Chương 1: Bật Mã Ôn
Quận Bắc Tương, huyện Lộc Linh.
Trong thành vừa có tuyết rơi, những chấm trắng rải rác trên ngọn cây trơ trọi, vừa mở miệng đã có một làn sương trắng bay ra, lạnh không khác gì ngày tam cửu.
Đồ Vân đã nghe nói từ lâu rằng quận Bắc Tương giáp với biên giới là một nơi lạnh lẽo và khốn khổ, vội vàng trên đường đầy bụi bặm mệt mỏi, vào thành mới cảm nhận được mùi vị.
Trời rất lạnh, áo bông dày đang mặc dường như bị thủng, gió lùa vào khắp nơi, nhưng đây chưa phải là khổ nhất.
Tuy khung cảnh trước mắt không sầm uất như kinh thành, nhưng hai bên đường dài là những tòa nhà cao tầng, những người bán hàng rong hò hét ồn ào, những quán ăn tỏa hương thơm ngát.
Đây có phải là nơi khỉ ho cò gáy đâu?
Nếu thịnh vượng như vậy, vì sao các vị quan huyện kế nhiệm vẫn nghèo, khóc lóc thảm thương, không cáo lão hồi hương thì cũng từ quan, chấm dứt con đường làm quan?
Không có lý do.
Đi về phía trước, ẩn mình giữa những bức tường đỏ và gạch xám là một viện dãi dầu sương gió với cái cổng đơn giản.
Trên cửa có những vết rạn nhỏ, cái gõ cửa rỉ sét phủ một lớp đồng, một trong những cái trống minh oan ở hai bên đã bị thủng.
Nhà ai mà hoang tàn như thế, một vị trí tốt như vậy lại hoang phế, phá của.
Nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng lung lay sắp rơi, nó viết: Huyện nha.
Đồ Vân cười khổ với phán đoán của mình, “Đi cả tháng, xem như đã về đến nhà.”
Cửa từ bên trong chậm rãi mở ra, một nam tử trung niên vội vàng bước ra, một đứa trẻ khoảng 10 tuổi đi theo sau.
Nam tử đội cái mũ đầu hổ cho đứa trẻ, dặn dò: “Nếu tính ngày, quan huyện mới sẽ sớm nhậm chức, con đừng chạy lung tung.”
“Thôi nào, chẳng lẽ một vị quan huyện nho nhỏ có thể đảo lộn trời đất?” Mặt đứa trẻ đỏ bừng vì lạnh, nhưng rất cứng miệng, “Hắn không thấy Bắc Tương là nơi nào hay sao, làm sao có thể cho phép hắn lỗ mãng.”
“Không được nói bậy.” Nam tử hét lên, dạy dỗ: “Cho dù là Tôn Ngộ Không cũng là quan chức của triều đình, cao hơn chúng ta một bậc.”
Đứa trẻ không đồng ý, thậm chí còn ngạo mạn nói, “Nếu hắn là Tôn Ngộ Không, vậy quận Bắc Tương là Ngũ Hành Sơn, hắn tới cũng phải nằm sấp.”
Một già một trẻ đấu võ mồm rất thú vị, Đồ Vân dứt khoát cúi xuống lắng nghe, xem thử kết cục sẽ ra sao.
“Không được nói bậy.” Nam tử phất tay, bảo đứa trẻ về nhà, lúc quay lại định đi vô viện thì nhìn thấy một con lừa chặn ở cửa.
Người ngồi trên con lừa có khuôn mặt dơ bẩn, đội mũ nỉ có vành xoắn, vài sợi tóc rơi xuống, ngậm một cọng cỏ khô, mặc áo bông giao lãnh cũ màu xanh thật dày, bông trắng lòi ra khỏi những chỗ rách sắc bén trên áo.
Ngũ quan rất thanh tú, khó có thể nhìn ra là nam hay nữ, nhìn chung trông rất nhếch nhác.
“Đi đi đi, không thể cho lừa dừng ở đây.”
Đứa trẻ cảm thấy mới mẻ, nhảy lên túm tai con lừa.
Có lẽ do quá đau, con lừa lắc đầu, đứa trẻ sợ quá, ngồi phịch xuống đất.
“Tiểu Bảo.” Nam tử vội vàng kéo cậu dậy, phủi bụi trên người, chỉ vào Đồ Vân trên lưng lừa, “Không hiểu những lời người ta nói phải không? Mau rời đi.”
Đồ Vân lười biếng nghiêng đầu, “Ngươi muốn ta đi đâu?”
“Ngươi muốn đi đâu thì đến chỗ đó đi, đừng làm chướng mắt trước cửa huyện nha, coi chừng ta tìm người tới bắt ngươi.”
“Vậy ngươi gọi người đi, vừa lúc ta cũng lười đi, chỉ còn vài bước, khiêng vào đi, tiểu gia ta đây chịu được.” Nàng phủi bụi trên áo choàng.
