Chương 40: Sự hỗn loạn của hội thương gia
Kỳ Quan khinh thường nhìn qua, “Hừ, làm bộ làm tịch.”
Tất Lương đi tới hỏi: “Đại nhân, vụ án này nên viết như thế nào?”
“Viết đúng sự thật.” Nàng ngáp, nghiêng đầu hỏi Kỳ Quan, “Chủ tử của ngươi có ở nhà không?”
“Không, vừa rồi xe của Ân gia đã tới đón đi rồi.”
Đồ Vân tò mò, “Vậy vì sao ngươi không đi theo?”
“Ngài cho rằng ta không muốn hay sao?” Hắn hùng hồn đáp trả: “Nhưng chủ tử bảo ta đi theo ngài, nói rằng đây là khoảng thời gian đặc biệt, không cho ngài rời khỏi nha môn.”
“Biết rồi, ta nhất định sẽ không động đậy. Ta đi ngủ một giấc đây, khi nào chủ tử của ngươi trở về, nhớ gọi ta.”
Nói xong, Đồ Vân xoay người trở về phòng, nằm trên giường ngủ một giấc thoải mái.
Ở nơi khác, bầu không khí trong Thanh Vân Đình rất nghiêm túc, sắc mặt cả đám thương nhân u ám, Lý Đà Nhan ngồi im lặng uống trà.
Ân Thang ngồi ở vị trí chính, “Mọi người có ý kiến gì không?”
“Bốn người này chết cũng chưa hết tội, khiến cho hội thương gia của chúng ta không thể thoát khỏi sự nghi ngờ.”
“Đúng vậy hội trưởng, nếu biết sớm, nên trục xuất bọn họ ra khỏi hội thương gia.”
Tất cả những điều này là sự tức giận sau khi sự việc đã xảy ra, giống như chuyện mất bò mới lo làm chuồng, không thay đổi được gì.
Một số người vẫn còn lý trí, đề nghị: “Hay là chúng ta đến bái kiến quan huyện, kêu hắn lập tức khép lại vụ án, đừng phóng đại vấn đề này nữa.”
“Hắn?” Ân Thang lắc đầu, “Các ngươi không cảm thấy những tờ cáo trạng dán khắp thành quá kỳ lạ hay sao? Chữ viết cũng rất quen thuộc.”
Mọi người đều bàn tán, Ân Thang nhìn về phía Lý Đà Nhan, “Lý công tử có lời gì cần nói không?”
“Ta đã viết nó.”
Các thương nhân đều kinh ngạc, hỏi: “Lý công tử cớ gì nghĩ đến người ngoài, giúp đỡ quan huyện đối phó với hội thương gia.”
Có người lập tức hùa theo, “Ngươi đừng quên, ngươi cũng là người trong hội thương gia. Nếu danh tiếng của hội thương gia bị tổn hại, ngươi không được lợi gì mà chỉ bị hại thôi.”
Lý Đà Nhan thản nhiên uống trà, “Hội thương gia đã có lịch sử cả trăm năm, ngày nay còn phồn hoa hơn thời trước, các thương nhân có tiếng tăm ở quận Bắc Tương đều gia nhập, dẫn tới việc vàng thau lẫn lộn, tính cách khác nhau.”
“Những gì Vương Tiễn và ba người kia làm chỉ để nhắc nhở hội thương gia, nếu không kịp thời chỉnh đốn và cải cách nội bộ, sau này sẽ có tai họa nghiêm trọng.”
Ân Thang cười thầm, nói: “Ý của công tử là, ta cẩu thả trong việc quản lý, vì lợi nhuận nên để đầu trâu mặt ngựa gia nhập hội thương gia?”
Lý Đà Nhan bình tĩnh đáp: “Không dám nói như vậy, nhưng kém hội trưởng trước đây rất nhiều.”
Hội trưởng trước đây là phụ thân của Ân Thang.
Lửa giận vừa nổi lên, Ân Thang sửng sốt một lát rồi thở dài: “Đó là ngọn núi không thể vượt qua.”
Lý Đà Nhan nói: “Là một thành viên trong hội thương gia, các vị có thể đặt tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng ngày nay hội thương gia giàu có, thống trị khu vực, nhưng có được dân chúng tôn trọng như trước không?”
“Công tử thật biết đùa, thương nhân có địa vị thấp kém, làm sao dân chúng tôn trọng được.”
