MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 71: A Anh


Đồ Vân đẩy hắn ra ngoài cửa, “Hắn bị trùng cổ khống chế, vừa rồi ta thấy Tiêu Tiểu Nhi bị hắn cắn vào cổ.”


“Cái gì?”


“Ta bảo Kỳ Quan dẫn Tiêu Tiểu Nhi đi tìm đại phu, ngài đi xuống trước đi, đừng phát ra âm thanh.”


Lý Đà Nhan ôm A Vân loạng choạng đi xuống, đứng ở chân cầu thang nhìn nàng, “Ta đi tìm người, ngài đừng để có chuyện gì.”


“Đi đi.” Đồ Vân nhìn hắn đầy mong chờ, sau đó lấy con dao chặt thịt ở bên hông ra, giơ ngang trước người.


Tiêu Lão Nhi đang điên cuồng nên không thèm để ý tới mấy thứ này, nhào lên cắn lung tung. Con dao của Đồ Vân vòng quanh cổ hắn, nhưng nàng không nỡ ra tay, đành đá vào bụng hắn.


“Tiêu Lão Nhi, ngươi còn nhận ra ta không?”


Tiêu Lão Nhi giống như đã mất thính lực, nhìn nàng điên cuồng chảy nước miếng, rơi xuống vạt áo vô cùng ghê tởm.


Xe ngựa đã bị Kỳ Quan đánh đi, Lý Đà Nhan chỉ có thể cưỡi ngựa ra ngoài.


Có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn thành thạo một chút kỹ thuật cưỡi ngựa, ra khỏi thành đi thẳng đến thôn bên cạnh, khi trở về mang theo bảy tám thợ săn.


Đây là nhóm người đi cùng Đồ Vân xuống đường hầm lúc trước.


Ánh nắng ấm áp chiếu khắp thành, Lý Đà Nhan cưỡi ngựa chạy thẳng về nhà, hai chân tê cứng mất cảm giác, nghiến răng nhấc chân lên, cơ thể không vững nghiêng qua, ngã từ trên lưng ngựa xuống “thịch”, đầu gối bị đập “bụp”.


Thợ săn thấy hắn hoảng sợ đến vậy, lập tức cầm dây thừng săn hổ, nói, “Ông chủ đừng lo lắng, để chúng ta vào xem.”


Lý Đà Nhan gật đầu, quỳ gối từ từ nhích tới cửa, vịn vách tường.


Nghe thấy tiếng động trong sân, Đồ Vân đánh một chưởng đập vỡ cửa sổ, thợ săn trong sân đã giăng lưới xong, hét to: “Đại nhân, ngài dụ hắn xuống đi.”


Đồ Vân kiệt sức cuối cùng đã nhìn thấy ánh bình minh, thật khó đối phó với Tiêu Lão Nhi, nàng cầm dao nhưng không thể chém hắn, lại không thể chạy, chỉ có thể giãy giụa cùng hắn.


Đồ Vân nhảy ra khỏi cửa sổ, ngồi xổm dưới mái hiên chờ Tiêu Lão Nhi.


Quả nhiên, Tiêu Lão Nhi đã mất lý trí nên không nghĩ nhiều, lao xuống theo Đồ Vân, rơi vào lưới bao vây của thợ săn.


Thợ săn rất nhanh nhẹn, ném những sợi dây thừng thô như cánh tay vào nhau, quay và quấn lại. Trong chớp mắt, Tiêu Lão Nhi bị trói như một con nhộng ve sầu, liều mạng vùng vẫy trên mặt đất.


Đồ Vân cực kỳ mệt, ôm eo, cúi người trước mấy thợ săn, thở hổn hển nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của các vị. Nếu không có các ngươi, huyện Lộc Linh đã mất đi một vị quan huyện thông minh dũng cảm rồi.”


Chỉ có quan huyện này còn nói giỡn ngay lúc này.


Các thợ săn cười to, “Nếu quan huyện muốn cảm tạ thì cảm tạ ông chủ đi, gà trống chưa gáy sáng mà hắn đã gọi chúng ta tới.”


Đồ Vân nhìn Lý Đà Nhan đang đứng ở cửa, đôi mắt lấp lánh đầy thâm tình, công khai nói những lời mập mờ: “Công tử là người một nhà, nhất định phải cảm tạ.”


Lý Đà Nhan cúi đầu không tiếp lời, nói: “Chúng ta đã rơi vào bẫy.”


“Đúng” Đồ Vân tức giận nói: “Khuynh Thành hẹn gặp vào ngày mai, thật ra nàng ta đang kéo dài thời gian, mục đích là để Tiêu Lão Nhi giết chúng ta ngay ban đêm.”


Thợ săn nghe thấy sự việc nghiêm trọng, lần lượt hỏi: “Quan huyện cần làm việc gì thì ngài cứ nói.”


Đồ Vân hít một hơi, cung kính chắp tay: “Ừm, chuyện này cần sự giúp đỡ của các vị.”