“Ngươi...” Nam tử sắp nổi giận, lại nghĩ có gì đó không ổn nên hỏi: “Xin hỏi ngươi là?”
Đồ Vân phun cỏ khô trong miệng ra, “Không phải là nhân vật to lớn gì, Đồ Vân, quan huyện mới của huyện Lộc Linh, Bật Mã Ôn do triều đình phái xuống.”
Sắc mặt nam tử thay đổi, chắp tay hành lễ, “Công văn nhậm chức của ngài đâu?”
Đồ Vân lấy nó ra khỏi vạt áo bông thật dày, ném cho ông ta.
Nam tử mở ra xem, suýt nữa quỳ xuống, “Tiểu nhân không biết quan huyện đại nhân vào quận, đã không tiếp đón, xin ngài thứ lỗi.”
Nàng liếc nhìn ông ta, “Ngươi là ai?”
“Tiểu nhân là Tất Lương, là điển sử của huyện nha.”
Đồ Vân “Ồ” một tiếng thật dài, lạnh nhạt nói: “Hóa ra là một quan chức cấp thấp.”
“Vâng.” Tất Lương không dám ngẩng đầu lên, ai ngờ xui xẻo như vậy, ra ngoài lại gặp phải quan huyện.
“Đây là con trai của ngươi à?”
“Vâng, thằng nhóc là Tất Tiểu Bảo.”
“Dạy con khá đấy.” Đồ Vân dắt lừa đi vào.
Trong khoảng sân lát đá xanh rộng lớn, một cảm giác hoang tàn và đìu hiu đập vào mắt. Huyện nha này còn chật vật hơn nàng, gạch ngói màu xám rơi xuống, phía trên đỉnh công đường bị thủng một cái lỗ lớn.
“Huyện nha bị cướp hay sao?”
“Bẩm quan huyện, hai ngày trước Bắc Tương có bão tuyết, cành cây bị gãy đập vào mái nhà, chưa kịp sửa chữa.”
“Vậy cứ để nó thủng như thế à?”
Đồ Vân tưởng rằng sau khi tới huyện nha có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng cỏ dại trong sân đã khô héo úa vàng, bụi trong phòng có thể chất thành gạch, còn tệ hơn ngôi miếu đổ nát mà nàng ngủ đêm hôm qua.
“Thuộc hạ đã lơ là nhiệm vụ của mình, sẽ nhanh chóng tìm người sửa chữa.”
“Nhanh chóng?”
Sắc mặt Tất Lương xấu hổ, nói một cách khó xử: “Hiện nay huyện nha không còn một xu nào cả.”
“Than thở khóc lóc với ta đúng không.” Nhìn bộ quần áo chỉnh tề của ông ta, huyện nha lại rách nát, Đồ Vân trực tiếp nói lời tàn nhẫn, “Ba ngày. Không sửa xong trong ba ngày thì ngươi tự lên đó sửa, chưa sửa xong thì đừng đi xuống.”
Tất Tiểu Bảo nghe thấy cha mình bị bắt nạt như vậy, hét lên: “Bật Mã Ôn như ngài mà coi mình là quan thực sự à.”
“Đúng vậy.” Đồ Vân chỉ lên mái nhà, “Hay là ngươi cũng đi lên sửa với cha ngươi luôn, coi chừng bị ngã, ngói này rất giòn, vỡ một viên thì ngươi phải gọi mẹ ngươi đấy.”
“Để làm gì?”
“Không trả tiền bồi thường thì vào nhà lao ở.”
Sau ngày đầu tiên, Tất Lương tưởng vị quan mới này muốn ra oai phủ đầu nên ngoan ngoãn tự bỏ tiền túi ra sửa mái nhà, và dọn dẹp hậu viện sạch sẽ.
Nhưng ai ngờ, quan huyện mới này ở trong hậu viện ba ngày, không hề ra ngoài, không nổi giận, thỉnh thoảng lại nghe Đồ Vân ngâm nga vài câu bừa bãi.
Thời hạn ba ngày đã tới, Đồ Vân chắp tay sau lưng đi ra tiền viện, nhìn lên mái nhà công đường.
Tất Lương ân cần bước tới, “Đại nhân, mọi thứ đã được sửa chữa theo mệnh lệnh của ngài.”
“Ừm, không tồi, chúc mừng ngươi có thêm kỹ năng sửa nhà.”
“Đại nhân, có muốn ta báo cáo với ngài về tình hình của huyện nha không?”
“Được.”
Đồ Vân bước vào công đường, phát hiện ngay cả kinh đường mộc cũng bị chuột gặm, lớp sơn đỏ trên bàn bong ra từng mảng, rất thê thảm.
Đây là nơi nào, là nhà của quan huyện nghèo nhất phải không.
“À, chút nữa ngươi tìm người sửa chữa cái trống minh oan ngoài cửa đi, cho dù không thăng đường cũng cần làm ra vẻ cho giống. Nếu không phía trên tới tuần tra, ta không thể báo cáo kết quả.”
“Đại nhân, không ai trong huyện nha sửa được.”
Đồ Vân dừng lại, “Ý ngươi là gì?”
“Bẩm quan huyện, huyện thừa và chủ bộ trong huyện nha đã bị bỏ trống nhiều năm, bộ khoái và nha dịch cũng đã rời đi vì bổng lộc quá thấp, hiện tại huyện nha chỉ còn một mình ta.” Ông ta giả vờ lau nước mắt, kể khổ, “Nhiều năm qua, một mình thuộc hạ lo trong lo ngoài, khó tránh khỏi có chỗ sơ suất. Nhưng những chuyện này không quan trọng, chủ yếu là thuộc hạ mong mỏi ngày đêm, cuối cùng ngài đã tới.”
Sau khi ông ta tự cảm động một hồi lâu, Đồ Vân gác hai chân lên bàn trong công đường, sốt ruột dùng ngón út ngoáy lỗ tai.
“Vậy tại sao ngươi không rời đi?”
“Ta...” Tất Lương bị nghẹn, “Chẳng phải ta sợ quan huyện mới đến đây mà không có ai hầu hạ hay sao?”
“Sợ ta không có ai hầu hạ, hay là lưu luyến ba căn phòng mái ngói ở hậu viện của huyện nha?”
“Oan cho ta quá quan huyện ơi, ta..”
“Được rồi, được rồi.” Nàng ngắt lời, đặt chân xuống, “Mấy chục con thỏ được nuôi trong căn phòng phía nam ở hậu viện là của gia đình ngươi phải không? Cái chum lớn dưới mái hiên là của nhà ngươi chứ gì? Quan trọng nhất là, có phải ngươi đã đào hầm chứa rau trong sân không? Ta ngửi thấy mùi lúc đang ngủ nửa đêm, ngươi có biết không? Nhất định là đồ đã thối rồi.”
“Đại.. Đại nhân.” Tất Lương run rẩy giống như bị người ta lột quần, trong mắt ngập tràn sợ hãi, “Thuộc hạ chỉ vì muốn kiếm sống nên mới chiếm chỗ công, xin ngài tha thứ cho ta.”
“Có thể tha thứ, sửa cái trống, treo lại tấm bảng, dọn dẹp những thứ mục nát trong hầm, nhân tiện bắt vài con mèo tới đây.”
“Bắt mèo để làm gì?”
Đồ Vân uể oải ngáp, hàng lông mi dài hơi rũ xuống, “Không có gì, tối hôm qua ngủ thì phát hiện có chuột, to gan hơn ngươi, suýt nữa khiêng ta đi mất.”
“Vâng, vâng, thuộc hạ sẽ đi mượn vài con mèo.”
“Chờ chút.” Đồ Vân sờ cằm, hỏi: “Lúc này mới tháng giêng, chắc vẫn còn phát than bạc phải không?”
Than bạc là trợ cấp bổ sung mà triều đình cấp cho quan viên, loại quan tép riu cửu phẩm như nàng sẽ không có, chẳng qua quận Bắc Tương nằm ở biên giới, khí hậu khắc nghiệt, cho nên cũng được đưa vào.
“Than bạc được bắt đầu phát từ tháng 10 năm ngoái đến tháng 4 năm nay.”
“Được rồi.”
Lúc này nàng yên tâm, cuối tháng mới phát bổng lộc, than bạc được phát vào đầu tháng, tuy rằng ít ỏi nhưng ăn xài tiết kiệm sẽ không đến mức bị đói.
“Đại nhân, ngài không mang theo hành lý gì hay sao?” Không những không có hành lý, hình như ngoài con lừa, ngay cả tay nải cũng không có.
Nàng thờ ơ nói: “Vốn có mang theo, gặp cướp ở ngoài thành, bị bọn chúng lấy rồi.”
“Cái gì? Chuyện này...” Tất Lương lại định buồn bã giùm cho quan huyện.
Đồ Vân đang lo lắng, xua tay ngăn lại, “Được rồi, mạng chó quan trọng hơn, tiền bạc là vật ngoài thân.”
Nàng thật sự không muốn nhìn gương mặt bằng mặt không bằng lòng của Tất Lương, nói xong, nàng đi vào hậu viện nghỉ ngơi.
Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cười trên tường, vừa quay đầu lại, ngoại trừ cỏ khô thưa thớt lủng lẳng trên tường, không có con chim nào cả.
Ngay cả chim cũng chê nàng vô dụng, hừm...
Thấy Đồ Vân vào phòng, một cái đầu người xuất hiện như ma trên tường, mặt bị che kín, đôi mắt rất sinh động.
—---
Bật Mã Ôn: là một chức quan trông ngựa
Ngày tam cửu: 27 ngày sau Đông chí, được coi là những ngày lạnh nhất trong năm
Điển sử: là trợ lý cho quan huyện, không có cấp bậc, phụ trách bắt giữ và bỏ tù (Baidu)
**************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày