Chương 56: Song Vô Thường
“Chưa” Tiêu Lão Nhi chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Đồ Vân, thấp giọng nói, “Một tháng trước, thình lình có người nói rằng hắn chưa chết, hơn nữa đang trốn ở Bắc Tương.”
“Vậy à?” Đồ Vân phản ứng bình thản, “Cho dù hắn chưa chết, các ngươi tìm hắn để làm gì?”
“Ngươi vừa thông minh vừa mưu mô, tại sao không đoán được, đương nhiên là vì tiền. Ngươi nghĩ lại đi, năm đó bức tranh Giang Sơn Vạn Dặm của hắn có thể mượn tới mười vạn binh mã, vậy bây giờ chẳng phải một bức tranh của hắn sẽ có giá trên trời hay sao.”
Đồ Vân vẫn giữ thái độ không liên quan tới mình, “Các ngươi đều đến là vì như vậy?”
“Gần như thế. Một khi tìm được Lý Kinh Hồng, sau này ta sẽ phát đạt.”
“Một người giỏi như hắn sẽ vẽ tranh cho ngươi à?”
“Ha ha ha, đến lúc đó hắn không thể không thuận theo.” Tiêu Lão Nhi cười gian xảo, “Người giang hồ đã tụ tập ở Bắc Tương, trong vòng 5 ngày nhất định có thể tìm ra hắn.”
Hắn nói chuyện hăng say, đôi mắt tỏa sáng, đột nhiên lỗ tai đau đớn, kéo hắn trở về hiện thực khỏi khung cảnh xa hoa lộng lẫy.
Đồ Vân vặn mạnh hơn chẳng khách sáo, “Ngươi không chịu ở lại Quỷ thị mà lội vào vũng nước đục này, những lời ta dặn dò ngươi trước đây là nước đổ đầu vịt đúng không.”
“Đau đau đau... Buông tay ra.” Tiêu Lão Nhi tránh ra, vừa xoa lỗ tai vừa nhích ra ngoài, “Yên tâm, ta đã hứa với ngươi sẽ không làm chuyện phi pháp nữa, ta không có hứng thú với Lý Kinh Hồng, chỉ muốn vài bức tranh của hắn.”
“Khi hắn bị mang đi, những bức tranh đó chắc chắn sẽ không còn nữa. Ta vét vài bức tranh giữ lại, có thể kiếm sống ở Quỷ thị đúng không?”
Đồ Vân lắc đầu, “Đã mười mấy năm rồi, không ngờ sự xuất hiện của Lý Kinh Hồng trên thế gian vẫn gây ra náo loạn.”
“Đương nhiên, hồi đó có câu nói, ai có được Lý Kinh Hồng thì được cả thiên hạ!”
“Được rồi, đã muộn, nghỉ ngơi sớm đi.” Đồ Vân ngồi dậy khỏi ghế mây.
Tiêu Lão Nhi “í da, í da” hai tiếng, cẩn thận hỏi: “Ta đi nhé?”
Đồ Vân chỉ vào căn phòng trống còn sót lại ở hậu viện, “Ở đây, khi nào đệ đệ ngươi quay lại thì tính sau. Nếu ngươi dám tự tiện rời đi, đừng trách ta không nể tình.”
Tiêu Lão Nhi bĩu môi, không dám trái lời.
Đồ Vân và Lý Đà Nhan trở về căn phòng phía bắc, nàng hỏi: “Vừa rồi chàng không nói chuyện, suy nghĩ điều gì vậy?”
Hắn cực kỳ bình tĩnh nói: “Thấy tội nghiệp cho Lý Kinh Hồng, thật vất vả mới thoát chết được, bây giờ lại phải đối mặt với tai họa.”
“Chàng quen biết Lý Kinh Hồng à?”
“Người vẽ tranh nào cũng biết Lý Kinh Hồng.”
“Ờ đúng, suýt nữa quên mất chuyện này.”
Đồ Vân cởi áo ngoài, dang rộng hai tay, tùy tiện nằm trên giường, “Nếu chàng là Lý Kinh Hồng, chàng sẽ làm sao?”
“Không biết.” Hắn nhàn nhạt nói, giọng điệu không chút cảm xúc.
“À, lúc trước chàng luôn hỏi về kinh thành, có phải chàng nhớ mong ai đó ở kinh thành không? Có thể nói với ta, sau này ta về kinh, có thể hỏi thăm giúp chàng.”
“Vật đổi sao dời, cho dù có tin tức cũng vô dụng, ta đã biết những thứ mình nên biết.” Chẳng qua không muốn thừa nhận mà thôi.
“Chàng đó, lúc nào cũng bi quan.” Đồ Vân trăn trở ở trên giường, nghĩ đến khăn tay trong tay áo, rút ra cho hắn xem, “Chàng nhìn nè, ta thấy cái này ở trong rừng.”
Lý Đà Nhan nhìn cẩn thận, xoa rồi ngửi, “Loại khăn lụa lạnh này hiếm thấy ở Bắc Tương, cả thành chỉ có vài cái, mùi hương mơ trên khăn rất nhẹ, không giống như cố tình xông, chắc bị dính.”
“Cả thành chỉ có vài cái? Người này sống xa hoa quá.”
“Chưa chắc, có lẽ do quá ít nguyên liệu, chỉ đủ để làm khăn tay.”
“Ai trong thành có khả năng mua?”
“Sẽ có một số thương nhân trong hội thương gia mua.”
“Phạm vi rộng vậy.” Nàng bất lực thở dài.
“Không rộng đâu” Lý Đà Nhan nói: “Hương mơ có thể an thần và diệt côn trùng, tuy không đắt, nhưng quá nồng sẽ khiến người ta buồn ngủ, cho nên rất ít người dùng, trừ phi trong nhà có tranh chữ quý giá, hoặc giấu nhiều thứ.”
Đồ Vân nghĩ đến đồ cúng trong rừng, chợt hiểu ra, “Đúng vậy, Vương Tiễn đã mất, Vương phu nhân chắc chắn không ngủ ngon, dùng hương mơ cũng hợp lý.”
Nàng ôm Lý Đà Nhan hôn cái bẹp, hào phóng cười to, “Có chàng ở đây, ta có thể giải quyết mọi vụ án.”
Lý Đà Nhan ngượng ngùng cúi đầu, mặc dù đã có quan hệ thân thể, nhưng cũng khó chống lại sự gần gũi đột ngột của nàng, “Cảm ơn quan huyện khen ngợi.”
“Chàng xứng đáng.”
Lý Đà Nhan cởi áo ngoài, mới vừa nằm xuống, Đồ Vân đã nhào qua, vòng tay qua eo, sau đó ôm chặt, nói: “Nếu ta tới Bắc Tương sớm chút thì tốt quá, có thể gặp chàng sớm hơn.”
“Không có ta, nàng sẽ gặp người khác.” Hắn đã nghĩ về chuyện này từ lâu.
Đồ Vân thông minh và sáng suốt hơn nam tử, ngay cả khi không có ai bên cạnh, nàng vẫn có thể tự mình giải quyết, đối phó dễ dàng.
Đồ Vân: “Khác chứ, ta có thể bỏ lỡ ngàn vạn người, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ chàng.”
Lý Đà Nhan đắp chăn đến tận hông, một tay ôm nàng, khóe miệng vô tình nhếch lên, “Miệng của quan huyện giống như bôi mật cả ngày.”
Đồ Vân vùi mặt vào cổ hắn, hôn nhẹ như lông chim.
Lý Đà Nhan đột nhiên run rẩy, vuốt ve lưng nàng, cổ họng thắt chặt, cảnh cáo: “Nàng đừng trêu chọc ta.”
Đồ Vân bật cười, thì thầm mập mờ: “Nếu ngày mai không có việc, ta chắc chắn sẽ ăn chàng ngay bây giờ.”
Đồ Vân chìm vào giấc ngủ chỉ trong vòng một chén trà nhỏ, Lý Đà Nhan lại thức trắng đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, Lý Đà Nhan dậy chải đầu cho nàng, chải xong, Đồ Vân vội vã lao ra khỏi cửa, ra lệnh cho A Tứ và A Siêu đến nhà Vương Tiễn.
A Tứ và A Siêu bối rối, “Đến nhà ông ta để làm gì?”
“Bắt phu nhân của Vương Tiễn đưa ra công lý.”
“Thuộc hạ đi liền.”
Ân Thi Lang hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến Vương phu nhân?”
“Ngươi không cần xen vào.” Đồ Vân về phòng rửa mặt.
Lúc này cửa của phòng chính mở ra, Tiêu Lão Nhi ngáp dài, xiêm y bị cháy, tùy tiện duỗi tay sẽ lộ rốn, hai chân đen như que cời lửa, trông như mới bị kéo ra khỏi bếp.
“Đến giờ ăn chưa?”
Ân Thi Lang nhíu mày, “Ai cởi trói cho ngươi?”
“Cần gì phải hỏi, ta và Đồ Vân là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, hắn chỉ nói giỡn với ta thôi, ngươi còn tưởng thật.”
“Hừ, bạn bè đàng điếm.”
“Này, ngươi không chịu nổi khi thấy người ta tốt hơn mình phải không?” Tiêu Lão Nhi nhìn hắn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sắc bén, thấy thắt lưng vàng có gắn ngọc quanh eo, chiếc nhẫn ngọc mã não trên ngón tay, hừ cười: “Hèn gì kiêu ngạo như vậy, hóa ra là thiếu gia nhà giàu, mà còn không phải là nhà giàu bình thường.”
Bộ trang phục từ đầu đến chân này ít nhất cũng cả ngàn lượng bạc, với tình cảnh của người dân Bắc Tương, chỉ có Ân gia mới có thể mặc được mấy thứ này.
“Không ngờ, một tên ăn mày thối tha như ngươi cũng biết nhìn hàng.”
Dám nói hắn là tên ăn mày thối tha, Tiêu Lão Nhi tức giận: “Ngươi là nha dịch của huyện nha, quan huyện không đeo vàng đeo ngọc, mà ngươi ăn mặc làm bộ làm tịch. Nếu ta là Đồ Vân, ta sẽ kéo ngươi ra ngoài đánh 30 gậy lớn.”
“Ngươi nói cái gì?” Ân Thi Lang giơ chân quét qua, không ngờ Tiêu Lão Nhi lộn nhào tại chỗ, né tránh.
“Muốn ra tay đúng không.” Tiêu Lão Nhi xoay cổ, cử động mắt cá chân, “Đúng lúc đại gia đây cũng đã lâu không hoạt động, hôm nay sẽ chơi với ngươi.”
Nói xong, Tiêu Lão Nhi ra tay với Ân Thi Lang. Ân Thi Lang hoảng sợ, ra quyền đánh trả. Tiêu Lão Nhi chống một tay xuống đất, đá bay nắm đấm của Ân Thi Lang.
Cánh tay của Ân Thi Lang bị tê liệt vì sốc, liên tục lùi lại.
Đang muốn phản kích, Tiêu Lão Nhi ở trước mặt chợt biến mất, sau đó nghe thấy một tràng tiếng cười hi hi ha ha quái dị bên tai, cổ đột nhiên nặng trĩu, bị người ta nhéo tai.
“Ta đã ngứa mắt thằng nhóc này lâu rồi.” Tiêu Lão Nhi cưỡi trên cổ hắn, đánh rắm “bủm”.
Ân Thi Lang tức giận đến mức đỏ mặt phình cổ, nắm chân hắn ném xuống đất.
Ai ngờ Tiêu Lão Nhi lại đi lên theo cánh tay hắn, hai chân kẹp cổ, dễ dàng vòng ra sau lưng, cưỡi lên lưng.
Đồ Vân nghe thấy tiếng động ngoài sân, vội vàng kéo Lý Đà Nhan ra xem náo nhiệt.
Ân Thi Lang hoàn toàn bị áp chế, không biết phải làm sao, cuối cùng lo lắng đến độ la hét ở trong sân.
Lý Đà Nhan không ngờ Tiêu Lão Nhi có năng lực bám lấy người như vậy, bất kể Ân Thi Lang phản ứng như thế nào, Tiêu Lão Nhi luôn có cách lấy nhu thắng cương để đối phó.
Hắn hỏi: “Người này bao nhiêu tuổi?”
Đồ Vân dựa vào cây cột, “Ngài đừng nhìn bề ngoài già nua và mái tóc bạc của hắn, thật ra mới 40 tuổi.”
“Thảo nào thân thủ mạnh mẽ như thế.”
“Hắn chưa là gì đâu, ngài gặp đệ đệ của hắn sẽ biết, trộm ngọc tỷ truyền quốc dễ như lấy đồ trong túi.”
“Thật à?” Lý Đà Nhan không thể tưởng tượng được.
Đồ Vân giải thích: “Hai người là anh em sinh đôi, lớn lên ở Quỷ thị vàng thau lẫn lộn. Anh mở quán buôn bán, em là Tiêu Tiểu Nhi chuyên môn tìm bảo vật cho hắn, mọi người đặt biệt danh là Song Vô Thường. Không thuộc về môn phái nào cả, ai gặp phải chỉ có thể coi như mình xui xẻo.”
“Vậy làm sao ngài quen?”
Tiêu Lão Nhi thành thạo nói: “Ba năm trước, hắn ở Quỷ thị khoe rằng mình có nước tiên, có thể giữ cho khuôn mặt trẻ trung mãi mãi, chuyên môn bán cho người có duyên. Đệ đệ của ta thấy hắn khoe khoang vô cùng kì diệu, vì thế đã lấy trộm.”
“Sau đó thì sao” Lý Đà Nhan tiếp tục hỏi.
“Trộm xong, đệ đệ đưa bình thủy tinh cho ta, ta mở ra xem, đó chỉ là bình nước phục linh thông thường pha với nước hoa hồng.”
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Lão Nhi cảm thấy tức giận, hắn chưa từng bị một vố đau như vậy, “Ta vừa định vứt bỏ, Đồ Vân dẫn chó tới, đi theo mùi tìm thấy ta trong hầm đá ở Quỷ thị, buộc ta giúp hắn điều tra vụ án, nếu không sẽ cho nổ tung hầm đá của ta.”
Đây quả thật là việc Đồ Vân có thể làm, Lý Đà Nhan cười hỏi: “Không phải võ công của ngươi rất cao hay sao?”
“Đây là chỗ độc ác của hắn. Hắn còn bỏ thêm bột gây tê trong bình thủy tinh, ta vừa ngửi, toàn thân đã yếu ớt, ngay cả đệ đệ ta cũng không thoát khỏi.”
Tiêu Lão Nhi lau tro đen trên mặt, sẵn tay bôi lên mặt Ân Thi Lang, “Tuy nhiên coi như được phúc trong họa. Sau khi điều tra xong vụ án kia, hầu hết mọi người trong Quỷ thị đều bị liên lụy, chỉ có hai anh em chúng ta không sao, kể từ đó trở thành bạn.”