Các thợ săn cùng chắp tay đáp lễ, “Xin đại nhân ra lệnh.”


Đồ Vân gọi mấy người lại gần, lẩm bẩm vài câu, “Tóm kẻ đó.”


“Ta cũng đi.” Lý Đà Nhan hét lên.


Đồ Vân do dự một chút, khéo léo nói: “Ngài thấy tình huống của Tiêu Lão Nhi rồi đó, lỡ như Khuynh Thành đã chuẩn bị, vậy ngài sẽ gặp nguy hiểm.”


Lý Đà Nhan cố chấp, “Thủy Yên phường là cửa tiệm của ta, người bên trong do ta quản lý, có lẽ sẽ nể mặt chút đỉnh.”


Đồ Vân vẫn không chịu, nàng không muốn Lý Đà Nhan mạo hiểm.


Nhưng Lý Đà Nhan đã quyết định, nàng không lay chuyển được, đành dặn dò, “Nếu có chuyện gì xảy ra, ngài nhớ phải chạy đi, đừng lo cho ta.”


Nghe vậy, Lý Đà Nhan cảm động, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên má nàng, “Ta sẽ nghe lời ngài.”


Hắn biết rõ năng lực của mình, nếu muốn đi, nhất định không thể gây phiền phức cho nàng.


Sau khi đạt được sự nhất trí, Đồ Vân và Lý Đà Nhan cưỡi chung một con ngựa đi đến Thủy Yên phường.


Chợ sáng đã mở, đường phố ngập tràn khói bếp, bầu không khí yên bình.


Lúc không đón khách, Thủy Yên phường đóng cửa, phía trước vắng tanh.


Lý Đà Nhan đẩy cửa bước vào. Trong phường, các ghế ngồi bừa bộn, không ai dọn dẹp đống lộn xộn.


“Ai đó?” Một nữ tử ở trên lầu cảnh giác thò đầu ra, nhìn thấy Lý Đà Nhan thì hơi kinh ngạc, nhưng không nghênh đón, “Sao công tử có thời gian tới đây?”


Lý Đà Nhan nói thẳng, “Khuynh Thành đâu?”


“Nàng... Nàng bị bệnh, đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”


“Bệnh nặng không? Có cần gọi Tạ đại phu đến khám không?” Lý Đà Nhan giơ một tay lên, tay kia vịn lan can, từ từ đi lên lầu.


Nữ tử thấy hắn bước lên, tâm trạng hoảng loạn, “Không cần đâu, nàng chỉ tức giận mà thôi. Hôm qua có hai người không biết sống chết tới gây sự nên khiến nàng tức giận sinh bệnh, nghỉ ngơi hai ngày là được.”


“Vậy à, như vậy là đã mời đại phu rồi phải không?”


“Đã mời rồi.” Ánh mắt của nữ tử lấp lửng, sợ không đủ thuyết phục, đồng thời sợ Lý Đà Nhan kiên trì muốn gặp, vì vậy nói thêm: “Đã uống thuốc, Khuynh Thành tỷ ngủ rồi, xin mời công tử đi về.”


Thấy nàng dùng mọi cách để ngăn cản, rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, Lý Đà Nhan không chấp nhận bị đuổi đi, “Ta là ông chủ của Thủy Yên phường, hoa khôi bị bệnh, ta nên thăm hỏi.”


“Công tử... Công...”


Lý Đà Nhan đã tới cửa phòng Khuynh Thành, hai ca cơ ngăn hắn lại, giọng điệu vô lễ hơn nhiều, “Xin mời công tử đi về, Khuynh Thành quả thật đã ngủ, nếu ngài muốn nàng mau khỏe lại thì đừng quấy rầy.”


“Các ngươi cũng là ca cơ, trở thành người sai vặt của nàng từ khi nào?” Ánh mắt Lý Đà Nhan sáng như đuốc.


Nữ tử hơi sợ hãi khi bị hắn nhìn, không đủ tự tin nói: “Đều là tỷ muội, lại là đồng hương, ít nhiều cũng nên chăm sóc nhau.”


Ca cơ đang cố gắng ngụy biện ở cửa, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng gào đau đớn, ca cơ rối loạn trong lòng, Lý Đà Nhan giơ hai tay đẩy ra.


Trong phòng, hai ca cơ áo xanh đang đứng ở mép giường, Khuynh Thành ở trên giường chảy mồ hôi nhễ nhại, ôm bụng lăn lộn.


“Cút đi.” Khuynh Thành đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch như tuyết, môi thâm đen, lớp voan đỏ mỏng như cánh ve trên người lộn xộn, đau đớn muốn chết.


Lý Đà Nhan kinh ngạc khi thấy nàng trong tình trạng như thế, “Ngươi...”


Khuynh Thành nghiến răng, đôi môi nứt nẻ run rẩy, lăn xuống giường, hung dữ trừng mắt nói: “Ta có lòng chừa đường sống cho ngài, mà ngài không chịu đi. Được rồi, nếu hôm nay ngài đã nhìn thấy thì đừng trách ta không lịch sự. Người đâu, giết hắn.”


“Sắp gặp Diêm Vương rồi mà còn tức giận nhiều vậy à. Nếu oán khí quá nặng sẽ bị Diêm Vương phán quyết xuống địa ngục A Tỳ đó nhé.” Đồ Vân bước qua ngạch cửa, dựa vào cửa xem náo nhiệt.


Khuynh Thành sửng sốt, “Ngươi... Ngươi vẫn còn sống.”


“Nhờ phước đức của ngươi, suýt nữa không sống sót được. Ngươi thật ác độc, trước đây thả trùng cổ vào thân thể của sói và rắn, bây giờ lại ác độc đặt nó vào thân thể của con người.”


“Hừ, thế thì sao, ta vốn cho rằng lão nhân xấu xí kia có võ công rất cao, giải quyết các ngươi sẽ không thành vấn đề, không ngờ hắn lại thất bại, đúng là đồ bỏ.”


“Ngươi càng không ngờ là, ngươi đã trúng độc của Tiêu Tiểu Nhi phải không.” Đồ Vân cực kỳ đắc ý, tốt bụng giải thích: “Ngươi trúng xà vĩ tán. Tuy rằng không ác độc bằng trùng cổ của ngươi, nhưng loại độc này được tạo ra từ cả trăm loại rắn độc, một khi rải lên không khí, hít vào, độc sẽ đi thẳng vào phổi, trừ phi có thuốc giải, nếu không cho dù ngươi mời Như Lai Phật Tổ đến cũng uổng công.”


Khuynh Thành nghe vậy, vẻ mặt đau khổ, thảo nào tối hôm qua nàng bị đau bụng dữ dội, cả đêm không thấy đỡ hơn, sáng nay càng lúc càng nghiêm trọng.


“A, không ngờ ta bị thua dưới tay một quan huyện nho nhỏ.”


“Không phải ngươi thua dưới tay quan huyện, mà là thua dưới tay Đại Luật Quán và Song Vô Thường.”


“Đại Luật Quán? Ngươi là người của Đại Luật Quán ư.”


“Đúng vậy.” Đồ Vân đỡ Lý Đà Nhan ngồi xuống, dù sao nàng ta đã không còn sức phản kháng, cũng không chạy được, thế thì thẩm vấn tại chỗ, để nàng được chết rõ ràng, “Có lẽ ngươi chưa từng nghe đến ta, nhưng chắc biết sư huynh của ta, Hoắc Chiêu.”


Nghe thấy cái tên này, Khuynh Thành đã ngẩn ngơ trong giây lát, khí thế kiêu ngạo  vô tình biến mất, thân thể mềm nhũn trên mặt đất, “Hoắc Chiêu... sao rồi?”


Đồ Vân nhàn nhạt nói: “Sư huynh của ta đã chết.”


Tâm trạng Khuynh Thành kích động, “Sao vậy được?”


“Liên quan gì đến ngươi?” Nàng hỏi lại.


Khuynh Thành ỉu xìu, buồn bã dựa vào giường, nước mắt to như hạt đậu lặng lẽ rơi xuống, nhưng ánh mắt tràn ngập oán hận.


Tạm thời không đề cập tới hắn.


“Làm sao điều tra ra được hung thủ là ta?”


“Từ những động vật bất thường đó.”


“Căn cứ vào đâu?”


“Ba năm trước, Đông Đô đã từng xảy ra vài vụ chuột phá hoại rợn cả người, ngươi hẳn là biết rõ hơn ai hết."


Một người mới vừa đi ra khỏi công đường, thế nhưng lại bị chuột cắn chết ở trong nhà, hơn nữa không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của ai tại hiện trường.


Tri phủ địa phương không điều tra ra được, vì vậy khép lại vụ án một cách qua loa.


Sau đó có người báo cáo với Đại Luật Quán, Tần Công phái sư huynh Hoắc Chiêu của ta đi điều tra cẩn thận.”


Khuynh Thành nghe đến đây, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Đúng là nhiều chuyện.”


Đồ Vân nói tiếp: “Sư huynh của ta là thám tử nổi tiếng của Đại Luật Quán, kết quả sau một năm vẫn không điều tra được gì, Đại Luật Quán đành phải gọi sư huynh về.”


Khuynh Thành kiêu ngạo ngửa đầu, thản nhiên nói: “Ngươi nói là do chuột gây ra, nhất định không liên quan gì đến con người.”


Đồ Vân không đáp, “Vụ án này khép lại từ khi đó, được liệt kê là vụ án kỳ lạ.


Ba năm sau ta năn nỉ sư phụ cho ta tiếp quản vụ án này. Ta đi đến Đông Đô kiểm tra hồ sơ và những ghi chép của người khám nghiệm tử thi trước, nhưng có rất ít manh mối.


Sau này ta phát hiện sư huynh không gần nữ sắc của ta, hóa ra có một nữ tử thân thiết ở Đông Đô, nàng tên là A Anh.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin