MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 39: Có oan ức


Mãi đến giờ Thìn, sắc trời vẫn không khá hơn, Lý Đà Nhan tận mắt nhìn thấy Đồ Vân mặc quan phục, nhếch môi bật cười.


“Có chuyện gì vậy?”


“Không có gì, chỉ cười mình ngu ngốc mà thôi.”


“Hở?”


Lý Đà Nhan đẩy nàng đến trước gương, chải đầu cho nàng giống lần trước, một tay giữ mái tóc dài và dày của nàng, tay kia cầm lược gỗ chải.


Hắn thở dài, “Một quan huyện đẹp như vậy, làm sao là nam tử được.”


Lần đầu tiên nhìn thấy Đồ Vân, hắn cảm thấy nàng quá thanh tú, khuôn mặt nhỏ, thân thể nhỏ, nhưng không hề nghĩ gì khác.


Hiện tại đã phát hiện ra thân phận của nàng, hắn cảm thấy cho dù nhìn như thế nào đi nữa, Đồ Vân cũng là nữ tử, không có chút gì là nam tử.


“Có thể do ta quá thô tục, quá luộm thuộm.” Nàng chạy khắp nơi, tiếp xúc với nam tử quanh năm, so với những nữ tử được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, thật sự là vải bố và tơ lụa, căn bản không xứng để so sánh.


“Do đầu óc của ta không linh hoạt.”


Lúc ấy Đồ Vân mở miệng là nói đến đồng tính luyến ái, những người xung quanh còn nói đồng tính luyến ái nam rất thịnh hành, hắn bị mắc mưu, mất lý trí.


“Đồ Vân, Đồ...” Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến, hai người quay đầu nhìn.


Ân Thi Lang ở ngoài cửa không chờ được nữa, trực tiếp mở cửa, kết quả nhìn thấy Lý Đà Nhan đang bình tĩnh búi tóc, đội mũ quan cho Đồ Vân.


Cảnh tượng quá kinh hoàng, hắn trợn mắt há hốc mồm, “Ngài.. Hai người..”


Lý Đà Nhan chống gậy, nói với Đồ Vân: “Ta đi về trước.”


Đồ Vân gật đầu, đưa hắn đến cửa nha môn, chỉnh lại mũ quan, chuẩn bị thăng đường.


Ân Thi Lang thấy bầu không khí giữa hai người mập mờ, hỏi: “Hai người là chuyện như thế nào? Tại sao họ Lý ở nha môn?”


“Ta và Lý công tử quen thân, không được hay sao?”


“Hai người quen thân? Hắn chải đầu và đội mũ cho ngài.” Đây rõ ràng không phải là quan hệ bình thường, không hiểu sao Ân Thi Lang trở nên cáu kỉnh.


Đồ Vân không nhiều lời, hỏi: “Mới sáng sớm mà ngươi đã chạy tới nha môn, có việc gì không?”


“Ta muốn nói cho ngài biết, không biết ai đã dán giấy buộc tội khắp thành, kiện đám Vương Tiễn vô đạo đức, mua bán nữ tử.”


“Ồ, người dân trong thành có phản ứng gì không?”


“Có thể phản ứng gì đây. Dân chúng cả thành đều giống ta, cực kỳ kinh ngạc, chút nữa thăng đường, chắc chắn sẽ có nhiều người tới hơn.”


“Được, vậy chuẩn bị thăng đường.”


Chưa tới Giờ Thìn, cửa nha môn đã đông nghẹt người bàn tán sôi nổi, chờ Đồ Vân thăng đường thẩm vấn.


Đồ Vân ngồi trên công đường, A Tứ và A Siêu đứng một bên, bên kia là Ân Thi Lang, ba người cùng hô thật dài: “Uy nghiêm”


Sau đó hoàn toàn yên tĩnh, Đồ Vân ra lệnh: “Mang phạm nhân ra.”


Trong lúc chờ, Đồ Vân phát hiện Kỳ Quan đứng nghênh ngang ở ngoài công đường, bên cạnh còn có mấy gã sai vặt ăn mặc tương tự như hắn.


Nàng vẫy tay, ra hiệu cho Ân Thi Lang tới, “Cha ngươi phái người tới phải không?”


Ân Thi Lang khó mở miệng, chỉ có thể âm thầm gật đầu, “Không chỉ cha ta phái người tới, có mấy thương nhân khác nữa.”


Đồ Vân đã hiểu.


May mắn không cần chịu trách nhiệm cho những lời bịa đặt, hơn nữa có hiệu quả, không phải mọi người đang chột dạ hay sao?


Thôi Bình Nhi quỳ trên công đường với vết thương khắp người, những người khác quỳ phía sau.


Đồ Vân hỏi: “Thôi Bình Nhi, ta hỏi ngươi lần cuối, vì sao ngươi muốn giết Vương Tiễn và ba người kia?”


Mọi người bên trong và ngoài công đường đều nín thở, chờ Thôi Bình Nhi lên tiếng.


Thôi Bình Nhi chăm chú nhìn Đồ Vân thật lâu, sau đó quay đầu lại nhìn mấy người, hỏi: “Ta có nên tin đại nhân không?”


“Ngươi có thể không tin, cùng lắm thì giữ mấy thứ thối rữa trong bụng, mang xuống âm phủ, kiện người chết cùng người sống.”


“Được, ta sẽ tin đại nhân một lần.” Thôi Bình Nhi khóc thảm thiết, đưa ra quyết định đau đớn, chống hai tay xuống đất, đập đầu thật mạnh, hét lên: “Xin đại nhân giải oan cho dân nữ.”


Thấy thế, lòng Đồ Vân cuối cùng đã bình tĩnh.


Nếu Thôi Bình Nhi lựa chọn lùi bước chỉ trong một suy nghĩ, nàng thật sự đau đầu.


“Ngươi có oan ức gì thì nói từng câu từng chữ, những người dân của huyện Lộc Linh đều đang nghe, chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho ngươi.”


Thôi Bình Nhi chảy nước mắt và nước mũi giàn giụa, “Ta muốn kiện Vương Tiễn và ba người kia đã cưỡng hiếp nữ tử nhà lành, vô lương tâm.”


Bên ngoài đường ồn ào, Đồ Vân đập bàn quát, “Yên lặng. Thôi Bình Nhi, ngươi không cần gấp gáp, chậm rãi nói.”


“Dân phụ là người của thôn Quảng Lâm, huyện Lộc Linh, gia đình kiếm sống bằng nghề hái thuốc. Hai năm trước, phu quân của ta bị té gãy chân, chỉ có một mình ta tới tiệm thuốc trong thành để bán thuốc.”


“Phu quân của ta có một em trai 15 tuổi. Sau khi bán thuốc xong, ta muốn đến tiệm sách để mua giấy bút và sách vở mang về. Trên đường đi, ta gặp Phương Hải Sinh. Ta biết hắn là tiến sĩ, muốn hỏi một số điều về kỳ thi. Phương Hải Sinh lừa ta về nhà, giả vờ có ý tốt, bảo ta uống một chén trà xanh, sau đó ta bất tỉnh.”


Đồ Vân thầm nén cơn giận, hỏi: “Sau đó thì sao?”


Thôi Bình Nhi oán hận, “Khi tỉnh lại, ta thấy mình không mặc gì cả, cầm thú kia đang trần truồng ở trước mặt ta khoe khoang. Hắn không ngừng làm nhục ta, còn gọi bạn bè tới thay phiên làm nhục ta trong suốt ba ngày, người ta đầy vết thương.”


Lúc này mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thôi Bình Nhi.


Nàng nói tiếp: “Ba ngày sau, ta bị đưa tới một căn phòng bí mật. Bốn kẻ cầm thú này trói ta lại, đóng dấu ta bằng thanh sắt nung đỏ, để lại dấu ấn sỉ nhục trên người ta cả đời.”


“Sau đó ta kéo thân xác tàn tạ về nhà, trượng phu không ghét bỏ ta sau khi phát hiện ra, ngược lại đau lòng vì những gì ta gặp phải. Sau đó ta bị ác mộng suốt ngày, người trong thôn dần dần phát hiện ra manh mối, tin đồn nhất thời lan truyền, ngay cả tướng công của ta cũng bị người ta chỉ trích.”


“Ta bị ép rời khỏi nhà, phiêu bạc khắp nơi, không khác gì một cái xác không hồn. Cho đến sau này, ta gặp Trần Kiều cũng bị làm bẩn, nàng sinh ra trong một gia đình bán thịt, những gì xảy ra với nàng hơi khác với ta.”


Đồ Vân nói: “Ngươi bị làm bẩn hai năm trước, lại phiêu bạc lâu như vậy, sau khi bốn người bọn họ nếm thử vị ngọt, chắc chắn sẽ không cam lòng với loại chuyện ngẫu nhiên “tình cờ gặp gỡ” này.”


Thôi Bình Nhi rưng rưng gật đầu, “Đại nhân nói đúng, lòng tham của con người thật đáng sợ. Bọn họ nhờ người tìm kiếm nữ tử mới thành thân chưa bao lâu ở khắp nơi, nếu thích sẽ thuê với giá cao, còn nói một cách hoa mỹ rằng đôi bên đều tình nguyện.”


Đồ Vân hỏi: “Những nữ tử này đều trải qua những chuyện tương tự ngươi phải không?”


“Vâng” Nữ tử ở phía sau Thôi Bình Nhi đột nhiên lên tiếng, là nữ tử cầm rìu ngày hôm đó, nàng là Trần Kiều.


Ánh mắt nàng ngập tràn thù hận, “Một số tội phạm cho rằng đây là cách kiếm tiền, chuyên tìm kiếm thiếu phụ để cho thuê, càng ngày càng có nhiều nữ nhân rơi vào tay chúng. Có người không thể chịu đựng được sự nhục nhã nên đã trực tiếp nhảy xuống giếng tự tử, có người đập đầu vào tường tìm cái chết, cũng có người bị điên khùng...”


Đồ Vân nói: “Sau đó các ngươi liên lạc với những nữ nhân bị hại, dùng phương pháp tương tự, cho bốn người này thuê mình, đổ thuốc giết người.”


“Đúng. Chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta thì không đủ, tuy rằng chúng ta hận mấy người này thấu xương, nhưng bản chất của chúng ta không phải tàn nhẫn, nhìn thấy đám cầm thú này, rất khó khống chế sự sợ hãi trong lòng, sau khi giết người, chân chúng ta đều mềm nhũn.”


Trần Kiều nhìn mấy nam nhân không hề có ý định rút lui, “Vì vậy sau khi chúng ta giết người, sẽ tìm chỗ ẩn núp, sau đó nhóm A Bang sẽ khiêng kiệu đón chúng ta rời đi.”


Thấy Trần Kiều nhìn nam nhân bằng ánh mắt kỳ lạ, Đồ Vân hỏi: “A Bang là gì của ngươi?”


“Đó là trượng phu của ta.” Đôi mắt Trần Kiều ngấn lệ, “Ba người còn lại là huynh đệ tốt mà ta quen từ nhỏ.”


Không đợi mọi người thông cảm, một giọng nói gây mất hứng truyền tới công đường, “Đại nhân, ta có ý kiến phản đối.”


Đồ Vân nhìn qua, là gã sai vặt đang đứng bên cạnh Kỳ Quan, “Có phản đối gì?”


“Vương Tiễn và ba người kia đã chết, không có bằng chứng, nàng ta muốn nói như thế nào cũng được.”


“Đúng” Vương phu nhân vội vã bước vào công đường, đám người hầu suýt nữa không giữ được, “Lão gia của ta trong sạch cả đời, không thể bị hủy hoại bởi những lời bịa đặt không có cơ sở của nàng ta.”


“Ta không có bịa đặt.” Thôi Bình Nhi bật khóc hét lên, vội vàng cởi áo, để lộ chữ “Kỹ nữ” trên vai, “Ngươi nhìn đi, đây là chuyện tốt mà đám súc sinh kia đã làm.”


Ân Thi Lang im lặng nhớ lại những thứ mình nhìn thấy trong phòng tối ngày hôm đó, hắn lập tức lảo đảo lùi ra sau hai bước.


Dân chúng sôi nổi thò đầu nhìn dấu vết trên vai Thôi Bình Nhi, sau đó ai cũng trở thành người câm, vừa phẫn nộ vừa đau lòng.


Đồ Vân đi xuống công đường, lấy tay áo quan to rộng che cho Thôi Bình Nhi, “Hôm nay dừng ở đây, bãi đường.”


Sau khi nhóm Thôi Bình Nhi bị áp tải vô phòng giam, Ân Thi Lang đấm vào tường, tức giận, “Bốn người này quả thực không bằng cầm thú.”


“Đúng vậy.” Kỳ Quan trèo qua tường, ngạo mạn nói: “Vậy mà cha của ngươi còn tới gây rối.”


“Ngươi nói bậy gì đó?”


“Ta nói bậy à? Hôm nay kẻ đưa ra ý kiến phản đối là người hầu của gia đình ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?”


Ân Thi Lang sửng sốt, tức giận rời khỏi nha môn.


********


Rạp hát nhỏ:


Đồ Vân: Đừng bốc đồng Ân Nhị.


Ân Thi Lang: (vừa mừng vừa lo) Ngài yên tâm.


Đồ Vân: Ừm, dù sao cũng là cha, đánh một trận, lôi đi dạo phố là được.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin