tử, không thấy ai, có phải đã đi khám bệnh rồi không?”
“Ngươi đặt đồ ở cửa, chúng ta đi thôi.”
“Sao quan huyện biết chúng ta đưa?” Không thể chịu lỗ, làm việc tốt cần phải lưu danh.
Kỳ Quan vô sân tìm, định để lại ký hiệu, kết quả ngửi thấy mùi gì đó không rõ và mùi tanh.
“Chủ tử, sân này có mùi lạ.”
Kỳ Quan thật sự không chịu nổi, dứt khoát không tìm nữa, trực tiếp ném quà ở cửa phòng chính.
Lý Đà Nhan đứng trong sân, chợt nghe thấy tiếng ho dữ dội phát ra từ căn phòng phía bắc tối tăm.
Hắn bước tới, đẩy nhẹ, cửa tự động mở ra, tấm rèm trắng bệch bị gió thổi bay như ma ám.
Nhờ ánh trăng lạnh lẽo, Lý Đà Nhan thấy rõ Đồ Vân bị bệnh nặng nằm trên giường gỗ sau rèm.
“Kỳ Quan, thắp đèn.”
Cây đèn còn ít dầu được thắp lên, căn phòng đơn sơ và cũ kỹ đáng kinh ngạc, tệ hơn nhà của người bình thường.
Đồ Vân được quấn trong một cái chăn bông mỏng, khuôn mặt trắng bệch, lạnh lẽo, hiển nhiên không còn sức chống lại bệnh tật, đành co ro theo bản năng.
Bọn họ đứng thật lâu, Đồ Vân cũng không mở mắt, có lẽ bị sốt cao.
“Chủ tử, chúng ta mau rời đi, hắn bệnh như vậy, coi chừng lây bệnh cho ngài.”
“Ngươi đến tiệm thuốc Đông Thăng, mời Tạ đại phu tới.”
“Hả?” Kỳ Quan bất ngờ, “Cứu hắn à?”
Lý Đà Nhan nhìn Đồ Vân bị bệnh đến mức không biết chuyện gì, ai ngờ quan huyện lại bệnh nặng đến vậy, thậm chí không có ai chăm sóc.
Có lẽ sáng mai có người mở cửa bước vào, quan huyện đã tắt thở rời khỏi trần thế.
“Đi thôi, ta đợi ngươi ở đây.”
“Chủ tử, ngài...”
Kỳ Quan nói nửa chừng thì nhìn thấy Lý Đà Nhan đi đến giường bệnh, hắn biết mình nói cái gì cũng vô ích, đành phải quay người đi ra ngoài, bất chấp gió lạnh mời đại phu.
Phát hiện có người tới gần, cho dù đầu óc sắp cháy thành tro, Đồ Vân co giật, mở mắt, hét lên: “Ai đó?”
Lý Đà Nhan đứng yên lặng ngược sáng, không ngờ Đồ Vân có thể tỉnh lại dựa vào ý chí, dường như cảm nhận được nguy cơ.
“Ai đó?” Nàng hỏi lại.
Đồ Vân đổ mồ hôi đầm đìa, không thể tưởng tượng được gió ở Bắc Tương kinh khủng như thế, trong cơ thể nàng sắp cháy thành than, nhưng bên ngoài vẫn cảm thấy lạnh.
Không phân biệt được giữa mơ và thực, nàng nhẹ nhàng mở mí mắt, cố gắng nhìn rõ người ở bên cạnh giường.
Người này tuấn tú như cây ngọc trên vách núi, mặc áo lông cổ cao màu vàng, đội mũ lông cáo màu trắng, chỉ lộ ra khuôn mặt, tùng hương thoang thoảng trên áo.
“Tên là Lý Đà Nhan phải không.” Nàng hỏi một cách khó khăn, cổ họng đau rát như ngậm cái chén vỡ.
Nghe thấy giọng nói mơ hồ, ánh mắt Lý Đà Nhan hơi kinh ngạc, sau đó khôi phục sự bình tĩnh.
“Nghe nói quan huyện bị bệnh nên tới thăm.”
“Ồ, tới tay không à?” Đồ Vân duỗi cổ nhìn xung quanh trên bàn, có mấy hộp đồ, bao bì khá đắt tiền.
Quả thật là gia đình giàu có biết lễ nghĩa, mang theo đồ khi đến thăm người bệnh.
Hắn nhẹ nhàng, “Quan huyện làm cho bản thân mình bị đóng băng chỉ để nhận quà thì không đáng giá.”
Đồ Vân tựa trán vào gối, nước mắt không kìm được chảy ra, bàn tay nóng hổi thò ra khỏi chăn, lập tức cảm thấy thoải mái.
“Ngài yên tâm, ta không đê tiện đến mức độ đó, chẳng qua ta chưa thích nghi được với khí hậu, ai ngờ gió có thể khiến ta trở thành như vậy. Nếu biết sớm, ta đã trốn ở trong phòng, thần tiên đến thăm, ta cũng không đi ra.”
Nói xong, nàng lại lau nước mắt, khó chịu quá, nhưng không phải nàng thật tình muốn chảy nước mắt, mà là do bệnh tật.
Lý Đà Nhan liếc nhìn bàn tay nho nhỏ gầy gò, quả nhiên đúng như lời của những người ở quán rượu nói, vị quan huyện này yếu ớt và mong manh, gầy như củi.
“Cửa của huyện nha không đóng.”
“À, ta không cho Tất tiên sinh đóng. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của ta, không thể đứng dậy đón khách nên dứt khoát mở rộng cửa, ai muốn tới thăm thì trực tiếp bước vào. Dù sao nhà chỉ có bốn bức tường, không có gì để trộm.”
“Quan huyện cho rằng sẽ có người tới?” Trong giọng nói của hắn có chút giễu cợt.
“Ngài không phải là người hay sao? Nếu câu cá, không cần quan tâm có bao nhiêu cá ở trong nước, chỉ cần một con cắn câu, coi như không phí công.”
“Quan huyện thật sự rất lạc quan.”
Nàng không có chút lạc quan nào cả, dứt khoát không loay hoay vô ích, cố gắng tỉnh táo nhìn qua, “Lý Đà Nhan, vì sao ngài tới gặp ta?”
“Ta nghe nói quan huyện bị bệnh.”
Đồ Vân cong đôi môi tái nhợt mỉm cười.
“Muốn xem thử ta chết chưa phải không. Ta có thể nói rõ cho ngài biết, vẫn còn một hơi tàn. Trước khi tới đây, ta có nghe chút ít về tình hình nội bộ ở Bắc Tương, trong thế giới của thương nhân, quan chức giống như cỏ rác.”
“Đây chỉ là tin đồn, quan huyện đừng tin.”
“Có phải là tin đồn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là mạng chó của ta vẫn còn một hơi tàn, khi ngài đi ra ngoài xin hãy để đèn...”
Đồ Vân chưa nói xong đã ngất xỉu.
Qua cuộc trò chuyện này, Lý Đà Nhan lại có nhận thức mới về người trước mặt.
Không phải có nhiều năng lực, dù sao cũng mới gặp, nhưng hắn có thể chắc chắn, nếu vị quan huyện này sống sót, nhất định không phải là người nhịn nhục.
Lý Đà Nhan tới gần giường, đút bàn tay thò ra vào trong chăn lại, phát hiện Đồ Vân vẫn mặc áo bông ở trong quán rượu ngày ấy.
Hắn lại nhìn quanh phòng, trống rỗng, thậm chí không có chậu than để chống lạnh.
Chợt nhớ lại những gì Kỳ Quan đã nói, trước khi vào thành, quan huyện đã bị cướp, hiện tại không có tiền mua đồ ăn.
“Chủ tử, đại phu đã tới.”
