Chương 33: Tỏ lòng
Hắn nói: “Trần Hủ Sinh, Uông phu tử, và Vương Tiễn không có điểm chung, ba người có thân phận khác nhau, quan hệ bình thường. Tuy nhiên... có vài lần hội thương gia tụ tập, ba người đó thường xuyên ngồi cùng bàn, tựa như đã từng làm ăn chung với nhau.”
Đồ Vân tỏ ra hứng thú, “Lúc ấy còn có ai ngồi cùng bàn nữa?”
“Phương Hải Sinh” Lý Đà Nhan nói: “Hắn là cử nhân, thường xuyên đưa ra lời khuyên cho hội thương gia. Ân lão gia tương đối coi trọng, cho nên hắn thường xuyên tham gia các buổi tụ tập.”
“Bốn người này có thường xuyên đến Thủy Yên phường của ngài không?”
“Cử nhân và Uông phu tử thì ít, nhưng Trần Hủ Sinh và Vương Tiễn thì tương đối nhiều.”
“Sao ngài nhớ rõ vậy?”
“Ta đích thân xem sổ sách của Thủy Yên phường.”
Đồ Vân hiểu rõ, tiến lại gần hắn nói: “Thủy Yên phường luôn bị theo dõi, ngài có biết không?”
“Ai?”
Đồ Vân không trực tiếp trả lời, “Vụ án này có giải quyết được hay không phải nhờ sự giúp đỡ của công tử.”
Lý Đà Nhan chợt thấy Đồ Vân mưu mô trên núi đã quay lại, mỉm cười nói: “Quan huyện cần người hay sao?”
Hắn luôn giúp nàng mà không hỏi lý do, Đồ Vân cắn môi cười khẽ, “Ừ, người hầu của Ân Thi Lang đi lục soát nhà thì được, nhưng đối phó với thợ săn lão luyện thì hơi yếu.”
“Thợ săn?” Suýt nữa đã quên điều này, “Ta nghe nói gần đây có một nhóm thợ săn từ nơi khác đến huyện chúng ta, là bọn họ à?”
“Chắc vậy.” Nàng kể cho hắn nghe chuyện chiếc kiệu đưa đón, “Ta mới từ đường hầm trở về, không biết có bao nhiêu người ở đầu bên kia đường hầm, cho nên muốn tìm vài người giỏi võ công.”
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lý Đà Nhan đã có ý tưởng trong lòng, cố ý trêu chọc: “Quan huyện đúng là biết nhớ nhung.”
“Ừ.” Đồ Vân cố nén vỗ về hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, “Ta không chỉ mặt dày, còn to gan nữa, thậm chí nhớ nhung công tử.”
Lý Đà Nhan rung động, sau khi nghe chính miệng nàng nói câu này, hắn hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Mặc kệ Đồ Vân là nam hay nữ, hắn đều chạy trời không khỏi nắng.
“Sẽ không để quan huyện nhớ nhung vô ích, ngài cứ yên tâm điều tra vụ án.”
Đồ Vân nhất thời ngẩn người, “Ý của ngài là?”
Lý Đà Nhan đỏ mặt, nói: “Đi nhanh đi.”
Sau khi Đồ Vân rời đi, Lý Đà Nhan gọi Kỳ Quan, “Ngươi nói với Tường thúc, mau hủy hôn, đền bù cho nhà gái nhiều ngân lượng một chút.”
“Hả? Ngài không thành thân nữa ư?”
Kỳ Quan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã chuẩn bị gần xong, đột nhiên lại muốn từ bỏ.
“Ừ, không.” Lý Đà Nhan lại thúc giục: “Ngươi mau đi nói với Tường thúc, kêu ông đi nhanh về nhanh, đừng trì hoãn.”
“Ờ...” Kỳ Quan gãi đầu đi xuống lầu.
Tường thúc nghe vậy, lập tức đi lên lầu hỏi tại sao, Lý Đà Nhan ngồi bên cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Ta biết Tường thúc muốn tốt cho ta, nhưng ta không thể làm hại người khác.”
“Chẳng lẽ công tử thật sự với quan huyện...”
Lý Đà Nhan gật đầu, “Ta đã khiến cho Tường thúc thất vọng.”
Hắn không phải là một đứa trẻ ba tuổi, cũng không phải là thiếu niên trẻ người non dạ, bất kể Đồ Vân có thân phận gì, là nam hay nữ, hắn... cũng không khống chế được bản thân, chỉ cần là Đồ Vân.
Chỉ cần Đồ Vân tới gần, hắn bất lực không thể suy nghĩ, không quan tâm đến hậu quả.
“Thật là oan nghiệt, nếu sau này hắn rời đi, cưới thê tử, chủ tử sẽ ra sao?”
“Ta không biết.” Hắn không thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng bây giờ hắn biết mình muốn làm gì.
Sống ba mươi năm, hắn đã quen tu thân dưỡng tính, giữ tâm trí bình tĩnh, kiềm chế sở thích và tính tò mò, thích nghi với sự cô đơn và yên tĩnh.
Hắn có thể chịu đựng tất cả, ngoại trừ Đồ Vân.
Hắn không thể chịu đựng được khi Đồ Vân thân mật với người khác, luôn không nhịn được sự nhớ nhung, chưa bao giờ... không thể buông bỏ một người như thế.
“Chủ tử... sau này ngài chắc chắn sẽ hối hận.” Tường thúc bất mãn nói.
*********
Màn đêm buông xuống, người mà Lý Đà Nhan gọi đã đến.
Nhóm người này lực lưỡng và cường tráng, cao lớn vạm vỡ, gò má thô ráp như vách núi bị gió lạnh mưa to bào mòn, cầm nỏ, tỏa ra sát khí.
“Các ngươi là...” Đồ Vân suy đoán, “Thợ săn?”
“Vâng, chúng ta là thợ săn cung cấp lông thú cho ông chủ Lý, chúng ta đã biết sự việc, quan huyện yên tâm, cứ giao chuyện này cho chúng ta.”
Đồ Vân cười, nếu xét về sự thông minh và trí tuệ, Lý Đà Nhan tuyệt đối giỏi hơn nàng. Nhóm người này có thể đánh bại cả hổ, nhất định rất giỏi chiến đấu và thính tai.
Làm cùng nghề với người khiêng kiệu, có thể nói là biết người biết ta.
“Được, làm phiền các vị.”
Đồ Vân và các thợ săn cưỡi ngựa ra khỏi thành, nhanh chóng đến căn nhà hoang sơ, đi xuống đường hầm, các thợ săn đi đầu.
Do đi săn quanh năm, bọn họ bước rất nhanh, có thể tiến về phía trước trong đường hầm tối tăm và khép kín mà không hề gặp trở ngại. Dưới sự dẫn đường của bọn họ, Đồ Vân cảm thấy chưa đi bao lâu đã đến lối ra.
Một thợ săn ngẩng đầu quan sát phía trên, trông hắn cao to thô kệch, nhưng hai chân giẫm trái giẫm phải cực kỳ nhanh nhẹn.
Hắn gõ bằng tay trước, nói với những người thắp đuốc phía dưới: “Là tấm ván mỏng, đưa cái cưa cho ta.”
Những đồ tể này linh hoạt hơn nàng nghĩ, một người ném cái cưa nhỏ lên, hắn bắt đầu chậm rãi cưa dọc theo khe hở trên tấm ván gỗ.
Cùng với tiếng cưa rất nhẹ, Đồ Vân hỏi: “Hình như các ngươi có vẻ rất quen thuộc với đường hầm kiểu này?”
Thợ săn mỉm cười, “Chúng ta phải đào đường hầm như thế này mỗi năm một lần để bảo toàn mạng sống và dự trữ lương thực.”
“Đúng đó, vừa vào mùa đông Bắc Tương đã cực kỳ lạnh, hành động một mình tương đương với tự tìm cái chết. Chúng ta tựa như bầy sói, lên núi đào đường hầm vào tháng 10, rời nhà khoảng tháng 11, cuối tháng 2 năm sau sẽ quay về, đồ ăn được giấu trong đường hầm, đôi khi còn nhóm lửa nấu ăn.”
“Lỡ như không còn gì để ăn thì sao?”
Thợ săn quả quyết nói: “Vậy thì ăn thịt sói, đường hầm chủ yếu dùng để chứa rau dưa, kẻo gió tuyết quá lớn sẽ bị mù.”
“Mùa đông có ít động vật để săn bắn.”
“Nhưng chúng ta có thể săn được những loại da quý như cáo trắng, hổ, báo... Nếu săn được vài tấm da trong một mùa đông thì cả nhà chúng ta đủ ăn cả năm.”
“Dữ vậy à?” Đồ Vân không thể tin được, chẳng phải người ta nói không có thương nhân nào trung thực hay sao, nhưng Lý Đà Nhan không lợi dụng bọn họ, “Các ngươi đồng ý săn da cho ông chủ Lý, có phải vì hắn trả nhiều nhất không?”
Các thợ săn cười đương nhiên, lại nói: “Ông chủ Lý sắp xếp cho gia đình chúng ta sống trong quận, cuộc sống ở đó rất tốt, chúng ta biết ơn hắn.”
“Với chi phí lớn như vậy, hắn có kiếm được tiền không?”
Quận Bắc Tương có rất nhiều tiệm bán lông thú, cạnh tranh sẽ khốc liệt, giá cả sẽ thấp vì có quá nhiều thứ.
Một tấm da có giá cao ngất ngưởng đối với nàng, nhưng đối với thương nhân địa phương hay người giàu có thì không là gì cả.
“Chúng ta không rõ lắm, ông chủ Lý làm ăn lớn, thậm chí ở ngoài quận cũng có, chắc có tính toán riêng.”
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng mỏng manh từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, người nọ cưa thật lâu nhưng tấm ván gỗ vẫn là tấm ván gỗ, không hề nhúc nhích.
“Không cưa được hay sao?”
Thợ săn bên cạnh giải thích, “Loại cửa bằng tấm ván gỗ này có then cài ở trên cửa giống như cánh cửa, chỉ cần cưa then cài là có thể mở ra.”
Để đề phòng có người canh gác ở trên, các thợ săn kêu Đồ Vân lui ra trước. Sau khi mở tấm ván gỗ ra, mấy người lao ra như hổ báo, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Đồ Vân nghe thấy tiếng hoảng loạn bên ngoài, lập tức đuổi theo, đập vào mắt là một cái viện cũ nát, một đám người đang bỏ chạy, nàng đang đứng ở giữa sân.
“Vèo vèo” Hai mũi tên ngắn sượt qua tai, hiện trường hỗn loạn.
Đồ Vân ra mệnh lệnh, “Không chừa lại người nào, đưa toàn bộ về.”
Đối phương tương tự như những người đến đây cùng nàng, nhìn dáng người, chắc là người khiêng kiệu, Đồ Vân thừa dịp hỗn loạn lẻn vào trong phòng.
Ngọn đèn trên bàn nhấp nháy, trên tường treo đầy da mặt đã khô máu, bên cạnh là con dao hình lưỡi liềm để lột da, cảnh tượng này khiến bất kỳ ai cũng khó có thể chấp nhận.
Đồ Vân bình tĩnh tìm kiếm ở trong phòng, phát hiện hai bình sứ trong cái tủ nhỏ ở dưới giường. Nàng nhét vào tay áo, đúng lúc này sau gáy chợt lạnh.
“Ngươi đang tìm cái gì?”
Đồ Vân nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn vật lạnh trên cổ, là một cái rìu sắc bén, “Các ngươi là hung thủ.”
Nữ nhân nghiến răng nói: “Đúng thì thế nào? Không ai trong số bọn họ là vô tội.”
“Cho dù là tội ác tày trời, các ngươi cũng không nên làm như vậy.”
“Ngươi biết cái gì?” Nữ nhân căm giận nổi điên, giơ rìu lên, nhìn cổ Đồ Vân.
Đồ Vân đẩy khuỷu tay ra sau, đánh trúng ngực nữ nhân, nữ nhân lùi ra sau vài bước, suýt nữa bị rớt rìu.
Đồ Vân nhân cơ hội xoay lại, đối phương mặc vải thô, gò má nứt nẻ, ngón tay thô ráp, đôi mắt vốn ngoan ngoãn kính cẩn lại tràn ngập sự thù hận khát máu.
Nàng lại nhìn Đồ Vân, Đồ Vân nhẹ nhàng tránh được, giật cái rìu, đá văng ra, “Đi với ta, đừng mắc thêm sai lầm nữa.”
“Sai? Lúc bọn họ phạm sai lầm, ai sẽ trừng phạt bọn họ.” Nữ nhân cuồng loạn gào thét.
Lúc này thợ săn đi vào, bẩm báo, “Đại nhân, trói tất cả ở trong sân rồi.”
Đồ Vân đi ra ngoài, ngoài sân có 4 nam và 2 nữ bị trói, thêm người ở trong phòng, tổng cộng có ba nữ nhân.
“Còn một người nữa.” Đồ Vân đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói với các thợ săn, “Đưa bọn họ về nha môn, mang da người trong phòng về luôn.”
Đồ Vân chạy ra khỏi sân, những ngôi nhà xung quanh cao thấp đan xen, có nhà vẫn còn sáng đèn.
Nàng không ngờ rằng, viện này ở ngay trong thành, hơn nữa rất gần Thủy Yên phường. Hóa ra bọn họ đi qua đường hầm để về huyện Lộc Linh.
Đồ Vân dùng khinh công, lướt qua các mái nhà như ma quỷ. Tối nay Thủy Yên phường vẫn rực rỡ ánh đèn, đông nghẹt khách.
Nhìn thấy cô nương bán phấn mặt vẫn còn ở đó, Đồ Vân thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống từ trên mái nhà, đi đến trước mặt nàng.
Nàng thản nhiên cười, “Tiểu lang quân còn muốn phấn mặt à?”
“Ta luôn tò mò, vì sao ngươi lại theo dõi Thủy Yên phường, cho nên đến Thủy Yên phường mấy ngày cũng không hiểu, mãi đến tối hôm qua mới biết, ngươi vì đám người kia.”
Nữ nhân vô cùng bình tĩnh, “Chắc ngươi chưa dùng hết phấn mặt lần trước.”
Đồ Vân lấy một hộp phấn chất lượng kém ở trong ngực ra, “Làm sao nữ tử lấy sắc phục vụ người khác sẽ mua loại phấn thô thế này, trừ phi ngươi đang đợi người tới, đợi người mà ngươi muốn trả thù tới. Hắn đã từng là Uông phu tử, là Vương Tiễn, là Trần Hủ Sinh, hiện giờ là Phương Hải Sinh, ta nói đúng không?”