“Đúng”
Lý Đà Nhan hừ, mỉm cười, “Năm đó Ân lão gia đi đầu trong việc quyên góp tiền cho quốc gia, mỗi người trong hội thương gia đều hào phóng giúp tiền, bất kể thương nhân lớn hay nhỏ đều sẽ cố gắng hết sức. Hội thương gia được cả nước khen ngợi, được người dân kính trọng và yêu mến. Hội thương gia ngày nay lớn mạnh, nhưng mục đích ban đầu đã bị mất.”
Ân Thang hơi mất kiên nhẫn, “Tóm lại, công tử muốn nói gì?”
Lý Đà Nhan nói chuyện súc tích, “Hiện nay hội thương gia chỉ biết lên giá ào ào, bóc lột dân chúng, khiến cho bề ngoài của quận Bắc Tương phồn hoa một cách giả dối, người dân lại sống trong cảnh nghèo đói, không giống như thời của Ân lão gia. Hội của chúng ta không phải là trộm cướp, nhưng lại làm những chuyện vô lương tâm.”
Câu nói này khiến mọi người ở đó đều bị sốc, Ân Thang xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này, một bóng người liều lĩnh xông vào đình, nói với Ân Thang: “Cha, vì sao cha phái người đến công đường quấy rối, cha không biết Vương Tiễn và ba người kia vô nhân tính cỡ nào đâu.”
“Hỗn xược, Thanh Vân Đình là nơi hội thương gia họp mặt, sao con dám la lối om sòm, lui ra ngoài.”
Ân Thi Lang không cam lòng, nhưng không dám làm trái lời Ân Thang, vừa lùi bước vừa hét: “Cha, người là hội trưởng, hội thương gia có loại người phạm tội ác ngập trời thế này, người nên xử lý nghiêm khắc, không nên bao che cho tội phạm.”
Nói xong, Ân Thi Lang tức giận vung tay áo bỏ đi.
Ân Thang mất hết mặt mũi, trầm giọng hỏi: “Sự việc đã xảy ra, theo ý kiến của mọi người, nên xử lý như thế nào mới có thể xoa dịu cơn phẫn nộ của dân chúng, không để chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn.”
“Trục xuất bốn người ra khỏi hội thương gia.”
“Đúng rồi, chỉ có như vậy thôi.”
Lý Đà Nhan nhìn cả đám người hết thuốc chữa kia, lắc đầu đứng dậy, “Chư vị thảo luận đi, ta đi trước.”
“Công tử chờ chút” Ân Thang đứng dậy đưa, “Công tử có cách nào không?”
Lý Đà Nhan nói: “Ân lão gia có tấm lòng đại nghĩa, không nên bị lạc đường bởi phú quý. Không chỉ đám Vương Tiễn có tội trong vụ án này, mà hội thương gia cũng không thể thoái thác tội của mình. Nếu chỉ trục xuất bọn họ ra khỏi hội thương gia, đó chỉ là phát huy lợi ích, xóa bỏ bất lợi, khó có thể giữ được hình ảnh trong lòng người dân.”
“Nếu là công tử, sẽ làm như thế nào?”
“Ta sẽ sửa chữa để tốt hơn.”
Lý Đà Nhan gật đầu chào tạm biệt, chống gậy gỗ, chầm chậm rời khỏi Thanh Vân Đình.
Ân Thi Lang nhìn thấy hắn, biết buổi họp mặt đã kết thúc, vội vàng đi tìm Ân Thang.
Sau buổi trưa, Đồ Vân đói đến mức sôi bụng, vì thế bảo Kỳ Quan và Tất Tiểu Bảo cùng nhau ra phố, mua rượu và thức ăn trong tiệm ăn, đưa một phần vào nhà lao, đặt một phần lên cái bàn vuông bằng tre ở ngoài sân, ba người ngồi xung quanh ăn cơm.
Tất Tiểu Bảo nói: “Vừa rồi ta đến tiệm ăn, tiểu nhị cực kỳ lịch sự với ta, giống như nhìn thấy một nhân vật quan trọng.”
“Vì sao?” Đồ Vân gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Kỳ Quan nói tiếp: “Đơn giản mà, cảm thấy quan huyện ngài đây không phải là kẻ vô tích sự.”
“Quan huyện trước đây không có hay sao?”
“Đương nhiên là có.” Kỳ Quan nói: “Lúc vừa tới rất hăng hái, có vụ án sẽ điều tra, nhưng mỗi vụ án đều không dám điều tra đến cùng, vội vàng khép lại vụ án.”
“Vì sao?”
“Đương nhiên là sợ hội thương gia, không dám điều tra thêm.”
Đồ Vân trợn mắt, “Vậy mà còn nghèo rớt mồng tơi, không chịu nhân cơ hội tống tiền đám thương nhân.”
Dù sao cũng là lời của nàng, nếu không thể làm một vị quan thanh liêm, vậy thì không thể làm quan nghèo, không thể bị mọi người đánh còn ra đi với hai bàn tay trắng.
“Ngài cho rằng hội thương gia ngu ngốc hay sao?” Kỳ Quan bĩu môi, “Ngài còn nhớ lúc mới tới, ngài nghèo cỡ nào không?”
“Nhớ, biết ta nghèo đến nỗi không có gì ăn, cả đám còn bắt chẹt ta đưa cải trắng.”
“Thế chưa đủ sao.”
Đồ Vân nằm trên ghế bập bênh uống rượu, “Do ta không biết. Trước khi tới đây, ta nghĩ cho dù hội thương gia hung hăng và ngang ngược đến đâu, nhiều nhất là chỉ áp bức người dân thường, ai ngờ ngay cả quan huyện cũng bị xử lý. Nếu biết trước điều này, ta sẽ không tới.”
Kỳ Quan lẩm bẩm, “Ngài không tới càng tốt, nếu không tới thì chủ tử của ta đã thành thân.”
Đồ Vân đá vào mông hắn, “Ngươi ăn uống đồ của ta mà còn không phục và khó chịu.”
“Thô lỗ, đây là bộ đồ mới của ta.” Kỳ Quan đứng dậy, phủi bụi trên mông.
Tất Lương đưa cơm cho nhà lao xong, trở về, ngồi xuống cùng nhau ăn.
Đồ Vân hỏi: “Tất tiên sinh, ngươi nhớ thúc giục Ân Thi Lang trả tiền lời của quán rượu, khi nào mới giao mười vạn lượng để xây cầu và lát đường? Sắp tới cuối tháng tư rồi, đang chờ khởi công.”
“Vâng, ta sẽ hỏi.”
Đồ Vân “Ừm”, ngửa đầu há miệng, đổ rượu giữa không trung vào miệng.
Nghe thấy tiếng chống gậy, nàng lập tức quay đầu lại, thấy Lý Đà Nhan đang đi về phía này.
Kỳ Quan lập tức tiến lên chào, đỡ hắn ngồi xuống một cái ghế tre cao chưa đến đầu gối, “Chủ tử, những người kia không làm khó dễ ngài chứ.”
Đồ Vân nghiêng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của Lý Đà Nhan.
“Không có.”
Đồ Vân yên tâm, đứng dậy khỏi ghế mây, hơi nghiêng người về phía trước, “Ăn chưa?”
Lý Đà Nhan lắc đầu, Đồ Vân lập tức sai Tất Tiểu Bảo mang đồ ăn còn lại ở trong bếp ra.
“Không biết có nguội không.” Nàng sờ cái mâm, vẫn còn ấm.
Nhìn thấy Lý Đà Nhan, bản tính hèn mọn thâm căn cố đế của Tất Lương lại trỗi dậy, nhỏ giọng hỏi: “Lý công tử muốn uống trà không?”
Kỳ Quan ghét bỏ nói: “Các ngươi làm gì có trà ngon, để ta về nhà lấy.”
Khuôn mặt Tất Lương ngượng ngùng.
Đồ Vân cố nhịn cười, coi như đã có người trị được Tất Lương.
Tất Tiểu Bảo ăn xong, đến trường tư thục học, Tất Lương thu dọn đồ ăn thừa trên bàn rồi thức thời lui ra.
Đồ Vân kéo ghế nằm đến bên cạnh Lý Đà Nhan, vai kề vai hỏi: “Hội thương gia nói cái gì?”
“Ta chưa ăn cơm của quan huyện mà đã bắt đầu đặt câu hỏi?”
Thấy hắn lên mặt, Đồ Vân nhíu mày, nằm xuống xéo xẹo, “Í dà, sáng nay không biết bị ai đó không có lương tâm làm cho eo đau lưng đau, vừa rồi không ăn được bao nhiêu.”
Lý Đà Nhan khẽ nhíu cặp lông mày đẹp, duỗi thẳng đôi chân tê dại của mình, cúi xuống nhìn nàng, “Đau thật à?”
**************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 30 sao/ngày