Chương 12: Cứu người
Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như nàng đột nhiên nổi tiếng chỉ sau một đêm, dân chúng đi ngang qua đều tròn mắt nhìn nàng.
Nhưng ánh mắt này không hay chút nào, cái nhìn như cười như không khiến nàng thầm dựng tóc gáy.
Trở lại huyện nha, Tất Tiểu Bảo đang giúp cha cậu quét sân, “Ngài cuối cùng đã trở lại.”
“Đã xảy ra chuyện?”
“Không biết liệu có được tính hay không.”
“Ngươi do dự như vậy, nhất định là không tính.” Đồ Vân đi vô hậu viện, định ngủ một giấc, hai ngày nay ở nhà Tống Liên không ngủ ngon.
“Ớ...” Tất Tiểu Bảo kéo cái chổi chạy đến trước mặt Đồ Vân, “Ngài và Lý Đà Nhan có quan hệ thế nào?”
“Quan nghèo và ông chủ lớn.”
“Vậy thôi á?”
“Còn thế nào nữa?” Nàng đẩy đầu Tất Tiểu Bảo ra, sải bước tới căn phòng phía bắc.
Tất Tiểu Bảo muốn đi theo vào, kết quả Đồ Vân khóa cửa, cậu chỉ có thể hét ngoài cửa: “Hiện giờ dân chúng đều đang đồn thổi, quan hệ của hai người không chính đáng.”
“Không chính đáng thì mặc kệ, không mất miếng thịt nào.” Đồ Vân ngã xuống giường, đá văng giày, chui vào cái chăn lạnh ngắt, vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy vào ban đêm, huyện nha tối tăm và yên tĩnh, ánh trăng lén leo lên mái nhà, ánh sáng bạc trong sân sáng ngời.
Một bóng đen trèo qua bức tường cao, đáp xuống sân, đi thẳng đến căn phòng phía bắc.
Bóng đen ban đầu còn lịch sự gõ cửa, không có ai trả lời, hắn rút dao găm ra, đút qua khe cửa, mở chốt.
“Làm gì đó?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, con dao găm rơi “ầm” xuống đất.
Đồ Vân ở ngay phía sau cửa, thấy người tới yếu bóng vía như thế, nàng thổi que lửa sáng lên, để gần khuôn mặt của kẻ đột nhập, “Sao lại là ngươi?”
Kỳ Quan tức giận nói: “Ngài cho rằng ta bằng lòng tới à?”
“Vậy sao ngươi còn tới?” Đồ Vân thắp nến, dập tắt ngọn lửa.
“Ta... Ta không biết tìm ai để bàn bạc, tạm thời thử mọi thứ trong tình huống tuyệt vọng, tới hỏi ngài phải làm sao.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đồ Vân gắp một cục than đen sì bỏ vào chậu than đã tàn một nửa.
“Chủ tử của ta bị sơn tặc bắt, người ta đòi 500 lượng vàng.” Kỳ Quan buồn bã nói: “Hai ngày nay ta vội vàng muốn chết.”
“Có gì phải gấp gáp, 500 lượng vàng hẳn là không thành vấn đề đối với Lý Đà Nhan phải không.”
“Ngài.. Sao ngài trở mặt như không biết người ta thế.” Ngón tay của Kỳ Quan suýt chọc vào mặt Đồ Vân, “Lúc trước cầu cạnh chủ tử của ta, ngài nói năng ngọt như mật. Bây giờ biết chủ tử gặp nạn thì trực tiếp gọi là Lý Đà Nhan, đồ tiểu nhân nham hiểm.”
Đồ Vân đẩy ngón tay hắn ra, “Việc nào ra việc đó, công kích cá nhân là không tốt.”
“Ngài có biết, chủ tử của ta bị bắt là tại vì ngài không.”
“Liên quan gì đến ta?”
“Nếu không phải tại ngài, chủ tử đến sườn núi Thạch Bi hai lần làm gì? Liệu có bị sơn tặc theo dõi không? Ngài có biết sườn núi Thạch Bi nghĩa là gì không? Ân gia có nhiều đầy tớ mà Ân Thi Lang cũng không dám đến sườn núi Thạch Bi, bởi vì bọn họ chuyên chọn những người giàu có.”
Đồ Vân nghe vậy, có vẻ có lý, “Bị bắt như thế nào? Địa điểm chuộc người ở đâu?”
“Đêm hôm kia không thấy, sơn tặc để lại tờ giấy, nói rằng khuya ngày mai vào giờ Tý mang tiền đến sườn núi Thạch Bi để chuộc người. Nếu dám báo quan thì người sẽ bị giết, còn bảo ta đi một mình.”
“Vậy ngươi còn thất thần làm gì? Lo gom tiền đi.”
“Ngài.. Ngài không phải là quan huyện hay sao, cứ mặc kệ chuyện này à?”
Đồ Vân dang hai tay: “Ngươi nhìn xung quanh đi, nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, toàn bộ huyện nha chỉ có một mình ta, ngươi kêu ta quản như thế nào? Ta cùng lắm là sẽ giữ kín như bưng, không cho đám kia biết ngươi đã báo quan.”
“Được, xem như ta đã nhìn rõ ngài, đồ vô ơn.”
***********
Giờ Tý đêm khuya, sườn núi Thạch Bi.
Kỳ Quan một mình đánh xe đi đến sườn núi Thạch Bi, dọc theo sườn dốc vào khu rừng trọc cao.
Không thấy một bóng người nào trong rừng, gió lạnh lặng lẽ thổi tung quần áo, Kỳ Quan làm theo lời dặn của sơn tặc, dừng xe ngựa dưới một cây to bị lệch, sau đó xuống xe, bước ra xa 100 bước.
“500 lượng vàng không phải ít, các ngươi thả chủ tử của ta ra.”
Âm thanh vang vọng trong rừng cây, đột nhiên có một cái bao tải rơi xuống từ trên cây, Kỳ Quan kích động hét lên: “Chủ tử, ngài không sao chứ.”
Bao tải yên tĩnh treo trên không trung, chậm rãi chuyển động, không có phản ứng.
“Các ngươi đã làm gì với chủ tử của ta?” Kỳ Quan tức giận nói.
Lúc này, trong rừng cây xuất hiện vài người bịt mặt cưỡi ngựa, càn rỡ nói: “Yên tâm đi, hắn chỉ ngất xỉu mà thôi, khi nào thuốc hết tác dụng, sẽ tự nhiên tỉnh lại.”
Người cầm đầu vung thanh đao, “Lục Tử, kiểm tra hàng hóa.”
Một người chạy đến xe ngựa, mở hai cái rương gỗ lớn trong xe ngựa ra, vàng được sắp xếp gọn gàng lóe lên ánh sáng quyến rũ trong đêm.
“Đại ca, không có vấn đề gì.”
“Tốt.” Người cầm đầu gật đầu, nói với Kỳ Quan: “Mau đưa chủ tử của ngươi về đi.”
Nói xong, đám người quay đầu ngựa, Lục Tử - người kiểm tra vàng - trực tiếp đánh xe ngựa đuổi theo, phần phật biến mất trong rừng.
Một bóng đen thình lình từ trên trời rơi xuống, đáp xuống vững vàng ở trên nóc xe ngựa, người đánh xe cảm thấy một luồng gió lạnh ở sau gáy, vừa định quay đầu thì cổ hắn đã “cụp”.
Người trên nóc xe lăn xuống, cởi áo khoác da cừu thô ráp của Lục Tử mà chẳng ai hay biết, mặc vào người, thắt lưng được buộc tùy tiện.
Người phía trước hoàn toàn không để ý, người đánh xe ngựa đã bị thay thế.
Đồ Vân thành công hóa trang thành cướp, trói tay chân của người bị cởi đồ, ném một đầu dây thừng lên cành cây, buộc đầu còn lại vào thân cây to.
Các động tác được thực hiện một mạch, nàng lại nhảy lên xe ngựa, hoàn thành treo đầu dê bán thịt chó.
Đội ngựa đi đến rạng sáng mới tới một sơn trại, có một tấm bảng ở cửa trại: Thanh Phong Trại.
Đồ Vân che mặt đi theo vào, các phòng trong trại gọn gàng, một nhóm nữ nhân đứng dậy nhóm lửa nấu ăn.
“Đại đương gia đã trở lại.” Các nữ nhân lần lượt hét lên.
Người cầm đầu kéo miếng vải đen che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thô ráp cứng rắn, có một vết sẹo do dao đâm dài ba tấc nằm xéo trên sống mũi, khiến khuôn mặt càng có vẻ dữ tợn hơn.
Đại đương gia xuống ngựa, ném roi ngựa cho những người khác, hỏi: “Muội muội của ta tỉnh chưa?”
Nữ nhân nói: “Hình như chưa tỉnh.”
“Mau đi kêu, nói rằng đại đương gia có tin tức tốt muốn nói cho nàng biết.”
Những người khác cưỡi ngựa đến chuồng ngựa, chỉ còn lại Đồ Vân, nàng đánh xe ngựa đến trước mặt đại đương gia, “Đại ca, để số vàng này ở đâu?”
“Đương nhiên là để trong nhà kho, ngày mai phái người vào thành mua trang sức bằng vàng và áo cưới đỏ, để muội muội của ta và mỹ nam ẻo lả kia mau thành thân.”
“Vâng.” Đồ Vân chắp tay, “Tiểu nhân xin chúc mừng đại ca sắp có em rể.”
“Chỉ có thằng nhóc như ngươi là biết ăn nói.” Đại đương gia cười lớn, hỏi: “Tại sao ngươi không tháo mặt nạ ra.”
“Hai ngày nay tiểu nhân bị mẩn ngứa, có khả năng lây bệnh, nên không tháo ra.”
“Được rồi, lần này có thể thuận lợi mang 500 lượng vàng lên núi, không thiếu công lao của các ngươi, tối nay uống rượu ăn thịt, thưởng cho các huynh đệ.”
Vừa nghe nói có thưởng, những người khác đều tụ tập lại, Đồ Vân nhân cơ hội giả vờ đau bụng, giao roi ngựa cho người khác.
“Í da... Ta đi nhà xí đây, ngươi đem vàng vào nhà kho đi.”
“Ngươi ỉa đái nhiều quá.” Người nọ phun nước miếng, đánh xe ngựa vào trại.
Đồ Vân lặng lẽ đuổi theo, nhìn thấy hắn đánh xe ngựa vào nơi sâu nhất trong trại, trước một vách đá ẩn khuất khó phát hiện.
Không biết đụng vào bộ phận nào, vách đá từ từ mở ra, để lộ một căn phòng đá kín mít.
Hắn trực tiếp đánh xe vào, Đồ Vân từ trên phòng nhảy xuống, lo lắng lao vào phụ giúp.
“Ủa, không phải ngươi bị tiêu chảy à?”
“Tiêu chảy mới nhanh đó.”
Đồ Vân phụ hắn khiêng cái rương xuống, nhân tiện quan sát căn phòng bí mật, rất nhiều vàng bạc châu báu, chắc toàn là đồ ăn cướp, không dễ bán ra nên mới để lại đến bây giờ.
Nàng còn nhìn thấy hai cái rương gỗ lớn, nếu không đoán sai, đó là thuốc phiện.
Sau khi dọn xong, Đồ Vân tận mắt nhìn thấy hắn đóng vách đá lại, sau đó lại giả vờ đau bụng, muốn rút lui.
“Ngươi mẹ nó đã ăn cái gì, khi thì đau, khi thì không đau.”
“Không phải tiêu chảy là từng cơn hay sao, ngươi đừng quan tâm, mau đánh xe ngựa đi.”
Người nọ lắc đầu, ngồi lên xe ngựa rời đi, “Ngươi nhanh lên, chút nữa ăn cơm.”
Đồ Vân đáp lời cho có lệ, sau đó lang thang khắp trại như một con ruồi mất đầu.
Màn đêm lại vô thức buông xuống, ngôi sao đơn độc nhấp nháy trên bầu trời.
Trong một căn phòng có ánh nến lung linh, Lý Đà Nhan ngồi trên giường, hai tay bị trói sau lưng, tiều tụy chớp mắt.
Gió thổi cửa sổ mở ra, gió lạnh ập vào, Lý Đà Nhan quay đầu nhìn, một người bịt mặt nhảy qua cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
“Ngươi là ai?”
Đồ Vân kéo miếng vải đen xuống, nhướng mày nói: “Biết công tử bị bắt, ta tới nghĩ cách giải cứu, thú vị phải không.”
“Ngài...” Lý Đà Nhan thoáng ngạc nhiên sau đó lại bối rối, “Sao ngài biết ta ở đây?”
“Kỳ Quan tiểu ca nói với ta rằng ngài bị bắt cóc, cho nên ta đã nấp ở địa điểm được thỏa thuận trước, nhìn thấy bọn họ treo một đống gỗ mục nát trên cây giả làm ngài.”
Sau khi nghe xong, Lý Đà Nhan cau mày thật chặt, “Làm sao ngài lại kết luận, bọn họ sẽ không thật sự đưa ta trở lại?”
“Ta không biết.” Đồ Vân cầm trái táo trên bàn, nhàm chán ném hai lần, “Chẳng qua là thêm một lớp bảo đảm. Nếu bọn họ giữ lời thì ta sẽ trực tiếp trở về, nhưng nếu đã lên núi làm cướp, làm gì còn chữ tín. Kỳ Quan của ngài, ngoại trừ bề ngoài không tồi, không được tích sự gì.”