MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 83: Kết thúc


Đồ Vân sửa lại, “Hắn sợ ta lưu luyến Bắc Tương.”


“Lưu luyến?” Lý Đà Nhan suy nghĩ kĩ hai chữ này, tựa như bị một đòn cảnh cáo, đột nhiên bình tĩnh lại, “Hắn đã biết?”


Đồ Vân bất lực gật đầu, “Hôm nay chàng không nên ngăn cản ta, làm mất lòng Ân gia cũng không sao, ta sắp đi rồi.”


Ít nhất cũng có thể trút giận thay hắn.


“Lỡ như bọn họ báo quan thì sao? Ân Thang nhất định đã biết Ân Huyền Lang là quan huyện mới.”


“Đúng rồi, quan trọng nhất là ta gây ầm ĩ xong rồi rời đi, khó đảm bảo Ân gia sẽ không tìm chàng tính sổ.”


Lý Đà Nhan không quan tâm mấy chuyện này, kể cả những lời khốn nạn mà Ân Thi Lang nói hôm nay cũng thối rữa ở trong lòng.


“Khi nào đi?”


“Không thể trì hoãn, biểu ca không phải là người bình thường. Nếu hắn nổi giận, vung tay lên, trời đất sẽ bị sụp đổ ở Bắc Tương, ta sẽ trở thành kẻ có tội.”


Nàng vẫn biết rõ điều gì quan trọng hơn.


Một khi con người có quyền thế, ít nhiều sẽ có chút ngang ngược, năm đó Chu Triệu lên ngôi, nàng đã cảm nhận được điều này.


Khi đó ở kinh thành, rất nhiều mỹ nữ được tuyển vào hậu cung, các nữ tử này ít nhiều đều có quan hệ phức tạp với triều chính, biểu ca dần dần trở nên cảnh giác đối với mọi người, thái độ đối với nàng cũng không còn như trước.


Có lần nàng bất cẩn làm gãy một cây trâm, biểu ca nổi trận lôi đình, cấm túc nàng ba ngày.


Sau đó, người hầu bên cạnh biểu ca nói, hôm đó Chu Triệu phiền lòng nên mới giận cá chém thớt, không phải thật sự tức giận với nàng.


Không lâu sau, nàng nghe nói biểu ca đã xử lý Phù đại nhân, đó là trọng thần đã giúp hắn lên ngôi.


May mắn thay nàng đã rút lui kịp thời, mấy năm nay cũng lập công lớn. 

Nếu không, rất khó để duy trì tình thương ngày hôm nay dựa trên tình cảm cực kỳ bé nhỏ thời thơ ấu.


Từ trước đến nay quân vương luôn vô tình, người càng gần với quyền lực, càng sợ hãi và bất an.


Lý Đà Nhan: “Sáng sớm mai phải đi à?”


Đồ Vân tha thiết nhìn hắn, “Ừ”


Hai người không nói chuyện cả đêm, Lý Đà Nhan ôm tiểu nương tử, không tài nào ngủ được.


Trời chưa sáng, bên cạnh Đồ Vân đã trống không, nàng dụi cặp mắt buồn ngủ, nhìn quanh phòng.


“Lý Đà Nhan?”


Trong phòng tối om, không thấy rõ thứ gì, A Vân “meo” đẩy cửa ra, chui qua khe hở, nhảy lên giường.


Đồ Vân xoa cái đầu lông xù của nó, “Chủ nhân của ngươi đâu?”


Trong sân truyền đến tiếng động, Đồ Vân xuống giường, thò người ra khỏi cửa sổ, nhìn thấy Kỳ Quan cầm đèn, đang nói chuyện với Lý Đà Nhan.


Nghe tiếng mở cửa sổ, Lý Đà Nhan ngửa đầu, vội vàng dặn dò vài câu, xoay người lên lầu.


Đồ Vân: “Mới sáng sớm mà chàng nói gì với Kỳ Quan vậy?”


“Dang tay ra.” Lý Đà Nhan vung áo, xỏ cánh tay nàng vào tay áo, khép vạt áo lại, thắt dây thắt lưng, “Không thể để tay không lên đường.”


“Ừ đúng, con lừa của ta vẫn còn ở nhà Tất tiên sinh, không biết ông ấy dậy chưa.”


Lý Đà Nhan kéo nàng đến trước gương đồng ngồi xuống, cầm lược gỗ chải từ đầu đến đuôi tóc, mái tóc đen trở nên mượt mà óng ả.


“Không biết khi nào con lừa mới tới được kinh thành, ta đã chuẩn bị một con ngựa chạy nhanh cho nàng.”


“Cũng được.”


“Trên đường nhớ cẩn thận nhé, đừng để bị cướp nữa.”


Đồ Vân nhướng mày, ngửi thấy mùi mực trên tay áo hắn, “Yên tâm.”


Sương mù lượn lờ trước cửa, Lý Đà Nhan đặt tay nải lên lưng con ngựa béo khỏe mạnh, bên trong có lương khô, quần áo, bạc, đủ để nàng dùng trên đường.


“Con lừa đã ở với ta hơn ba năm rồi, lúc ta nghèo cũng không bán nó. Chàng mang con lừa về nhé, coi như đổi lấy con ngựa khỏe của chàng.”


Lý Đà Nhan xoay người lại, Đồ Vân đang dựa vào cửa, giọng điệu nói chuyện không giống như sắp rời đi.


“Ừ, rạng sáng sẽ đi lấy nó về.”


“Ừm” Đồ Vân lại nói: “Đường đã được xây xong, trường học cũng vậy. Bước tiếp theo là mời thầy đến dạy học, chàng nói chuyện với Ân Huyền Lang về việc này đi. Số bạc còn dư đều ở chỗ Tất tiên sinh, kêu hắn cứ xài.”


“Được”


Đồ Vân không thể dặn dò thêm, nàng mới ở đây một thời gian ngắn, chỉ làm hai việc này.


Lý Đà Nhan nhìn nàng lên ngựa, tận mắt nhìn thấy Đồ Vân “lộc cộc” đi xa.


“Chưa lấy áo choàng.” Kỳ Quan từ trong sân chạy ra.


Lý Đà Nhan vội vàng giật lấy, cầm đèn lồng chạy về phía trước, chân thấp chân cao, cơ thể bị nghiêng dường như muốn ngã mấy lần nhưng lại không có, run rẩy nhưng lại đứng vững.


Đồ Vân nghe thấy tiếng hét, ghìm ngựa quay lại.


Thời tiết ở Bắc Tương trở lạnh sau khi vào mùa thu, Lý Đà Nhan thở khói trắng nóng hổi, đưa áo choàng nhung xanh có mũ trùm đầu, “Mặc vào đi, trên đường có sương mù và gió lớn, đừng để bị bệnh.”


Đồ Vân mặc vào, thắt chặt dây, đội mũ lên đầu, một tay cầm dây cương, nhìn Lý Đà Nhan đang ngửa đầu.


“Về đi.” Nàng nói.


Sương sớm mờ mịt, con đường dài vắng tanh, im ắng, hai người một cao một thấp nhìn nhau, không ai nhúc nhích.


“Đến kinh thành, nhớ gởi thư.” Lý Đà Nhan nói.


Đồ Vân cúi xuống, đặt một nụ hôn lành lạnh lên môi hắn, “Nhất định sẽ không để chàng làm Khuynh Thành, ta chắc chắn sẽ trở lại.”


Lý Đà Nhan nở nụ cười đầy thâm tình.


“Chạy” Đồ Vân như mũi tên rời khỏi cung, chạy về phía nơi ánh sáng ban mai còn chưa ló dạng, một người một ngựa, càng đi càng xa.


Nàng quay đầu lại nhìn, Lý Đà Nhan cầm một ngọn đèn mờ mịt, đứng đó như một hồn ma cô đơn.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin