MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 36: Ngủ cùng nhau


“Chàng cả ngày không ra khỏi nhà, sao chuyện gì cũng biết? Chẳng lẽ hôm nay ta hiểu sai ý, chàng bảo Kỳ Quan trông chừng ta?” Nàng cố ý mím môi.


“Vừa rồi Ân Thang tới đây gặp ta để bàn bạc chút chuyện.” Lý Đà Nhan lại cầm bút, chấm màu vẽ, phác họa chân hạc tiên, “Sau nhiều ngày điều tra kỹ lưỡng, quả thật phát hiện mấy người chết đã có hành vi sai trái.”


“Hừ, ông ta nghe nói hung thủ đã bị bắt nên mới đến gặp chàng để bàn bạc cách đối phó chứ gì.”


Lý Đà Nhan nói: “Nếu xảy ra chuyện bê bối trong hội thương gia, một khi công khai, ông ấy là hội trưởng cũng không thể thoát tội, có thể sẽ bị quận trực tiếp cách chức.”


Điều này có lý, “Ta tùy tiện đoán thôi, nếu sai thì chàng sửa lại cho đúng.”


Lý Đà Nhan gật đầu, “Mời quan huyện nói.”


“Bốn người này có cùng nhau tham gia vào việc mua bán nữ tử không?”


Lý Đà Nhan khẽ mỉm cười, “Sao nàng biết?”


“Rất đơn giản, những người đã chết đều bí mật giấu nữ tử trong nhà mà không để người ngoài biết, ta đoán là mấy nữ tử đó đã bị mua.”


“Nàng nói tiếp đi.”


“Vương Tiễn của Quốc Đan Trai có hiền thê ở nhà, phu thê hòa thuận, giấu là chuyện bình thường. Nhưng thê tử của Trần Hủ Sinh đã trở về nhà mẹ ruột, hắn lại ở biệt viện, vì sao cũng phải giấu như vậy.”


“Bởi vậy có thể thấy được, thân phận của những nữ tử này không đơn giản. Sau đó Khuynh Thành vô tình nhìn thấy một thôn phụ trong nhà Trần Hủ Sinh, ta mới hiểu.”


Lý Đà Nhan nói tiếp: “Những nữ tử này hẳn đã là thê tử của người khác, nếu để người khác nhìn thấy sẽ bị chỉ trích không cần thiết.”


“Đúng rồi!” Mua bán nữ tử không những gây tổn hại đến danh dự, mà còn là tội nặng, “Bởi vậy dẫn đến kế hoạch trả thù của nữ tử này.”


Lý Đà Nhan hiểu ý nàng, “Nếu những nữ tử này bị mua bán, chắc sẽ oán hận, sẽ không dịu dàng ngoan ngoãn, và quét dọn lầu vẽ tranh cho Vương Tiễn.”


Đồ Vân búng tay, đúng là trùng khớp với suy nghĩ của nàng.


“Bọn họ sở dĩ ngoan ngoãn, thật ra để hạ thấp sự cảnh giác của đối phương, sau đó chờ thời cơ giết chết đối phương.”


Nàng thở dài, “Đây là một âm mưu giết người đã được lên kế hoạch từ lâu, đầu tiên là ngồi canh ở Thủy Yên phường, chờ bốn mục tiêu xuất hiện, sau đó làm đúng sở thích của bọn họ, bán những nữ tử đó. Sau khi giết người thì không lập tức rời đi mà mở toang cửa, tạo ảo giác hung thủ đã chạy thoát. Thật ra chỉ trốn, sau đó ngồi lên kiệu rời khỏi hiện trường vụ án mà không ai biết.”


Lý Đà Nhan cười, nói: “Có biết thợ săn đi săn mồi như thế nào không?”


“Hở?”


“Vào mùa đông, sau khi thợ săn giết sói sẽ không lập tức rời đi mà sẽ phục kích xung quanh, xác định bầy sói đã rút lui, không còn nguy hiểm nữa mới đi ra ngoài.”


Nàng thở dài: “Nếu biết trước sẽ dẫn chàng theo, có lẽ ta đã giải quyết vụ án sớm hơn.”


Lý Đà Nhan buồn cười, “Nàng dẫn theo một người tàn tật như ta chỉ gây trở ngại mà thôi.”


Vẽ xong, Đồ Vân đến gần nhìn, con hạc trắng sáng ngời giữa dãy núi xanh biếc, không nhiễm chút bụi nào, “Chàng thích chim bay cá nhảy như vậy, tại sao không nuôi một con vật nhỏ?”


“Ta muốn, nhưng không có sức.” Hắn bình thản mỉm cười.


Trời dần dần tối, Đồ Vân ở trong phòng Lý Đà Nhan ăn tối, không nói chuyện vụ án nữa, hai người đều hiểu rõ nên im lặng, trong không khí ngập tràn sự mập mờ và ngượng ngùng.


Hai người vô tình gắp một miếng thịt gà, Đồ Vân ra tay trước, gắp miếng thịt gà ném vào miệng.


Lý Đà Nhan nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì.


Sau một hồi do dự, Đồ Vân cuối cùng mặt dày nói: “Huyện nha hiện giờ quá đông người, đã hết chỗ, công tử có thể nhường nửa giường cho ta không?”


Lý Đà Nhan giả vờ thờ ơ, vành tai ửng đỏ, “Quan huyện muốn ở lại thì ở lại đi.”


Đồ Vân mừng thầm, chờ Kỳ Quan dọn đồ ăn, nhanh chóng cởi giày lên giường, nằm bên trong.


Khuôn mặt Lý Đà Nhan càng đỏ dưới ánh nến, chậm rãi cởi áo, vai kề vai nằm cạnh nàng.


Sau khi thổi tắt đèn, tiếng hít thở và tiếng tim đập đặc biệt rõ ràng trong rèm giường đen nhánh.


Nàng cố ý hỏi: “Công tử không thành thân thì đừng hối hận nhé.”


“Ừ” Hắn gật đầu khẳng định.


“Ta...”


Lý Đà Nhan quay đầu, nắm tay nàng, “Do ta có mắt mà như mù, không phát hiện ra.”


Hắn và Đồ Vân cùng chung chăn gối nhiều ngày ở trên núi, nhưng không hề nghĩ đến điều đó, hiện giờ nghĩ lại, đúng là cực kỳ ngu ngốc.


“Không thể trách chàng, ta đã sống như nam tử mười năm, đôi khi quên mất chính mình.”


“Vì sao?” Một nữ tử cớ gì lại làm như vậy. Lúc trước ở trên núi, nàng dùng gậy gỗ buộc chặt cánh tay một cách qua loa, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.


Phải trải qua biết bao chấn thương mới có thể bình tĩnh trước nghịch cảnh.


“Ta không có cha mẹ, đi theo sư phụ từ rất sớm, ông nói nam tử sẽ tiện hơn ở bên ngoài, dơ một chút, tồi tàn một chút, ngược lại sẽ an toàn.”


Lời này không phải không có lý, Lý Đà Nhan vòng cánh tay qua người nàng, đau lòng ôm chặt nàng.


Ánh trăng dịu nhẹ, tấm rèm ấm áp và thơm tho, có thêm một người bên gối, ban đêm dễ yên giấc.


Hai người ngủ say, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, Đồ Vân dụi mắt tỉnh dậy, Lý Đà Nhan nhìn nàng, nói: “Nên thức dậy.”


Đồ Vân mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết đẹp, nên trở về thăng đường.


Hai người mặc quần áo, Đồ Vân tùy tiện buộc tóc dài lên, lấy cây trâm cắm vào, chuẩn bị đứng dậy.


Một bàn tay giơ ra, đè nàng ngồi xuống ghế, lấy trâm gỗ ra, dùng lược chải từ đỉnh đầu đến đuôi tóc.


Đồ Vân chăm chú nhìn Lý Đà Nhan trong gương đồng, vẻ mặt hơi có tinh thần, “Không ngờ sẽ có ngày công tử hầu hạ ta.”


“Quan huyện cứ lén vui vẻ đi, mẹ ta cũng không được đối xử như thế này.”


Nàng khúc khích cười không ngừng, gương mặt lanh lợi ngập tràn sự ngọt ngào.


Chải tóc xong, Lý Đà Nhan gọi Kỳ Quan, “Lấy nước cho quan huyện rửa mặt.”


“Vâng” Kỳ Quan giận nhưng không dám nói gì, tại sao vừa quay qua, Đồ Vân đã trở thành chủ tử của hắn.


Đồ Vân rửa mặt, lau khô, ngoái đầu lại mỉm cười nhìn hắn.


Lý Đà Nhan giả vờ không nhìn thấy, lấy một cái áo choàng trong tủ quần áo ra, “Ăn xong hẵng đi.”


“Ta nghĩ, không có thời gian, ta phải trở về thay quan phục.”


Lý Đà Nhan đưa áo choàng cho nàng, “Chúc quan huyện hôm nay muốn gì được nấy.”


“Cám ơn những lời tốt đẹp của công tử.”


Giờ Thìn, dân chúng sôi nổi tụ tập trước cửa huyện nha, tranh nhau xem kẻ giết người trông như thế nào.


Đồ Vân mặc quan bào, uy nghiêm ngồi trên công đường, “Mang phạm nhân ra.”


Nữ nhân đi ra là người bán phấn mặt, chân nàng đeo xích, vừa đi vừa phát ra âm thanh suốt quãng đường, quỳ ở công đường.


“Dân phụ là Thôi Bình Nhi, bái kiến đại nhân.”


“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã lên kế hoạch giết chết mấy người này không?”


“Đúng”


Thôi Bình Nhi thản nhiên nhận tội khiến bên ngoài đường xôn xao bàn tán, dường như không dám tin, một nữ tử tay trói gà không chặt như vậy mà lại là sát nhân.


“Bên ngoài đường yên lặng” Đồ Vân nói: “Ngươi hãy kể chi tiết ngươi đã phạm tội như thế nào.”


“Chẳng phải đại nhân đã biết hết rồi hay sao?”


Ân Thi Lang gầm lên, “Bảo ngươi nói thì cứ nói, nhảm nhí làm gì.”


Thôi Bình Nhi cười nhạt, “Ta phục kích ở Thủy Yên phường trước, đợi Vương Tiễn tới nghe hát sẽ cố ý tiếp cận để thể hiện thiện chí, cho ông ta thuê phụ nhân mới thành thân chưa bao lâu với giá cao, sau đó cho ông ta bột nhuyễn cốt để ông ta mất hết sức lực, dùng dao lột da mặt, tận mắt nhìn ông ta chết vì mất máu.”


Khi nói ra những lời này, Thôi Bình Nhi cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt hưng phấn, người đang lắng nghe bên trong và ngoài công đường đều hít hà, tựa như tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.


Đồ Vân hỏi: “Sau đó thì sao?”


“Trước đó ta đã nhờ thợ săn giúp đào đường hầm, sau khi thành công, sẽ khiêng người ra ngoài thành bằng kiệu, rồi quay trở lại thành thông qua đường hầm.”


“Ba nữ và bốn nam khác là ai?”


Thôi Bình Nhi nở nụ cười cứng ngắc, “Ta trả tiền thuê bọn họ.”


“Ngươi nói nhảm.” Ân Thi Lang không tin, dẫn cả đám vào đường, hỏi từng người một.


Các nữ nhân khăng khăng rằng mình đã bị lừa, sau khi biết sự thật thì không thể quay đầu được nữa, đành nghe theo sự sắp xếp của Thôi Bình Nhi.


Các nam nhân giả ngu giả ngơ, hét lên đầy oan ức, “Đại nhân, chúng ta chỉ phụ trách khiêng kiệu và đào đường hầm, không biết chuyện khác.”


Ân Thi Lang há hốc mồm, hỏi Đồ Vân: “Tại sao lại như vậy.”


Đồ Vân thở dài, “Ai bảo nhà lao của chúng ta lớn như vậy, quá dễ thông đồng để bịa đặt. Hoặc cũng có thể là đã bàn bạc trước rồi.”


Đồ Vân ngồi xổm trước mặt Thôi Bình Nhi, “Cứ như vậy, nhiều nhất là một mình ngươi chết, những người khác có thể giữ được mạng sống.”


Thôi Bình Nhi cười với nàng, “Nếu đại nhân không tin, có thể kiểm tra lại.”


“Kiểm tra thì kiểm tra.” Ân Thi Lang không tin đây là đáp án, nhưng không có manh mối, chỉ có thể hỏi Đồ Vân: “Kiểm tra như thế nào?”


Đồ Vân cười, trở lại công đường, “Thôi Bình Nhi, ngươi không có thù oán với người chết, vì sao lại giết người?”


“Không có lý do gì cả.”


Nàng nói xong, phu nhân của Vương Tiễn đột ngột từ ngoài công đường lao vào, đấm đá Thôi Bình Nhi.


“Ngươi là kẻ giết người, chết cũng không đáng tiếc.”


Mặc cho bà ta đánh chửi thế nào, Thôi Bình Nhi vẫn lạnh lùng. Người bên cạnh thấy Thôi Bình Nhi bị đánh, xông vào đánh Vương phu nhân.


Công đường hỗn loạn, Đồ Vân tạm thời không tìm thấy bước đột phá tốt, đành bãi đường.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin