Chương 31: Tâm bệnh
Sau khi tỉnh rượu, Đồ Vân đi gặp Lý Đà Nhan, chưa tới cửa đã thấy Kỳ Quan đánh xe ngựa ra, nàng tưởng rằng Lý Đà Nhan ngồi bên trong, giơ tay ngăn xe ngựa lại.
“Đang đi ra ngoài?”
Kỳ Quan giật dây cương tránh nàng, rời đi, ánh mắt khinh thường.
Đồ Vân bước nhanh đuổi theo, Kỳ Quan cố ý đi nhanh hơn, nàng không còn cách nào khác, nhún chân bay lên xe ngựa.
Kỳ Quan kinh ngạc, ghìm ngựa dừng lại, “Ngài định làm gì?”
Rèm xe bị vén lên, bên trong không có ai.
“Chủ tử của ngươi đâu?” Nàng hỏi.
Kỳ Quan cà khịa: “Ngài bây giờ muốn nữ thì có Khuynh Thành cô nương, muốn nam thì có Ân Thi Lang, nhớ thương chủ tử của ta làm gì?”
“Sao tiểu ca cứ nói chuyện không buông tha cho người khác như vậy?” Đồ Vân ngồi vững, kề vai với hắn, “Ta thực sự có chuyện quan trọng cần nói với hắn.”
“Ngài không điều tra vụ án nữa, còn chuyện gì quan trọng? Hơn nữa, chủ tử của ta sắp thành thân, ngài bớt làm phiền hắn đi.”
“Cái gì?” Đồ Vân nắm cổ tay hắn, ép Kỳ Quan nhìn qua, “Ngươi nói thật à?”
“A a” Kỳ Quan đau đớn hét to, tức giận quát: “Đương nhiên là thật. Ta ra ngoài để mua những món đồ cần thiết cho ngày thành thân.”
Đồ Vân lạnh lòng, buông Kỳ Quan ra, hỏi: “Đã chọn ngày rồi?”
Kỳ Quan liếc vẻ mặt của Đồ Vân, “Ừm, ngài có đi xuống không?”
Nếu không đi xuống thì hắn sẽ đi, cần mua nhiều đồ, không thể trì hoãn.
Đồ Vân không đáp, Kỳ Quan cũng không dám đẩy hắn xuống, trực tiếp đánh xe ngựa đi tiếp.
Kể từ tháng tư, con phố dài này có nhiều hoạt động đa dạng, biểu diễn trên đường phố, chơi quay trúc, múa đao, ảo thuật... Huyện Lộc Linh dường như đột nhiên trở nên sống động.
Đi đến một tiệm vải, Kỳ Quan nhảy xuống xe ngựa đi vào mua đồ. Đồ Vân ở trên xe ngựa, buồn bã trước sự thịnh vượng trước mặt.
Đột nhiên, trên đường vang lên tiếng xôn xao, có người lo lắng lẩm bẩm, “Uông phu tử của trường tư thục đã chết rồi.”
Người này mặc áo trắng, đội mũ xanh, ăn mặc như nho sinh, ôm một quyển sách, phớt lờ bất cứ ai nói chuyện với hắn, đi từ xa đến gần, giống như bị điên.
Con phố vừa nhộn nhịp đã biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại những người ảo thuật vừa thở dài vừa thu dọn đồ đạc.
Đồ Vân kéo dây cương, chạy nhanh tới trường tư thục không ngừng nghỉ, cổng trường bị người ta vây quanh kín mít, nàng chen vào một cách khó khăn, Ân Thi Lang cùng A Tứ và A Siêu cũng có mặt ở đó.
“Uông phu tử là người tốt, tại sao chết thảm như vậy.”
“Đúng đó, ta là học trò của ông ấy đây.”
Tiếng than khóc ngoài cửa vang lên không ngừng.
Đồ Vân bước nhanh vào, Uông phu tử gần 50 tuổi đang nằm dưới đất ở chính đường, tình trạng tử vong giống hệt hai người trước.
Điểm khác biệt duy nhất là, Uông phu tử là một người nghèo, có danh tiếng tốt trong lòng dân chúng, không phải là loại người như hai người kia.
Ân Thi Lang nổi giận đi tới, “Bây giờ ngài còn có gì muốn nói? Việc này không liên quan đến thương nhân.”
Đồ Vân đi quanh phòng. Uông phu tử có nhân phẩm cao quý, đồ đạc trong nhà đơn giản. Sự đơn giản được bộc lộ khắp nơi, ngay cả kệ sách cũng được dùng nhiều năm, các góc bị mòn rất nhiều.
Nàng hỏi: “Uông phu tử có gia đình không?”
Ân Thi Lang nói: “Không có, ông chưa từng có thê tử, chuyên tâm dạy học và giáo dục.”
“Vậy à?” Đồ Vân tới sát người, nhổ một sợi tóc bạc của Uông phu tử, sau đó đi vào phòng lấy cây lược gỗ, trên răng lược có một sợi tóc đen với độ dày đồng đều, “Ngươi có nghĩ rằng sợi tóc này là của Uông phu tử không?”
Ân Thi Lang giật lấy nhìn, hai sợi tóc rất khác nhau, hơn nữa hiện giờ rất khó tìm được một sợi tóc đen hoàn toàn trên đầu Uông phu tử.
“Được rồi, khiêng thi thể về nha môn, niêm phong cửa, chờ người của quận tới rồi giao cho bọn họ.”
Đồ Vân rời khỏi nhà Uông phu tử, để lại ba người với vẻ mặt sửng sốt.
A Tứ thán phục nói: “Công tử, quan huyện giỏi ghê, lập tức phát hiện vấn đề, tốt hơn nhiều so với sự bận bịu của chúng ta mấy ngày nay.”
Đồ Vân nói xong, Ân Thi Lang nghĩ cả trăm lần cũng không ra, “Các ngươi khiêng thi thể về đi.”
Ân Thi Lang chen qua đám đông đuổi theo Đồ Vân vừa lên xe ngựa, “Ngài đã có manh mối rồi đúng không?”
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Đồ Vân nói: “Biết cũng vô ích, tự ngươi từ từ điều tra đi.”
Ân Thi Lang nắm lấy khung xe, nhảy lên, “Người của quận sẽ không tới, đây là địa bàn của ngài, ngài nên điều tra.”
“Ngươi cũng thấy rồi đó, ta bất lực.” Đồ Vân tùy ý đẩy, Ân Thi Lang bị ngã xuống đất.
Đồ Vân không tăng tốc, vẫn duy trì tốc độ chầm chậm, đang đi, đột nhiên có một người xông ra trước đầu ngựa.
Nàng ghìm ngựa, phát hiện đó là Ân Thi Lang, không kiên nhẫn nói: “Ân công tử còn có chuyện gì nữa?”
“Ta xin lỗi ngài. Chỉ cần ngài chịu điều tra vụ án này, ta đảm bảo sẽ yên phận làm nha dịch.”
“Không phải ngươi tin cha ngươi vô tội hay sao? Sợ điều gì?”
“Ta...”
Đồ Vân đánh ngựa tránh hắn, Ân Thi Lang chạy theo, đi song song nói: “Nói thật với ngài, ta...”
Đồ Vân hiểu ý, mỉm cười, “Ngươi không chắc cha ngươi có làm chuyện gì xấu xa hay không, cho nên mới nóng lòng muốn tìm ra hung thủ, đúng không?”
“Đúng, chỉ cần ngài tìm ra manh mối, sau này ta sẽ nghe lời ngài. Bản công tử nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời.”
“Lỡ như phát hiện ra cha ngươi thì sao?”
Ân Thi Lang hạ quyết tâm, “Cha ta sẽ không làm chuyện như vậy, đầu óc ông ấy toàn là chuyện làm ăn.”
Đồ Vân cười khẽ, không ngờ Ân Thi Lang tin tưởng cha hắn đến thế, “Lên đi.”
Ân Thi Lang giẫm hai chân, ngồi bên cạnh Đồ Vân, giơ tay áo lau mồ hôi mỏng trên trán.
Đồ Vân nói: “Trước hết hãy nói rõ ràng, ngươi phải nghe lời ta, nếu dám giúp người ngoài, vậy thì cút ra khỏi huyện nha, sẽ không bao giờ được nhận nữa.”
“Được” Đến lúc này, Đồ Vân có thể nhân từ, cho dù Ân Thi Lang không nghe lời cũng không có tác dụng, “Ngài bảo ta làm gì thì ta làm theo, được rồi chứ gì.”
“Khinh công của ngươi như thế nào?”
“Cũng được.”
“Vậy thì về ngủ một giấc đi, khi nào trời tối hẵng đến huyện nha gặp ta, đừng mặc trang phục sáng màu, màu đen là tốt nhất.”
“Làm gì?”
“Cứ làm theo đi.”
“Đồ Vân, ngài cướp xe của ta.” Kỳ Quan đứng giữa đường, chống nạnh chỉ tay.
Đồ Vân nhìn vải đỏ hắn đang cầm, trầm ngâm, ghìm ngựa để Ân Thi Lang xuống xe, giúp Kỳ Quan chất đồ lên xe ngựa.
Kỳ Quan giật mình trước hành động của Đồ Vân, không biết nên làm sao, không nói được lời nào khó nghe.
Đồ Vân đi mua sắm cả ngày với Kỳ Quan một cách khó hiểu. Sau khi mua xong mọi thứ cần thiết, lúc mặt trời xuống núi, bọn họ trở về trong ánh hoàng hôn.
Kỳ Quan không yên tâm hỏi: “Ngài sẽ không có ý đồ gì đó chứ?”
“Ta có nhiều ý đồ lắm, ngươi có chắc muốn biết không?” Nàng yếu ớt đốp chát lại.
“Hừ, ngài chỉ biết ba hoa cả ngày, chủ tử nghe mấy lời ngon tiếng ngọt của ngài mới buồn như vậy.” Khí thế của hắn dần dần yếu đi, biến thành thở dài.
“Hắn buồn cái quái gì, sắp làm tân lang rồi, lén lút vui vẻ thì có.”
Kỳ Quan không cho phép ai nói xấu chủ tử, “Gặp phải người vô tâm như ngài, làm sao không buồn được. Đến từ kinh thành thì ngon lắm hay sao, mới vừa ở bên chủ tử mấy ngày đã đi tìm người khác.”
Đồ Vân nói: “Hiện giờ tâm trạng của ta không ổn, ngươi tốt nhất đừng nói nhảm. Ta muốn ở bên hắn nhưng hiện tại do hắn không muốn.”
“Ngài nghĩ hay quá.” Kỳ Quan nói: “Chủ tử là người duy nhất còn lại trong gia đình, ở bên ngài, chẳng lẽ chịu cảnh không có con cháu? Hơn nữa, nếu truyền ra ngoài cũng không tốt. Kinh thành là kinh thành, Bắc Tương là Bắc Tương, hai nam nhân ở bên nhau, chủ tử sẽ bị người đời chỉ trích.”
Đồ Vân vừa hối hận đã không nói rõ ràng cho Lý Đà Nhan biết, vừa cảm thấy hờn dỗi, “Vì không muốn ở bên ta, hắn có thể tùy tiện tìm ai đó thành thân à?”
“Liên quan gì đến ngài, chủ tử cần một người có thể ở bên cạnh và chăm sóc hắn cả đời.”
“Sao ngươi biết ta không làm được, ta khẳng định ta thương hắn hơn bất cứ ai.”
“Hứ, ta không tin.” Kỳ Quan lại nói: “Hơn nữa ngài không thể sinh con.”
“Ngươi...”
Kỳ Quan thẳng lưng, duỗi cổ, cố gắng cao hơn Đồ Vân một cái đầu, ngày thường hắn chưa từng thắng mỗi khi tranh luận, lần này coi như trút được cơn giận.
Xe ngựa dừng ở Lý gia, Kỳ Quan chưa gõ thì cửa đã tự mở ra, Tạ Nhẫm đeo hộp thuốc bước ra.
Đồ Vân hỏi: “Sao Tạ tiên sinh tới đây?”
Tạ Nhẫm cúi người hành lễ, “Ông chủ bị bệnh, ta tới bắt mạch.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Chuyện này...” Tạ Nhẫm nhớ lại cảnh vừa rồi Lý Đà Nhan sốt mơ màng gọi Đồ Vân trên giường bệnh, nói: “Hiện giờ chưa hết sốt, quan huyện có thể vào xem.”
Vừa mới dứt lời, Đồ Vân đã chạy vào nhà, vượt qua Kỳ Quan, gật đầu chào Tường thúc đang sắc thuốc dưới mái hiên rồi lên lầu.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng, gương mặt Lý Đà Nhan tái nhợt như tuyết, cả người nóng hổi.
“Lý Đà Nhan?” Nàng nhẹ nhàng gọi.
Lý Đà Nhan ngơ ngác mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, run rẩy giơ tay, muốn chạm vào Đồ Vân.
Đồ Vân nắm tay hắn, nhíu mày hỏi: “Sao ngài bất chợt bệnh nặng vậy?”
Kỳ Quan bưng thuốc đen tuyền đi lên, nói: “Chủ tử không ngủ được, không có việc gì làm thì cứ ngồi đó, ngày hôm qua đã không khỏe rồi.”
“Để ta.” Đồ Vân không chờ hắn trả lời, cầm lấy chén thuốc, vị đắng khiến nàng nhăn mặt.
“... Vậy ngài đút đi, ta dọn đồ trong xe ngựa vào.”
Đồ Vân dùng muỗng sứ trắng múc từng muỗng một, cẩn thận đưa vào đôi môi trắng khẽ hé, Lý Đà Nhan uống được một nửa, nửa còn lại chảy dọc theo khóe miệng.
Đồ Vân giơ tay áo lên lau, hoàn toàn không cảm thấy dơ, sau đó lại đút muỗng thứ hai.
Lý Đà Nhan tập trung tinh thần, đôi mắt giống như giếng cạn, cô đơn nhìn Đồ Vân.
Uống thuốc xong, tay áo Đồ Vân ướt đẫm, nàng đặt chén xuống, hít sâu một hơi, nói: “Vài ngày nữa là thành thân rồi, nếu ngài không khỏe lại, tân nương tử sẽ giận.”
“Tân nương tử sẽ không nhỏ mọn như quan huyện.”
“Ở trong mắt ngài và Kỳ Quan, ta không phải là người tốt đúng không?”