Kỳ Quan hét lên, thấy Lý Đà Nhan cởi áo choàng lông màu vàng, đắp cho Đồ Vân.
Kỳ Quan vừa định lên tiếng, Lý Đà Nhan đã đứng dậy, nói với Tạ Nhẫm đeo hộp thuốc: “Nhờ ngươi khám cho quan huyện, khi nào khỏi hẳn, hãy tới quầy lấy tiền khám bệnh và tiền thuốc.”
Tạ Nhẫm mặc áo choàng lông, tai và mũi đỏ bừng vì lạnh, “Ông chủ yên tâm đi.”
Từ giây phút áo choàng rời khỏi người, Lý Đà Nhan cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, cơ thể vừa nhẹ vừa trống rỗng.
Hắn thậm chí không thể ở lại lâu hơn, bước ra ngoài, “Kỳ Quan, chúng ta đi về.”
Rạng sáng ngày hôm sau, Tất Lương trở lại huyện nha.
Ông ta sợ hãi, lỡ như quan huyện thật sự chết vì bệnh, nơi này sẽ trở thành nhà ma, không may mắn. Nếu tính xa hơn, không có quan huyện, quan chức cấp dưới như ông ta sẽ không nhận được xu nào.
Cho nên đêm qua ông ta và nương tử đã bàn bạc, cảm thấy giúp được thì nên giúp, 4 lượng bạc cũng là bạc, nhưng lỡ như người chết, phía trên điều tra, càng không dễ báo cáo kết quả.
“Đại nhân? Ngài không sao chứ.”
Ông ta đứng ở cửa gọi, phát hiện không có động tĩnh, lập tức hoảng hồn, chẳng lẽ đã chết tối hôm qua?
Tất Lương hoảng loạn đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng đập vào mặt tựa như là mùi than.
Ông ta nhìn bên trong, thấy gói quà bọc giấy đỏ ở trên bàn, một nam nhân dựa vào ghế, đan hai bàn tay vào nhau, cúi đầu, nhắm mắt.
Trên giường, Đồ Vân được đắp chăn hoa bằng lụa thật dày, trước giường còn có một chậu than đen.
“Đại nhân?” Hắn nhẹ giọng kêu, lần này đánh thức nam nhân ngồi đằng kia.
“Ngươi là... Tạ thần y của tiệm thuốc Đông Thăng phải không?”
Tạ Nhẫm mỉm cười gật đầu, “Tối hôm qua quan huyện bị bệnh, ta ở đây cả đêm.”
Ông ta ngạc nhiên, “Quan huyện gọi ngươi tới à?”
Tạ Nhẫm đáp: “Không phải, ông chủ của ta.”
Lý Đà Nhan? Vẻ mặt Tất Lương đờ đẫn.
Quan huyện quen biết với một đại nhân vật của Bắc Tương từ khi nào, Lý Đà Nhan là thượng khách của Quận thủ, ngay cả Ân gia cũng phải nể mặt.
“Hiện giờ quan huyện thế nào rồi?”
“Từ từ mới hết bệnh, quan huyện mới đến, chưa quen với khí hậu của Bắc Tương, hãy đi từng bước một.” Đại phu đeo hộp thuốc, để lại hai gói thuốc, “Ta phải về nhà nghỉ ngơi, làm phiền điển sử nấu thuốc cho quan huyện uống, một gói nấu hai chén, uống vào buổi sáng và buổi tối. Buổi tối ta sẽ đến bắt mạch.”
Nghe nói còn tới, sắc mặt Tất Lương nghiêm túc, “Vậy tiền khám?”
Tạ Nhẫm nói: “Ông chủ đã dặn, các ngươi không cần lo chuyện này.”
Tất Lương đột nhiên nhận ra sự cao quý của quan huyện, có thể khiến Lý Đà Nhan quan tâm như thế, “Để ta đưa thần y ra ngoài.”
*****************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày