Chương 25: Vụ án giết người
Hiện giờ bọn họ có mối quan hệ cần nhau, nàng cần mượn tiền tài và quyền thế của Ân gia ở huyện Lộc Linh để mở rộng quyền lực, còn Ân gia cần huyện nha để tăng thêm sự rực rỡ cho bề ngoài.
Lỡ như sau này thân phận của hội thương gia không còn cao quý như hôm nay, Ân Thi Lang đã ở huyện nha nhiều năm, Ân gia có thể tiến cử hắn lên cao.
Cáo già, quả nhiên biết bày mưu tính kế.
“Bản công tử đồng ý.”
Nha dịch thôi chứ gì, trước khi tới, cha hắn đã dặn tới dặn lui, mặc kệ Đồ Vân làm khó dễ như thế nào cũng phải nhịn, không thể tùy hứng.
“Được rồi, quét sân trước đi.” Đồ Vân nói xong, vào phòng, cùng Tất Tiểu Bảo mở gà nướng ra ăn.
Tất Tiểu Bảo ăn dính dầu đầy miệng, hỏi: “Ngài thật sự muốn giữ hắn lại hả?”
“Ngươi không nhìn thấy hay sao, hai lượng bạc khó tìm thấy chó săn lắm.” Thông báo đã dán thật lâu mà không có người nào cả.
“Đúng vậy, hai lượng bạc không đủ cho ta ăn một tháng.”
“Trước đây ngươi nói nên đào đồ trong hầm rau ra phải không?”
Tất Tiểu Bảo gật đầu, “Thời tiết ấm áp, nếu không đào ra ăn sẽ bị thối bên trong.”
“Đúng lúc luôn, ngươi cho bọn họ rèn luyện đi, sớm thích nghi với cuộc sống của người nghèo, ta không thiếu đại gia.”
Vừa nghe có người giúp đỡ, Tất Tiểu Bảo sáng mắt, để lộ sự hưng phấn, “Thật ạ? Ta chỉ huy bọn họ đúng không?”
“Ừm, đào đồ trong hầm rau xong, kêu Ân công tử nấu bữa tối xem thử sao.”
“Hắn chịu ư?” Tất Tiểu Bảo nghiêng người, lén nhìn Ân Thi Lang đang vụng về quét rác ngoài sân, “Hắn sẽ không đánh ta chứ?”
“Nếu hắn không muốn, dám ra tay, thì bảo hắn cút đi.”
Tất Tiểu Bảo hào hứng, hàm răng trắng cắn một miếng đùi gà, da gà treo trên môi, “Được”
Một khắc sau, Tất Tiểu Bảo ợ rồi đi ra ngoài, gọi ba người như đại gia, đứng ở cửa hầm rau chật hẹp.
“Các ngươi vào trong lấy toàn bộ đồ bên trong ra đây, sau đó đặt lên đòn gánh, khiêng về nhà ta.”
Mới vừa định nghỉ ngơi, Ân Thi Lang nhấc cổ áo cậu lên, hai chân Tất Tiểu Bảo rời khỏi mặt đất.
“Ngươi sai ai?”
Tất Tiểu Bảo đá hai chân loạn xạ, “Quan huyện nói, nếu các ngươi không muốn, lập tức rời đi.”
“Ngươi... Ta đi gặp hắn.” Ân Thi Lang xắn tay áo đi đến phòng phía bắc để tranh luận.
A Tứ ôm chặt eo hắn, “Thiếu gia, xin hãy bớt giận, nhớ lời lão gia không, không nhịn được việc nhỏ thì sẽ làm loạn việc lớn.”
A Siêu nói: “Đúng vậy, hầm rau thôi mà, chúng ta sẽ làm thay ngài.”
Hai người dỗ một lúc lâu mới trấn an được Ân Thi Lang, sau đó Ân Thi Lang đứng xem, A Tứ và A Siêu làm việc, ồn ào đến tận tối.
Tất Lương thấy từng gánh rau được đưa về, vội vàng đến huyện nha hỏi thăm tình hình. Ai ngờ vừa vào cửa đã thấy khói đen dày đặc cuồn cuộn từ ống khói trong bếp, trong phòng khói lửa mịt mù.
“Đây... là chuyện gì?”
Tất Tiểu Bảo và Đồ Vân đang ngồi dưới mái hiên, trước mặt là một cái bàn thấp, vừa ăn đậu phộng vừa lắc đầu, động tác rất đồng bộ.
“Đại nhân, ai đang nấu ăn trong bếp?”
“Ngươi vào xem sẽ biết.”
Tất Lương che miệng đi vô trong, sương mù đen dày đặc, không nhìn thấy gì.
Ngay lúc này A Tứ từ bên ngoài trở về, ôm một đống củi khô vừa chặt, “Đại nhân, lần này là củi khô.”
“Không mau đưa vào đi, có lẽ kịp nhặt xác cho công tử của ngươi.”
“Ờ” A Tứ lau mồ hôi trên trán, ôm củi khô đi vào bếp, đúng lúc một người mặt đen đi ra, không biết ai “A” một tiếng, ba người cùng chạy ra ngoài.
Mặt Ân Thi Lang đầy tro đen giống như que cời lửa vừa lấy ra khỏi bếp, đá A Tứ, “Ngươi tru tréo lên làm gì?”
“Công tử, ta.. ta tưởng.”
Tất Tiểu Bảo nói tiếp: “Tưởng rằng thấy quỷ. Ha ha ha...”
“Ngươi...” Ân Thi Lang tức giận chỉ vào Tất Tiểu Bảo, nhìn thấy Đồ Vân ở bên cạnh cậu, hắn lại trút giận lên A Tứ, đá mấy cái, “Quỷ, quỷ, bản công tử tao nhã và phong lưu phóng khoáng, ngươi dám nói ta giống quỷ.”
Thông qua giọng nói, âm điệu và hành vi, Tất Lương cuối cùng đã đoán ra thân phận của Ân Thi Lang, không thể tin được: “Ân công tử, sao ngươi ở đây?”
“Cha, bắt đầu từ hôm nay, hắn không phải là Ân công tử, mà là người hầu của huyện nha.”
Tất Tiểu Bảo nói ra sự thật xong, Tất Lương cảm thấy bị sốc, thật lâu mới nặn ra một câu, “Công tử quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, lãng tử quay đầu, thật sự khó khăn.”
“Đi đi, bớt làm bộ làm tịch với ta.”
Đồ Vân ngáp một cái, “Chút nữa dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ đi, ta đi ngủ trước.”
“Chờ chút” Cơn tức giận của Ân Thi Lang tăng vọt, “Ngài không ăn những gì ta nấu, định chơi ta phải không?”
Đồ Vân lạnh nhạt đáp, “Đồ ngươi nấu có ăn được không? Có biết tội đầu độc quan phụ mẫu lớn cỡ nào không?”
“Sao không ăn được.” Ân Thi Lang bưng nửa chén đen trộn vàng từ phòng bếp ra, uống một ngụm, nhổ ra "ọe".
“Nóng quá, nóng quá...” Hắn thè lưỡi, dùng tay quạt gió.
Tất Lương vội vàng đi múc một gáo nước lạnh, Ân Thi Lang súc miệng “ùng ục”, A Tứ và A Siêu bận rộn như chong chóng.
Sau một hồi hỗn loạn, trên môi Ân Thi Lang xuất hiện một vết phồng rộp lớn, há miệng như con cóc.
Đồ Vân toát mồ hôi, hơi hối hận đã giữ lại người này, nếu phái loại người này ra ngoài, chẳng phải là một sự đầu hàng điển hình mà không cần chiến đấu hay sao.
“Thịch thịch thịch” vang lên mạnh mẽ, đó là trống minh oan, đánh rất khẩn cấp.
Đồ Vân chậm rãi đi ra tiền viện, người đánh trống lao nhanh tới trước mặt, quỳ “rầm” xuống đất, “Đại nhân, thảo dân tới trình báo.”
Tất Lương thấy gã sai vặt hơi quen mắt, “Ngươi... Ngươi là tiểu nhị của Quốc Đan Trai phải không.”
“Vâng, lão gia của ta đã chết, phu nhân bảo ta tới trình báo.”
Huyện Lộc Linh không có vụ án giết người nào đã lâu, mọi người vừa nghe vậy đều sợ hãi.
Đồ Vân hết sức bình tĩnh, trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn, “Hiện trường vụ án ở đâu, dẫn ta đi xem.”
“Vâng, xin mời đại nhân.”
Đồ Vân và tiểu nhị đi ra ngoài, những người khác đứng tại chỗ thất thần.
Tất Tiểu Bảo kéo góc áo của Tất Lương, “Cha, có phải cha cũng nên đi không?”
“Ta là điển sử, đi làm gì.” Tất Lương âm thầm lau mồ hôi, nhìn đám Ân Thi Lang, “... Lẽ ra bộ đầu và nha dịch nên đi theo.”
Trong hậu viện của Quốc Đan Trai, những người hầu cầm đèn và đốt lửa, sắc mặt cả đám vàng vọt, run bần bật như đã mất ba hồn bảy vía, ngọn nến trong đèn lồng cũng lung lay.
Một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi được nha hoàn dìu loạng choạng đi tới, khuôn mặt đẫm nước mắt, trông tiều tụy.
“Dân phụ là Vương Trương thị, xin chào đại nhân.”
“Người chết là phu quân của ngươi phải không?”
Trên đầu Vương Trương thị có quấn khăn thêu, vẻ mặt bi thương, hơi thở yếu ớt nói: “Là phu quân của ta, Vương Tiễn.”
Đồ Vân hỏi: “Thi thể hiện tại ở đâu?”
Vương Trương thị cực kỳ đau buồn chỉ một căn phòng sáng đèn trên gác mái ở tầng hai.
Đồ Vân nói: “Dẫn đường.”
Tất cả người hầu đều khiếp sợ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dưới chân mọc rễ, không ai dám động đậy.
“Các ngươi điếc hết cả đám hay sao, mau dẫn đường.” Ân Thi Lang đi vào, oai phong lẫm liệt rống lên.
Đám người hầu co giật nhưng vẫn bất động, Vương Trương thị nói: “Hành Bảo, ngươi ở Quốc Đan Trai lâu nhất, ngươi đi cùng đại nhân đi.”
Người trả lời là tiểu nhị đã đến trình báo.
Hành Bảo cầm đèn đi phía trước, mỗi bước đều nơm nớp lo sợ, Đồ Vân, Ân Thi Lang, A Tứ và A Siêu đi theo sau.
Tới cửa của gác mái trên tầng hai, Hành Bảo nhắm mắt không chịu đi vào, “Đại nhân, các ngươi tự vào đi.”
Ân Thi Lang nói: “Ngươi có phải là nam nhân không, sợ hãi đến vậy.”
Đồ Vân bước vào, đám Ân Thi Lang đi theo.
Vừa vào cửa đã thấy một thi thể với hai chân hướng về phía cửa, xét theo sự phú quý của quần áo, hẳn là Vương Tiễn.
Ân Thi Lang tò mò cúi xuống nhìn, lập tức sợ hãi tới mức ngồi bệt xuống đất, A Tứ và A Siêu xem xong cũng chạy trối chết.
“Quỷ.. Quỷ..”
Trên gác mái truyền ra âm thanh cắt ngang bữa ăn khuya.
Tay chân Ân Thi Lang xụi lơ, hắn gầm lên, A Siêu và A Tứ đã bỏ chạy lại gồng người quay trở lại trong phòng đưa Ân Thi Lang ra ngoài.
Bên tai Đồ Vân cuối cùng đã yên tĩnh, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn trạng thái tử vong của Vương Tiễn.
Thảo nào bọn họ sợ đến vậy, thi thể quả thật rất kinh khủng.
Đôi mắt mở to, con ngươi nứt ra vì hoảng sợ, mũ vuông lăn xuống đất, da mặt bị lột sạch, chỉ còn lại cơ bắp màu đỏ, máu me nhầy nhụa, có chỗ bị lột sâu, lộ ra xương gò má màu trắng.
Không có môi bảo vệ, hàm răng hơi hé ra, bên trong môi phát hiện một chút bột mịn.
Quần áo trên người chỉnh tề, không hao tổn gì, nhưng gương mặt lại thảm hại không nỡ nhìn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái chết kiểu này, chứ đừng nói gì đến đám người bên ngoài.
Đồ Vân đi quanh phòng, phát hiện đây là nơi để người ta vẽ tranh, có đủ mọi thứ cần thiết cho cuộc sống.
Phía sau bàn là giá vẽ, trên đó có rất nhiều cuộn tranh, vài bức tranh treo trên tường xung quanh, ở giữa có rèm tua rua, phía sau rèm là cái giường gỗ tối màu, hẳn là chỗ ngủ.
“Hành Bảo vào đây.” Đồ Vân hét lên.
**************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày