MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 82: Người nho nhã ra tay


Sau khi Đồ Vân rời đi, Ân Thi Lang kính rượu một vòng xong, ngồi xuống cạnh Lý Đà Nhan.


Hắn uất ức trong lòng không thể trút giận, chỉ có thể uống rượu giải khuây, không ý thức được mình đã uống quá nhiều.


Ân Huyền Lang trở lại, thấy hắn say rượu mơ màng, vội vàng đỡ hắn dậy, chào tạm biệt mọi người đang ngồi đó.


Ân Thi Lang vẫn có thể phân biệt được người, nói: “Ca đừng kéo ta, ta không ăn cơm cả ngày rồi, ta đói bụng.”


Những người khác nghe thấy hắn phàn nàn như vậy, lần lượt bênh vực, “Để cho nhị công tử ăn đi, nếu không tối nay lấy sức ở đâu ra để động phòng.”


Mọi người bật cười.


Ân Thi Lang lại cười lạnh, nói xàm: “Ai thích động phòng thì cứ làm, ta không đi.”


Ân Thang trầm giọng: “Huyền Lang, dẫn đệ đệ của con đi, đói bụng thì bảo phòng bếp làm món gì đó.”


“Con không đi, con muốn ăn ở đây.” Ân Thi Lang say rượu nổi cơn, đập bàn trước mặt mọi người.


Ân Thang nén giận, gọi mấy gã sai vặt tới, “Đưa nhị công tử đi tỉnh rượu.”


“Ai dám đụng đến ta.” Ân Thi Lang vịn bàn đứng dậy, nhất thời quên mất, nhìn lên trời, nói: “Trễ rồi, ta phải đến huyện nha.”


“Ấy ấy, nhị công tử, hôm nay là ngày vui của ngài, không cần đến huyện nha.”


“Thật không? Để ta hỏi Đồ Vân.”


Ân Thi Lang lảo đảo rời khỏi bàn, liên tục gọi Đồ Vân.


Khách khứa thấy tình trạng điên rồ của hắn, âm thầm cười, Ân Thang và Lý Đà Nhan nghiêm mặt, cau mày.


Ân Thang cảm thấy mất hết mặt mũi, nổi giận: “Huyền Lang, con còn thất thần làm gì?”


Ân Huyền Lang kiên quyết cõng hắn lên, kết quả Ân Thi Lang không ngừng làm ầm ĩ, lăn “thịch” từ trên lưng xuống, vẫn tiếp tục kêu Đồ Vân.


Những chuyện này nằm trong phạm vi chịu đựng của Lý Đà Nhan, đột nhiên nghe Ân Thi Lang hét lên: “Vì sao Lý Đà Nhan được mà ta không được, ta kém ở chỗ nào? Hắn là người què, có cái gì tốt.”


Chưa hết, Ân Thi Lang vịn cây cột đứng dậy, lẩm bẩm, “Đồng tính luyến ái thôi chứ gì? Ta cũng làm được, cùng lắm thì không có con cháu.”


“Bốp!” Một cái tát lên mặt, Ân Thi Lang bị sốc, che mặt, nhìn Lý Đà Nhan.


“Ngươi đánh ta.... Họ Lý, vì sao ngươi đánh ta?”


Lý Đà Nhan tức giận đến mức run rẩy, nắm chặt tay trong tay áo, đôi mắt ngập tràn lửa giận nhìn thẳng vào Ân Thi Lang.


Ân Thi Lang là cục cưng trong nhà từ nhỏ, làm sao chịu được sự sỉ nhục như vậy, hắn nhào vào Lý Đà Nhan, bắt đầu đánh.


Mọi người ngăn cản, nhưng Ân Thi Lang đang say nên gần như liều chết ra đòn, nghiến răng nghiến lợi đấm Lý Đà Nhan, vài người ngăn cản đều bị đánh.


Kỳ Quan nghe nói bên trong đang hỗn loạn, vội vã chạy vào trong không nói lời nào, nhìn thấy Lý Đà Nhan bị Ân Thi Lang đè, hắn lo lắng nên nhấc cái ghế dài lên đập.


Làm sao hắn có thể ra tay trên địa bàn của Lý gia, cả đám người vây quanh hắn khiến cho Kỳ Quan không thể di chuyển.


Cuối cùng cái ghế dài bị giật, ném sang một bên.


“Các ngươi bắt nạt người khác phải không?” Cổ Kỳ Quan đỏ bừng, sắp khóc, “Ngăn cản như vậy đó hả?”


Tiêu Tiểu Nhi thấy thế, đá văng những người đang ngăn cản, hai tay nắm thắt lưng của Ân Thi Lang, nhấc hắn lên, ném lên bàn.


“Rầm” một tiếng, bàn bị sụp, Ân Thi Lang ngã chổng vó.


Tiêu Tiểu Nhi đỡ Lý Đà Nhan chật vật đứng dậy, vỗ thân thể rối bù của hắn, nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ vết bầm ở khóe miệng, không có vết thương bên ngoài nào khác.


“Chủ tử, chúng ta về nhà.” Kỳ Quan cực kỳ đau lòng, trừng mắt nhìn mọi người xung quanh.


Lý Đà Nhan miễn cưỡng đứng dậy, không để ý đến ánh mắt của mọi người, nói: “Tìm quan huyện đi về.”


Kỳ Quan lau nước mắt, quay đầu hỏi người hầu Đồ Vân ở đâu, người hầu vội vàng dẫn hắn đi, không dám chậm trễ.


Ân Thang đi về phía Lý Đà Nhan, áy náy, “Lý công tử không sao chứ? Con trai ta...”


“Tiêu tiểu gia, chúng ta ra cửa chờ.” Vừa dứt lời, hắn nắm cánh tay Tiêu Tiểu Nhi rời đi.


Ân Thang chỉ vào Ân Thi Lang không nên thân, mắng to: “Cái thằng phản nghịch, không gây rắc rối cho ta thì con khó chịu trong người phải không, xem thử hôm nay ta có dạy dỗ con kỹ càng không.”


“Cha, cha” Ân Huyền Lang giữ chặt tay áo, khuyên nhủ: “Còn nhiều khách từ xa đến đây, cha hãy bớt giận trước đã, để con đưa đệ đệ đi.”


Bữa tiệc vui vẻ bị Ân Thi Lang phá hỏng, Ân Thang tức giận đến mức đau ngực, suýt nữa không thở được.


Ông thầm hối hận, lẽ ra không nên đưa Ân Thi Lang đến huyện nha.


Nếu không có sự ủng hộ của ông, Ân Thi Lang sẽ không có suy nghĩ nào đối với quan huyện, cũng sẽ không nói ra những lời trái đạo lý như hôm nay.


Trước đây, ông phát hiện Ân Thi Lang có chút ảo tưởng đối với quan huyện, trong lòng ông cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng tìm bà mối để làm mai, nhanh chóng chém đứt suy nghĩ vi phạm đạo đức của hắn, không ngờ vẫn ầm ĩ thành như vậy.


Đọc thư xong, Đồ Vân không ngủ được nữa, vội đi ra khỏi viện tìm Lý Đà Nhan.


“Kỳ Quan? Sao ngươi tới đây?”


Sắc mặt Kỳ Quan không tốt, “Hừ, mau đi theo ta.”


“Có chuyện gì vậy? Mắt ngươi đỏ rồi, ngươi đã khóc à?”


“Tại ngài chứ ai.”


Kỳ Quan vội vàng bước đi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Ân gia.


Đồ Vân lên xe, nhìn thấy quần áo Lý Đà Nhan xộc xệch, mái tóc rối bù, lập tức hoảng loạn, “Sao bị như vậy?”


Tiêu Tiểu Nhi không vòng vo, nói thẳng, “Bị người ta đánh.”


“Tên khốn nào dám to gan như thế?” Đồ Vân tức giận từ tận đáy lòng, hỏi Kỳ Quan, “Kẻ nào?”


“Còn ai vào đây nữa, Ân Thi Lang đó. Ngài dám đánh hắn không?”


“Có gì không dám.” Đồ Vân nhìn vết thương trên khóe miệng hắn, trong đầu đã chém Ân Thi Lang cả ngàn đao, lửa giận trong lòng càng mãnh liệt, “Ta đi tìm hắn.”


Lý Đà Nhan kéo cổ tay nàng, “Nếu ngài muốn tốt cho ta thì đừng đi.”


“Vì sao? Người ta bắt nạt ngài mà ngài còn nói giúp hắn, không được tốt bụng như vậy.”


“Do ta ra tay trước.”


Đồ Vân sửng sốt, dừng lại, quan tâm: “Ngài không phải là người thích động tay động chân, có phải hắn nói gì đó khó nghe khiêu khích ngài phải không?”


Lý Đà Nhan nhìn nàng, mọi tức giận trong lòng tan thành mây khói, “Việc này qua rồi, về nhà đi.”


“Phải có một lời giải thích chứ. Nhìn bề ngoài của ngài, tất nhiên là đánh thua rồi.”


Kỳ Quan không nhịn được, nói: “Đâu chỉ đánh thua, cả đám người cùng một phe bao vây chủ tử.”


Được rồi, Đồ Vân bừng bừng tinh thần chiến đấu, “Đám người này không dám làm mất lòng Ân gia, ta dám, bắt nạt người của ta hả, ta lột da đám nô tài như bọn họ. Kỳ Quan, dẫn đường.”


Kỳ Quan “Ừ” rất dứt khoát, Đồ Vân xắn tay áo, chuẩn bị xuống xe.


Vào thời khắc quan trọng, Lý Đà Nhan ở trong xe gầm lên giận dữ: “Hai người muốn gây rối tới khi nào?”


Đồ Vân đã thò đầu ra khỏi cửa nhưng phải rụt lại, ngồi xổm trước mặt Lý Đà Nhan, ngửa đầu, khẽ nhíu mày, đau lòng nói: “Sao nóng nảy như vậy?”


Hành động này của nàng khiến Lý Đà Nhan xót mắt, cả đời này sẽ không còn ai yêu thương và bảo vệ hắn như vậy.


Hắn kéo Đồ Vân dậy, “Ta đã nói, là do ta ra tay trước, ngài truy cứu làm gì?”


Đồ Vân sợ hắn tức giận, nói: “Được rồi, không tìm nữa.”


Sau khi trở lại Lý gia, Lý Đà Nhan đi tắm trước, Đồ Vân đến chỗ Tạ thần y mua chút thuốc mỡ hoạt huyết và tan vết bầm.


Vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Tiêu Tiểu Nhi ngồi ăn ở trong sân, nàng tới gần hỏi: “Tiêu Tiểu Nhi, ngươi có thấy chuyện gì xảy ra không?”


Tiêu Tiểu Nhi kể những gì hắn chứng kiến, cơn giận của Đồ Vân lại bùng lên, nếu không sợ Lý Đà Nhan tìm nàng tính sổ, lúc này nàng đã lao tới Ân gia.


Đêm yên tĩnh, mọi tiếng ồn đã lắng xuống, Đồ Vân đưa chân nến lại gần, mở chai thuốc mỡ, bôi lên khóe miệng Lý Đà Nhan.


“Công tử oai phong ghê, 30 tuổi còn đánh nhau, tin tức truyền khắp thành rồi.”


“Đã đánh rồi, ta lo mấy chuyện này làm gì. Nói tóm lại, quan huyện dạy rất giỏi.”


“Sao lại đổ lỗi cho ta.” Nàng trừng mắt mỉm cười, giả vờ trách móc.


Hắn nhoẻn miệng cười, nói: “Ta ăn gan hùm mật gấu là nhờ có sự che chở của quan huyện.”


Đồ Vân giả vờ nuối tiếc, “Nhưng chàng vẫn chưa đánh.”


“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa.”


Thật ra cũng không đánh vô ích, ít nhất hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.


Hắn biết Ân Thi Lang thèm muốn Đồ Vân, hắn tức giận đã lâu nhưng không có cơ hội trút ra. Hôm nay ra tay, coi như là một bài học để cho Ân Thi Lang nghi nhớ, sau này không dám nói những lời ghê tởm nữa.


Bôi thuốc xong, Đồ Vân cất thuốc mỡ, ánh nến làm mặt mày ấm áp, Lý Đà Nhan trông vô cùng tuấn tú.


“Lần này, ta thật sự phải đi.”


“Có phải Ân Huyền Lang nói gì với nàng không?”


“Chàng nghe thấy hả?”


Lý Đà Nhan lắc đầu, “Khi nàng nói dối rằng nàng đã say, hắn khăng khăng muốn giữ nàng lại, sau đó biến mất một thời gian, cho nên ta đoán là có chuyện muốn nói với nàng, hơn nữa không thể để người ngoài biết.”


Quan trọng là, hắn vừa trở về từ kinh thành.


Kinh thành cách Bắc Tương rất xa, ngồi xe ngựa đi tới đi lui cũng mất hai tháng, làm sao triều đình cho hắn nghỉ phép lâu như vậy, trừ phi là có chuyện quan trọng.


“Chàng đoán đúng rồi.” Đồ Vân ngồi xếp bằng đối diện hắn, “Lần này hắn trở về là để tiếp quản chức quan huyện của ta.”


“Quan mới đến nhậm chức, vậy nàng...”


“Nói một cách nghiêm túc thì ta không phải nữa.”


“Hoàng thượng sợ nàng không quay về hay sao?”


Lý Đà Nhan rối bời trong lòng, nếu chỉ là như vậy, tại sao công văn bãi quan chưa đến mà quan mới đã nhậm chức, rõ ràng là muốn ép Đồ Vân về kinh.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin