Chương 66: Chuyện xưa
Sau khi bắt mạch, Tạ Nhẫm nói rằng Lý Đà Nhan là do những chuyện bị dồn nén trong lòng gây ra, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được kích động nữa.
Đồ Vân nghe thấy những lời dặn dò này, tự giác rời khỏi phòng Lý Đà Nhan. Nếu hắn tỉnh lại, nhìn thấy nàng, có lẽ vết thương cũ sẽ tái phát, lại khiến hắn khó chịu.
“Đồ Vân, Lý tướng công bị sao vậy?” Tiêu Lão Nhi đụng hắn hai cái, “Các ngươi trước đây đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Đồ Vân không muốn nói lời nào, ra phố mua vài vò rượu, ngồi trước công đường của huyện nha, cong chân dựa vào cột, vừa uống vừa ngắm hoàng hôn, cố gắng say để quên đi nỗi buồn.
Buổi sáng Ân Thi Lang quyết định thả toàn bộ người bị bắt, bây giờ thậm chí không nghe thấy tiếng chim hót trong nha môn.
Nhìn thấy Đồ Vân uống rượu trước công đường không kiêng nể gì, Ân Thi Lang ngồi xuống bên cạnh, an ủi: “Cãi nhau với Lý Đà Nhan phải không? Ngài không có chỗ ở thì có thể ở nhà ta, còn lớn hơn nhà hắn.”
Đồ Vân không đáp, giơ vò rượu, rót “ừng ực” vô miệng, vạt áo cũng bị văng ướt.
Ân Thi Lang đầy ý kiến, “Ngài nên tránh xa loại người như hắn, lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn.”
Đồ Vân nhấc một chân lên, đế giày hướng về mặt hắn, “Ngươi lặp lại lần nữa thử xem.”
“Đến bây giờ mà ngài còn bảo vệ hắn.” Ân Thi Lang lại nóng giận, khó chịu nói: “Đầu óc ngài có vấn đề hay sao.”
“Ngươi bất mãn với Lý Đà Nhan, phần lớn là vì ghen tị.” Đồ Vân đành phải trịnh trọng nói với hắn, “Lý Đà Nhan là một quân tử chính trực, ta là người có lỗi với hắn.”
Thật ra sau vụ ồn ào đó, nàng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao sự việc không thể tệ hơn được nữa.
Nàng thật sự không biết phải nói chuyện này với Lý Đà Nhan như thế nào, luôn muốn chờ đến khi hai người đến gần nhau hơn, có lẽ sẽ giảm bớt tổn thương.
Nhưng nàng đã quên, cho dù con người có rộng lượng đến đâu cũng không thể tha thứ cho đao phủ.
Mối quan hệ giữa bọn họ càng tốt, Lý Đà Nhan sẽ càng buồn khi biết được sự thật, nàng chính là con dao đâm vào ngực hắn.
Ân Thi Lang phản bác: “Thật nực cười, bản công tử thèm ghen tị với một người thọt như hắn à.”
Đồ Vân cười: “Ghen tị với Lý Đà Nhan sẽ không bị mất mặt đâu. Ta đã từng ghen tị, cũng là con người, vì sao hắn có thể khiến mọi người kinh ngạc, nổi tiếng lừng lẫy.”
Người ta đều nói ông trời ghen tị với những người tài giỏi, không ngờ sự ghen tị của con người còn đáng sợ hơn. Nếu hắn không ưu tú như vậy, sẽ không gặp nhiều chông gai cả đời, cô đơn và bất lực, gây ra tình trạng tự giam cầm và tự đau khổ.
“Đại nhân, có thư.” Tất Lương bước nhanh tới.
“Thư từ đâu đến?”
“Từ kinh thành.”
Đồ Vân đặt vò rượu xuống, mở thư xem, trong thư không đề cập tới hắn, chỉ thúc giục nàng nhanh chóng giải quyết vụ án rồi về kinh báo cáo.
“Ân Thi Lang, ngươi lục soát toàn bộ tòa nhà của Trần Hủ Sinh, đừng để sót góc nào.”
“Được.”
********
Trời tối, đèn bật sáng.
Vài vò rượu đã vào bụng, Đồ Vân đi không vững, nàng gọi hai anh em Tiêu Lão Nhi tới, thì thầm vào tai bọn họ rất nhiều.
Tiêu Lão Nhi: “Được, hai anh em chúng ta sẽ vất vả thay ngươi.”
Đôi mắt đỏ của Đồ Vân hiện lên nụ cười, chắp tay trong cơn say, ngọt ngào nói: “Đa tạ hai vị ca ca.”
Trước khi đi, Tiêu Lão Nhi thấp giọng nhắc nhở, “Vừa rồi ta thấy Kỳ Quan thu dọn tay nải, có lẽ Lý tướng công sắp đi, ngươi mau ngăn cản đi. Ta nhìn ra được, trong lòng Lý tướng công có ngươi, nếu ngươi tới cầu xin, có lẽ sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu.”
Tiêu Tiểu Nhi nhai mứt trái cây, mơ hồ nói: “Kỳ Quan cho ta rất nhiều bạc, nói rằng nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Lời này rõ ràng là từ biệt.
Đồ Vân: “Ừm, ta đã biết, hai vị ca ca hãy cẩn thận, người này không dễ bắt.”
Tiêu Lão Nhi nói: “Trong thiên hạ, ai có thể thoát được lòng bàn tay của Song Vô Thường. Yên tâm đi, nhất định sẽ mang người về cho ngươi.”
Đồ Vân gật đầu, lại tỏ lòng biết ơn, sau đó không trì hoãn một phút nào nữa, chạy về phía Lý gia.
Xe ngựa dừng trước cửa, Kỳ Quan xách tay nải từ trong sân đi ra, “Ngài trở về đúng lúc lắm, ta không cần đi tìm nữa. Chúng ta sẽ rời đi, chủ tử nói cho ngài ở trong tòa nhà này, khi nào huyện nha sửa xong thì dọn ra.”
“Các ngươi đi đâu?”
“Chưa biết, có lẽ sẽ không trở lại Bắc Tương.”
“Lý Đà Nhan hiện nay vẫn chưa khỏe, đi xe mệt nhọc sẽ không dễ dàng.”
Kỳ Quan thở dài, “Ta biết, nhưng chủ tử kiên trì muốn đi. Ta sợ... sợ nếu chờ thêm, chủ tử sẽ không chịu nổi nữa.”
Hai ngày nay, hắn nhìn thấy tình trạng của Lý Đà Nhan, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, giống như không có hồn, nếu rời khỏi nơi này có thể thoải mái hơn, thì tốt hơn nên rời đi.
“Ta đi tìm hắn.” Đồ Vân bước như bay, hấp tấp lao vào phòng Lý Đà Nhan, vừa vặn nhìn thấy hắn đang hờ hững mặc áo, đôi mắt không gợn sóng trũng sâu.
“Ngài đi thật sự hả?”
Lý Đà Nhan không nói gì, sắc mặt bệnh hoạn hốc hác, đai ngọc trên thắt lưng lỏng lẻo.
Hắn coi Đồ Vân như không khí, bỏ qua nàng.
Đồ Vân nắm chặt cổ tay gầy gò của hắn, Lý Đà Nhan dừng lại, giãy dụa thoát ra, tiếp tục đi xuống.
“Ngài đã nói sẽ ở bên ta mãi mãi.” Nàng hét lên.
Đôi mắt Lý Đà Nhan đẫm lệ, mỗi bước đi trên bậc thang giống như búa tạ, đập mạnh xuống đất.
Cố gắng sống sót đến ngày nay, hắn không thể thua nữa.
Hiện giờ đã trao trái tim cho Đồ Vân, hắn không còn gì, đã mất sạch sẽ, chỉ có thể ôm chặt bản thân, chạy trốn.
“Kinh Hồng ca ca” Nàng đuổi theo, ôm chặt Lý Đà Nhan từ phía sau.
Lý Đà Nhan sửng sốt, “Ngài.... Ngài gọi ta là gì?”
Giọng nàng đau thương, “Kinh Hồng ca ca, nếu ngài đi rồi, không biết kiếp này có còn gặp lại nhau nữa không.”
Lý Đà Nhan tách tay nàng ra, hai tay nắm chặt vai nàng, không dám tin, “Ngài là... Ninh Đông?”
Đồ Vân liên tục gật đầu, “Là ta.”
Lý Đà Nhan vừa buồn vừa vui, hai chân thình lình mềm nhũn, ngồi trên cầu thang gỗ, “Sao lại như thế được... Ta nghe đại quan trong kinh thành nói, Ninh Đông đã mất tích rất nhiều năm rồi.”
“Chuyện dài lắm.” Đồ Vân đỡ hắn dựa vào tường, “Ta quả thật đã rời khỏi hoàng cung từ rất sớm, trở thành đồ đệ của Tần Công, sau đó vào Đại Luật Quán, chủ yếu là điều tra các vụ án cho triều đình, chia sẻ nỗi lo lắng với biểu ca.”
Biểu ca mà nàng đề cập là đương kim hoàng đế Chu Triệu.
Nghe thấy những cái tên này, Lý Đà Nhan cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Giống như sự phồn hoa xa hoa lãng phí của nhiều năm trước chợt hiện lên trước mắt, lập tức rơi lệ, buồn bã nói: “Đã mười một năm không thấy... hắn.”
Đồ Vân gật đầu.
Nàng còn nhớ trận tuyết lớn năm ấy, Tề Châu thất thủ, phụ thân liều mạng đưa nàng vào hoàng cung khi nàng 6 tuổi, lúc đó mẫu thân nàng đã chết trong biển lửa chiến tranh.....
Sau một tháng đầy gian nan, cuối cùng nàng đã tới chỗ biểu ca, tiếp xúc với hoàng cung quyền thế ngập trời và đầy nguy hiểm.
Khi đó thái tử mới mười lăm, mẫu thân của Ninh Đông là cô ruột của hắn, bởi vì Ninh Đông còn nhỏ đã mất mẹ nên nàng được yêu quý và chăm sóc chu đáo.
Hoàng cung phủ đầy tuyết dày, hoa mai nở rộ trên tường đỏ, Ninh Đông cẩn thận đẩy cửa thư phòng ra, phát hiện một thiếu niên áo trắng ngồi đối diện với biểu ca, dáng vẻ như ngọc tựa như từ trong tranh bước ra.
Cửa từ từ mở ra, một luồng gió tuyết ùa vào.
Chu Triệu ngước mắt, giả vờ tức giận, “Muội tới làm gì, đây là nơi quan trọng, nữ tử không được tới.”
Nàng mỉm cười, “Biểu ca, hôm nay ta mặc y phục mới, muốn cho ngài xem.”
Chu Triệu không có em gái ruột, thấy bộ dạng lanh lợi dễ thương của nàng thì mềm lòng, vén tay áo đặt bút vẽ xuống, “Vào đây để ta xem.”
Nàng cười đắc ý, xoay một vòng thật xinh đẹp ở trước mặt Chu Triệu.
Áo choàng đỏ với viền nhung trắng trông rực rỡ xinh đẹp trên người cô bé lanh lợi.
Chu Triệu nói: “Nếu muội thích thì bảo người ta làm thêm vài áo nữa cho muội, mùa đông trong hoàng cung rất dài, muội luộm thuộm kẻo bị dơ.”
“Ta rất sạch sẽ.” Nàng chu miệng, có thể treo một chai dầu trên đó.
Thấy thiếu niên áo trắng vẫn không nói gì, nàng lặng lẽ ngồi xổm ở trước mặt hắn, “Ca ca xinh đẹp, ngươi là ai?”
Chu Triệu: “Đông Nhi, không được làm càn. Đây là thầy dạy vẽ cho biểu ca, Lý Kinh Hồng.”
“Ồ” Ninh Đông phát hiện, tuy người này đẹp nhưng đôi mắt vô hồn, nàng cười tươi: “Ta tên là Ninh Đông.”
Chu Triệu muốn trách móc, nhưng thấy Lý Kinh Hồng có tính tình lạnh nhạt bẩm sinh không có vẻ chán ghét nên nói: “Kinh Hồng, đây là tiểu biểu muội của ta từ xa đến.”
Lông mi dài của Lý Kinh Hồng rũ xuống, “Xin chào quận chúa. Hôm nay thái tử muốn vẽ thêm không?”
“Không vẽ nữa, hôm nay dẫn Đông Nhi đi chơi.” Chu Triệu bóp khuôn mặt mềm mại của nàng.
“Vậy nô tài cáo lui trước.” Lý Kinh Hồng quỳ sát đất, lưng còng xuống còn thấp hơn các thái giám trong cung.
Khi hắn đứng dậy, Ninh Đông nghe thấy tiếng “lách cách” mới phát hiện hai chân hắn đeo cùm nặng trịch, nhưng đã bị áo choàng che phủ.
Nàng hỏi: “Biểu ca, vì sao hắn đeo cái đó?”
Chu Triệu: “Bởi vì hắn có tội.”
Sự tò mò của Ninh Đông liên tục xuất hiện.
“Vì sao tội nhân phải dạy ngài?”
Chu Triệu chán nản nói: “Bởi vì kỹ năng vẽ tranh của Lý gia là độc đáo nhất. Mẫu thân hắn đã truyền lại tất cả cho hắn. Hắn bị phụ hoàng giam cầm trong cung từ lúc năm tuổi, hiện nay lại bị ép phải dạy ta vẽ.”
Bàn tay mềm mại của Ninh Đông khẽ giật thắt lưng hắn, “Biểu ca có vẻ không vui.”
Chu Triệu khó có thể nói ra tâm tình phức tạp, “Là một trữ quân, ta nên vui mừng khi có nhân tài như thế này cho hoàng thất sử dụng, nhưng từ góc nhìn của Lý Kinh Hồng, chuyện này quá tàn nhẫn.”
Ninh Đông không hiểu những lời của biểu ca. Sau này nàng mới biết, thiếu niên đã gây ấn tượng mạnh cho nàng từ cái nhìn đầu tiên đã đeo cùm chân từ nhỏ, không có tự do, không có cha mẹ, lẻ loi ở trong cung, bị người ta lợi dụng.