MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 68: Bản đồ núi sông


Một ngày nọ, thái tử không có ở đó. Sau khi thỉnh an, Ninh Đông chạy đến thư phòng, hai tay chống cằm, khuỷu tay chống góc bàn, lẳng lặng nhìn Lý Kinh Hồng vẽ.


Vẽ xong, cô bé hơi buồn ngủ vì khói nóng, dựa vào người Lý Kinh Hồng nói: “Ta thích ngươi vẽ chim bay, giống như thật.”


Lý Kinh Hồng giật mình khi nghe vậy, tuy quận chúa còn nhỏ, nhưng dường như có thể nhìn thấu lòng hắn.


Hắn hoàn toàn khác với mẫu thân, không có hứng thú với núi non biển cả, thích chim bay cá nhảy nhất, cho nên cố ý tập luyện, bỏ bê mọi thứ khác.


Lý Kinh Hồng nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài cửa sổ, “Chim bay cá nhảy không bị trói buộc, có thể bay qua tường cung điện, vút lên trời.”


“Ta nghe biểu ca nói rằng ngươi đã vào cung từ lúc năm tuổi, chắc chưa bao giờ nhìn thấy mấy thứ này, vậy làm sao ngươi có thể vẽ chúng chân thực đến thế?”


Lý Kinh Hồng: “Trong cung có một người huấn luyện thú, nô tài đã xem buổi biểu diễn thú đó.”


“Ồ...” Ninh Đông suy nghĩ một lúc, “Hóa ra động vật cũng không được tự do.”


Lời này giống như sóng lớn cuồn cuộn, khiến cho trái tim bình tĩnh của Lý Kinh Hồng trở nên hỗn loạn.


Hắn vậy mà không nhìn rõ bằng một đứa trẻ. Thế giới này rộng lớn cỡ nào cũng là lãnh thổ của vua, cho dù ngươi bay trên trời, hay bơi trong nước, chỉ cần hoàng thất muốn, ngươi phải phục tùng, trở thành một món đồ chơi.


Lý Kinh Hồng nản lòng, uể oải cúi đầu, Ninh Đông nằm trên đầu gối hắn ngủ thiếp đi.


Nàng giống như một mặt trời nhỏ, vô tư vô lo, vĩnh viễn tươi sáng, cho người ta một cảm giác ấm áp của mùa xuân.


Năm thứ hai vào cung, phụ thân của Ninh Đông chết nơi sa trường, cuộc chiến không hồi kết chính thức bắt đầu.


Hai vị huynh đệ của gia đình thái tử phi đều là tướng giỏi trong triều, khoảnh khắc tiếng kèn vang lên, toàn bộ binh mã trong thành đều xuất chinh.


Ninh Đông trở nên bám dính, thường xuyên đi theo Chu Triệu.


Chu Triệu biết nàng đã trở thành trẻ mồ côi nên càng yêu thương nàng hơn, ngày thường không có việc gì làm thì nhất định mang nàng theo.


Vào tháng tư, binh lính lại ra trận, hai anh em đứng trên tường thành nhìn theo.


Mặc dù dân chúng trên đường rộn ràng nhốn nháo, nhưng Ninh Đông vẫn cảm thấy vắng lặng.


Ninh Đông: “Biểu ca, nếu bọn họ cũng không trở về, có phải sẽ có nhiều đứa trẻ không có phụ thân giống ta không?”


Chu Triệu ôm tiểu cô nương đang khóc bên cạnh, “Lỗi của ta, không nên để muội xem cảnh này, biết vậy sẽ để cho muội học vẽ với Lý Kinh Hồng ở trong cung.”


Hắn nói thế, và đã làm như thế.


Sau khi về cung, Chu Triệu ra lệnh cho Lý Kinh Hồng dạy Ninh Đông vẽ và đọc chữ, nhưng Đông Nhi lại ủ rũ không có tinh thần, làm qua loa cho xong.


Lại một ngày dạy học, Ninh Đông viết nguệch ngoạc trên giấy, Lý Kinh Hồng nắm tay nàng, dạy nàng viết từng nét một.


“Đừng vội vàng khi làm bất cứ chuyện gì, càng lo lắng thì phải càng bình tĩnh và tập trung, chuyên tâm vào công việc.”


Ninh Đông đột nhiên rơi nước mắt “lộp bộp”, vùi đầu vào lòng Lý Kinh Hồng, òa khóc.


Mấy ngày qua, nàng phải chịu đựng nỗi đau mất cha, không dám khóc to vào ban đêm, cảm thấy sắp chết ngạt.


Lý Kinh Hồng đặt bút xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, không nói gì.


Ninh Đông khóc một khắc đồng hồ, làm ướt vạt áo hắn, ngẩng đầu nói, “Kinh Hồng ca ca, cha mẹ của ngươi đâu?”


“Đã chết.”


Thấy hắn cũng thê thảm giống mình, Ninh Đông phân tâm, “Khi nào?”


Lòng hắn lặng yên như nước, cực kỳ bình tĩnh nói: “Ta chưa bao giờ gặp phụ thân, còn mẫu thân mất khi ta năm tuổi.”


Như vậy còn bi thảm hơn nàng, Ninh Đông hỏi: “Chết như thế nào?”


Lý Kinh Hồng nhìn nàng, “Hộc máu chết.”


Ninh Đông nghe vậy, quỳ thẳng, ôm hắn, bắt chước biểu ca vỗ sau lưng, “Kinh Hồng ca ca đừng buồn, sau này ta là thân nhân của ngươi.”


Có lẽ do cùng chung hoàn cảnh, Lý Kinh Hồng dần dần chiếm một vị trí rất lớn ở trong lòng Ninh Đông. Nàng chia sẻ mọi chuyện với hắn, Lý Kinh Hồng sẽ im lặng lắng nghe.


Vào mùa hè, mặc quần áo mỏng hơn, không thể che cùm chân, Lý Kinh Hồng đi đến đâu cũng kéo lê sợi xích thật dài, kèm theo tiếng leng keng chói tai.


Ninh Đông nhìn thấy mắt cá chân hắn chảy máu vì bị sợi xích mài, ngay cả giày và vớ cũng nước đẫm, vì thế năn nỉ Chu Triệu tháo cùm chân cho hắn.


Lúc ấy hoàng đế mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần vì chiến tranh, thái tử phụ xử lý chính vụ, mỗi ngày cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán.


Nghe Ninh Đông thỉnh cầu như vậy, Chu Triệu bất lực, “Đông Nhi, hắn phải đeo cùm chân cả đời, cho đến ngày hắn chết.”


“Vì sao?” Ninh Đông kinh hãi, thầm nghĩ như vậy quá độc ác.


“Bởi vì mẫu thân của hắn đã bất kính với Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên hắn phải chịu tội thay, là tội nhân suốt đời.”


Tiểu Ninh Đông ngồi bên cạnh Chu Triệu, “Ý ngài là gì?”


“Được, để ta kể chuyện lúc ấy cho muội biết.” Chu Triệu thở dài, “Năm đó mẫu thân của hắn phụng mệnh vào cung vẽ tranh cho Thái Hoàng Thái Hậu, kết quả vẽ rất nhiều nhưng Thái Hoàng Thái Hậu đều không hài lòng, cho rằng bà ấy cố ý lười biếng, không tận tâm, vì thế ra lệnh giữ bà ấy ở trong cung, khi nào vẽ xong thì mới thả ra.”


Ninh Đông: “Như thế quá ngang ngược, có phải bà ấy cố ý vẽ không đẹp đâu.”


“Suỵt!” Chu Triệu che cái miệng không biết trời cao đất dày của nàng, “Mẫu thân của Lý Kinh Hồng ở trong cung gần một năm, thấy sinh nhật lần thứ hai của Thái Hoàng Thái Hậu sắp tới, phụ hoàng ra lệnh, nếu không vẽ được thì coi như khinh thường hoàng thất, toàn bộ gia tộc sẽ bị xử tử.”


Trái tim bé nhỏ của Ninh Đông đột ngột vọt lên tới cổ họng, “Sau đó thì sao?”


“Sau đó mẫu thân của hắn vẽ suốt đêm, cuối cùng đã vẽ xong. Kết quả....”


“Hả?”


“Kết quả vào ngày sinh nhật Thái Hoàng Thái Hậu, bà đột nhiên phun một ngụm máu lên bức tranh. Không lâu sau đó, Thái Hoàng Thái Hậu qua đời.”


“Còn mẫu thân của Lý Kinh Hồng thì sao?”


Chu Triệu thở dài, “Sau khi phun máu, bà ấy bị ném vào thiên lao, cho đến khi hộc máu chết. Phụ hoàng cảm thấy bữa tiệc sinh nhật dính máu của bà ấy gây ra sự đáng ngại, bởi vậy giận cá chém thớt Lý gia, cố ý ra lệnh, trừ phi Lý Kinh Hồng qua đời, phải đeo cùm chân suốt đời. Hắn phải thay mẫu thân chuộc tội, luôn luôn ghi nhớ tội ác của Lý gia.”


Không chỉ vậy, mỗi năm vào ngày giỗ của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn phải chịu đánh để báo cáo với linh hồn của bà ở trên trời.


Đây là lần đầu tiên Ninh Đông cảm nhận được sức mạnh của quyền lực, có thể hủy hoại cuộc đời của một người dễ dàng.


Tiếng cùm chân của Lý Kinh Hồng trở thành nguồn gốc của nỗi đau trong lòng nàng. Mỗi lần nghe thấy âm thanh đó, Ninh Đông đều nhớ đến câu chuyện kinh hoàng này, không thể tưởng tượng được, Lý Kinh Hồng trải qua bao nhiêu trắc trở như thế, làm sao có thể sống sót đến ngày hôm nay.


Đầu tháng 8 là ngày Lý Kinh Hồng bị quất roi.


Ninh Đông chợt cảm thấy mình trưởng thành hơn, đôi chân thích chạy nhảy thình lình nặng nề, thành thật ở trong tẩm cung một tháng.


Chu Triệu đã lâu không gặp nàng, cố ý tới thăm, “Có chuyện gì vậy? Ai chọc muội?”


Ninh Đông nhìn trang phục thái tử của hắn, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện người trong cung nói rằng gần đây hắn thường xuyên nổi giận, hay phạt roi.


“Không có gì ạ.”


“Vì sao không ra ngoài?”


Nàng ngồi bên hồ cá, đá chân, “Đi ra ngoài cũng chẳng có gì thú vị.”


Chu Triệu nhéo vành tai hơi mỏng của nàng, “Có muốn ra cung đi dạo không?”


“Có thể đi ra ngoài ư?” Ninh Đông tỏ ra hứng thú, “Chỉ hai chúng ta hay sao?”


“Còn có thái tử phi, và...” Hắn cố ý úp úp mở mở, khiến Ninh Đông loay hoay.


Nghe thấy tên của Lý Kinh Hồng, nàng kích động ôm Chu Triệu.


Chu Triệu buồn cười, dặn dò cung nữ thu dọn đồ đạc, ba ngày sau sẽ ngồi xe ra cung.


Chu Triệu cùng thái tử phi ngồi chung một xe, Ninh Đông và Lý Kinh Hồng mỗi người một xe, phong cảnh trên đường vô tận, có thể ngắm nhìn cảnh thu buồn bã.


Hôm đó là một ngày ấm áp, bọn họ leo lên đỉnh Vân Sơn, uống sương hái hoa, tự do thoải mái.


Khi leo lên bậc thang, Chu Triệu nói với Lý Kinh Hồng: “Ngươi nói rằng ngươi bị giam trong cung từ nhỏ, chưa bao giờ thấy núi non trùng điệp, không thể vẽ được non sông gấm vóc của triều đại chúng ta. Hiện giờ ngươi đã thấy, trở về phải vẽ thật đẹp.”


Lý Kinh Hồng: “Nô tài sẽ cố gắng hết sức.”


Chu Triệu hài lòng gật đầu, đi cùng thái tử phi đến đình nghỉ ngơi phía trước, Ninh Đông cũng đi theo, hỏi: “Biểu ca, vì sao đột nhiên muốn Kinh Hồng ca ca vẽ non sông gấm vóc?”


Thái tử phi thấy Chu Triệu ngượng ngùng nói ra, thay hắn trả lời: “Tình hình chiến sự không lạc quan, cần mượn mười vạn binh mã của nước láng giềng, nhưng bọn hắn muốn có bản đồ núi sông của triều ta.”


Vẻ mặt Chu Triệu lo lắng, “Bản đồ là chuyện nhỏ, bọn họ rõ ràng muốn biết địa hình của triều ta, để sau này cử quân tới xâm lược.”


Biết rõ nước láng giềng cho mượn binh để nuôi dưỡng ý đồ xấu, nhưng không thể không thỏa hiệp, ai bảo triều đại trọng văn khinh võ đã nhiều năm, không có tướng lĩnh và binh lính tinh nhuệ để sử dụng.


Cho dù hai người đều lo lắng, nhưng Ninh Đông bảy tuổi không hiểu, trong mắt nàng chỉ có Lý Kinh Hồng đứng bên vách núi.


Ninh Đông sinh ra ở phương nam, vui vẻ khi thấy tuyết là chuyện đương nhiên. Mùa đông ở kinh thành đã qua lâu rồi, nhưng nàng lại cảm thấy tuyết vẫn còn rơi.


Đó chính là Lý Kinh Hồng.


Hắn mặc trang phục màu trắng không nhuốm bụi trần giống như sương mùa đông, sắc nước hương trời, không sợ khó khăn nguy hiểm, thuần khiết như ngọc quanh năm.


Phụ thân từng nói, hy vọng nàng sẽ có tính cách cao thượng, biết đủ, dám nghĩ dám làm. Trước đây nàng cảm thấy mù mờ, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Kinh Hồng, những điều này bất chợt trở nên rõ ràng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin