Chương 48: Khởi công thuận lợi
Sau lễ hội đèn lồng, huyện Lộc Linh lại náo nhiệt thêm mấy ngày. Vào đầu tháng 5, bắt đầu khởi công xây trường và đường núi dẫn đến thôn Nam Ao.
Con lừa nhỏ ngày xưa được cung phụng như một vị Phật. Đồ Vân mua vài con ngựa, thường xuyên cùng Ân Thi Lang ra khỏi thành để kiểm tra công trường.
Trời nóng, chất khí bốc hơi, tiếng đập và đâm vang lên hai bên đường núi gập ghềnh và hẹp.
Các nam nhân hô dấu hiệu, ở trần, có người vung búa, có người dọn đá, mồ hôi nóng hổi chảy xuống cơ ngực màu đồng, thắt lưng ướt sũng.
Bọn họ chất đống đá vụn lên xe bò, sau đó chở ra ngoài.
Đồ Vân xuống ngựa, giơ tay che đầu, gọi Vương Khánh, “Các ngươi hãy dựng một cái chòi che nắng ở giữa đường, giữa trưa nghỉ ngơi có thể ngồi uống trà, đừng để bị cảm nắng.”
“Tạ quan huyện.”
Đồ Vân xua tay, tỏ ý không cần cảm tạ, lại hỏi: “Tống Liên ở nhà vẫn ổn chứ?”
Vương Khánh dính bụi đầy mặt, nhưng đôi mắt sáng ngời, nhe răng cười, “Tốt lắm ạ, chỗ này gần nhà chúng ta, buổi tối sau khi tan việc, ta có thể về nhà xem bọn trẻ.”
“Vậy là tốt.”
Đồ Vân nhìn con đường núi một hồi, sau đó lên ngựa chuẩn bị đi xem trường.
Ân Thi Lang cũng lên ngựa theo, nắm dây cương, nheo mắt than phiền: “Trời nóng như vậy còn chạy qua đó?”
“Vừa mới bắt đầu khởi công, đương nhiên phải xem xét cẩn thận, lỡ như có người xảo trá ta thì sao?” Bạc không dễ kiếm, cần phải hoàn thành công việc thật nhanh.
“Kẻ đa nghi.” Hắn lẩm bẩm.
Bụi trên đường núi bay mù mịt, tạo thành một lớp sương mù màu xám hình nấm, Đồ Vân thậm chí không mở mắt được.
Mới vừa nói với Vương Khánh mình sẽ rời đi, một lão thái thái thấp bé chạy tới từ xa, kêu lên, “Dừng lại, dừng lại đi...”
Lão thái thái rất già, trong miệng chỉ còn một hai cái răng, nếp nhăn trên mặt như bị dao khắc, miệng trũng sâu, nói chuyện không rõ ràng lắm.
Thấy bà chạy thẳng đến, Đồ Vân sợ tới mức vội vàng ghìm ngựa, “Bà cụ, có chuyện gì vậy?”
“Bà già bất tử kia, bà không muốn sống hả.” Ân Thi Lang tức giận mắng, vừa rồi móng ngựa của hắn suýt nữa giẫm trúng lão thái thái.
“Im đi” Đồ Vân trừng mắt nhìn hắn, xoay người xuống ngựa, vừa định đỡ lão thái thái, bà lại quỳ xuống đất trước.
“Quan huyện, không thể xây con đường này được.”
“Vì sao?”
Lão thái thái chỉ vào khu rừng xanh rậm rạp cách đường núi không xa, “Các ngươi làm như vậy sẽ làm phiền nữ thần cây.”
“Nữ thần cây?” Đồ Vân nhìn theo hướng bà chỉ, khói quá dày, không thấy rõ thứ gì, chỉ cảm thấy cành cây bên kia xum xuê, xanh tươi.
“Thực sự có nữ thần cây à?” Ân Thi Lang hỏi.
Đồ Vân nhìn với vẻ mặt khó hiểu.
Ân Thi Lang nói: “Lộc Linh luôn có truyền thuyết về nữ thần cây, tuy nhiên hành tung của nàng rất bí ẩn, khó bị phát hiện. Người nào có duyên mới gặp được, chỉ cần cầu nguyện, mọi mong muốn sẽ trở thành hiện thực.”
“Nếu thần kỳ như vậy, không cần phải đánh giặc, trực tiếp quỳ xuống lạy là được.” Đồ Vân thản nhiên nói.
Lão thái thái giận tím mặt, “Không, nữ thần cây là vị thần bảo vệ Bắc Tương, nàng thưởng phạt rất rõ ràng, ghét cái ác, luôn phù hộ Bắc Tương. Nếu các ngươi động thổ ở đây, nhất định sẽ chọc giận nàng.”
Đồ Vân buồn rầu, không ngờ có người xuất hiện bất ngờ phá vỡ kế hoạch, “Cụ đừng tức giận, chúng ta xây đường, sau này người của các thôn lân cận có thể đi học, vào thành cũng tiện hơn.”
“Đúng vậy, các ngươi muốn chết vì nghèo đói à.” Ân Thi Lang mất kiên nhẫn.
Lão thái thái tức giận đến mức run rẩy, chỉ vào Đồ Vân, “Các ngươi chọc giận nữ thần cây,... các ngươi sẽ bị trời phạt.”
“Bà ơi, sao bà ở đây?” Vương Khánh chạy tới đỡ lão thái.
Bà cụ bất lực khóc ròng, nói: “Khánh Nhi, con mau giúp bà nói đi, đừng để bọn họ chọc giận nữ thần cây.”
Đồ Vân hỏi: “Là người của thôn các ngươi hả?”
Vương Khánh gật đầu, “Ta sẽ đưa bà ấy về.”
“Ừm, đi từ từ thôi.”
Vương Khánh đưa bà cụ đi, nhưng lão thái thái hiển nhiên đã trúng độc rất nặng, tin lời đồn về nữ thần cây. Lúc đi còn không ngừng khóc lóc, nói rằng bọn họ sẽ chọc giận thần linh, sẽ bị trời phạt.
“Thứ dân đê tiện, còn dám nguyền rủa ta.” Ân Thi Lang khạc nhổ xuống đất.
“Ngươi ăn phân phải không?” Đồ Vân cảm thấy mình vừa nghe thấy những thứ không sạch sẽ, móc lỗ tai, lên ngựa, “Không biết tôn trọng trưởng bối.”
“Bà ta nguyền rủa ta trước, ngài không nghe thấy hay sao?” Ân Thi Lang không phục, cưỡi ngựa đuổi theo, “Sao ngài không phân biệt đúng sai.”
“Nếu lão thái thái là bà nội ruột của ngươi, ngươi có nói như vậy không?”
“Ta... sao bà nội ta ngang ngược vô lý như vậy được.”
“Hừ” Đồ Vân ghìm ngựa, đối mặt với hắn, ngựa “lộc cộc” tại chỗ, “Thật ra, đức hạnh của ngươi như thế nào cũng không liên quan đến ta, nhưng lời nói và hành động của ngươi đại diện cho nha môn. Làm phiền Ân công tử nhớ kỹ một việc, trước khi nói hoặc hành động, hãy nghĩ kỹ trước. Nếu chuyện này xảy ra với mình hoặc là gia đình mình thì sẽ như thế nào?”
“Chạy” Đồ Vân giục ngựa chạy như điên, để lại Ân Thi Lang đứng tại chỗ suy ngẫm và phân tích những lời nàng nói.
Sau đó Đồ Vân đến trường học, ở đó nửa canh giờ.
Vừa đúng giờ ăn trưa, Thôi Bình Nhi và Trần Kiều đánh xe bò chậm rãi tới, trên xe có vài chậu gỗ đựng rau và bánh bột bắp, còn có một thùng cháo.
Các công nhân đến lấy đồ ăn, Đồ Vân cầm một cái bánh bột bắp đến gần ăn, khen: “Hấp không tệ.”
Thôi Bình Nhi cười ngượng ngùng, “Đều là đồ đơn giản.”
“Đồ đơn giản mới khó làm.” Đồ Vân ngồi trên chày đá phía sau nàng, hỏi: “Đã về nhà thăm trượng phu của ngươi chưa?”
Thôi Bình Nhi gật đầu, “Lén trở về vào ban đêm.”
“Vậy là tốt, ráng chịu đựng một năm rồi trở về đoàn tụ. Đã chịu khổ như vậy, đừng từ bỏ, nếu không nhìn về phía trước, làm sao có tương lai.”
Thôi Bình Nhi im lặng một hồi lâu, những nỗi đau trong quá khứ không bằng sự quan tâm của gia đình, nàng rưng rưng gật đầu.
“Đại nhân” Trần Kiều gắp một đũa rau tới, kêu Đồ Vân bẻ bánh bột bắp ra, đặt rau lên trên, “Nếm thử xem, do ta xào.”
Đồ Vân cầm bánh bột bắp, cắn bánh kèm rau xanh, gật đầu chân thành, “Ngon.”
Trần Kiều cười vui vẻ, múc phần rau còn thừa ra, bưng đi tìm A Bang.
“Phì! Đây là thứ gì, dở quá.” Ân Thi Lang cắn một miếng bánh bột bắp rồi ném đi, bánh “ùng ục” lăn xa.
Thôi Bình Nhi nhặt lên, phủi phủi, quay đầu trừng mắt với hắn, “Nếu Ân công tử không muốn ăn thì đừng ăn, đừng lãng phí như vậy. Ân gia giàu có, nhưng ngươi có biết có bao nhiêu người thậm chí không đủ khả năng để ăn bánh bột bắp không?”
“Ngươi là tội phạm mà nói chuyện với ta như thế hả.”
“Tội phạm cũng biết lãng phí là điều đáng xấu hổ, nhưng ngươi không biết.”
Đồ Vân ở bên cạnh mỉm cười nhìn hắn, Ân Thi Lang đáng bị người dân chỉ trích, như vậy mới hiểu được khó khăn là gì.
Lúc Đồ Vân trở về thành đã là chạng vạng, cũng may ngày dài hơn vào mùa hè, khi vào thành, trời vẫn chưa tối.
Nàng không về nha môn mà đến thẳng nhà Lý Đà Nhan.
Kỳ Quan thấy nàng bụi bặm, ngăn cản không cho nàng vào, “Ngài về thay quần áo rồi quay lại.”
“Ta thực sự có việc gấp, ngày khác nhất định sẽ thay.” Đồ Vân pha trò đi vào, bước một lần hai ba bậc thang cùng lúc để lên tầng hai, nhìn thấy Tường thúc, nàng vội vàng thành thật khom người, “Chào Tường thúc.”
Tường thúc gật đầu đáp lễ Đồ Vân, sau đó bước xuống cầu thang với thái độ lạnh nhạt như trước.
Đồ Vân đẩy cửa, nhìn thấy Lý Đà Nhan định uống trà, giật cái chén trong tay hắn, uống “ùng ục”, dùng tay áo lau nước dính trên miệng, “Khát quá.”
Khi nàng vung tay áo, bụi bay ra khỏi áo, Lý Đà Nhan nhíu mày, đứng dậy nhúng ướt khăn.
Đồ Vân lại rót một chén nữa rồi uống cạn, ồn ào, “Mấy ngày nay ta mệt muốn chết.”
“Hiện giờ thời tiết khô ráo, đường núi chắc chắn rất nhiều bụi, khi nào đi nhớ buộc khăn che mặt, tránh hít bụi vào phổi.”
Lý Đà Nhan vắt khăn, kéo nàng qua, hai ngón tay nâng cằm nàng lên, lau sạch bụi trên mặt.
Đồ Vân nhìn thấy khăn màu trắng phủ một lớp tro đen.
“Đoán xem ta mang cái gì cho chàng nè?” Nàng nhướng mày một cách bí ẩn.
Lý Đà Nhan không có hứng thú, xoay người giặt khăn, lại lau mặt cho nàng lần nữa.
Đồ Vân kéo tay hắn, đút vào trong tay áo nàng.
Lý Đà Nhan chạm vào một thứ có lông, sau đó ngón tay đột nhiên bị liếm.
Hắn sợ tới mức rụt tay lại, một tiếng "meo" mềm mại phát ra từ tay áo Đồ Vân.
Một con mèo nhỏ màu cam thò ra khỏi tay áo nàng, đôi mắt ngây thơ và đáng thương.