MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 21: Đến thăm ban đêm


Đồ Vân đang trên đường về phủ thì gặp Tất Lương đi đến huyện nha.


Tất Lương mở miệng khuyên nhủ nhưng Đồ Vân không cho ông ta cơ hội này, trực tiếp ném một lượng bạc vụn cho ông ta, “Đi mua hai vò rượu ngon, tối nay có ích.”


“Đại....”


Đồ Vân lao thẳng vào căn phòng phía bắc ở hậu viện như con thỏ điên, đóng cửa "rầm" rồi đi ngủ.


Làm một giấc đến tối, mây đen lơ lửng trên mái nhà, hình như sắp mưa.


Tiếng rên rỉ và nức nở của Ân Thi Lang vang vọng trong viện, Đồ Vân giả điếc, nói với Tống Liên rồi cầm rượu đi gặp Lý Đà Nhan.


Lần này Tường thúc trực tiếp cho Đồ Vân vào mà không đi thông báo.


Bầu trời tối sầm, mây đen tầng tầng lớp lớp, Đồ Vân bước nhanh đến phòng Lý Đà Nhan.


Hương bay ra từ cái vạc nhỏ có khắc hoa màu trắng xanh, Lý Đà Nhan ngồi cạnh bàn, mái tóc đen buông xõa, mặc bộ đồ bông tơ nhiều lớp màu vàng nhạt, trông ấm áp như ngọc.


“Công tử đã đợi lâu.” Nàng giả vờ cung kính, khẽ vái chào.


“Ai chờ ngài.” Kỳ Quan phản bác.


Lý Đà Nhan đặt quyển sách xuống, “Kỳ Quan, bưng đồ ăn lên đi.”


“Thảo nào thúc giục ngài ăn mà cứ nói không cần gấp gáp.” Kỳ Quan lẩm bẩm đi ra, bưng tới bốn đĩa đồ ăn tinh xảo, đặt từng món lên bàn, sau đó lui ra.


Đồ Vân thấy hắn hiếu khách như vậy, vội vàng mở một vò rượu nhỏ, rót vào chén rượu.


“Công tử có uống rượu không?” Nàng hỏi.


“Cũng uống được.” Lý Đà Nhan đáp.


Đồ Vân cười nói: “Khiêm tốn chứ gì, người làm ăn thì làm sao không uống rượu.”


Lý Đà Nhan không đáp, cầm chén rượu đưa lên chóp mũi ngửi, mùi cay nồng, da mặt nóng lên.


Đồ Vân cầm đũa gắp, hỏi: “Ngoài uống rượu, công tử có chuyện khác muốn nói phải không.”


Hắn nhìn rượu, không nhịn được nhấp một hớp, “Muốn nói cho quan huyện biết, ngài không thể đụng vào Ân gia.”


Đồ Vân đang ăn, không hề kinh ngạc, “Nói cho ta nghe thử để ta hiểu rõ.”


“Quan huyện có biết ba mươi năm trước, chiến tranh xảy ra thường xuyên ở biên giới, đầu mối then chốt bị gián đoạn, lương thực của triều đình không thể đưa ra tiền tuyến, có không ít thương nhân tự nguyện quyên góp bạc và tặng lương thực để cứu quốc?”


“Đã từng nghe thấy.”


“Hành động cứu quốc và cứu dân vĩ đại đó là do ông nội của Ân Thi Lang khởi xướng, nghe nói số lượng bạc cực lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.”


“Là gia đình hắn à?” Đồ Vân bị sốc.


“Ừ, trận chiến đó kéo dài hơn hai năm. Sau khi lấy lại lãnh thổ đã mất, hoàng thượng đích thân phái người tới Bắc Tương, truyền một câu khẩu dụ, tất cả con cháu của Ân gia, nếu phạm tội nặng thì được miễn tử tội, nếu phạm tội nhẹ thì được tha thứ.”


Đồ Vân bừng tỉnh nhận ra, đồng thời không khỏi thở dài.


Bất kể hoàng thượng làm như vậy là đúng hay sai, thông thường nhà dột từ nóc, tại sao rễ khỏe và chồi đỏ mà Ân Thi Lang vẫn mọc xiêu vẹo.


“Thảo nào Ân Thi Lang có thể làm trời làm đất, hoành hành ngang ngược, hóa ra hắn cho rằng mình có kim bài miễn tử.”


Lý Đà Nhan chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay vén tóc dài ra sau tai, giọng mơ hồ, “Hắn là một đứa trẻ chưa lớn.”


“Ân Thi Lang ra đời lúc cha hắn đã lớn tuổi, ca ca của hắn được tiến cử làm quan ở kinh thành khi hắn còn nhỏ, nhà chỉ có một đứa con trai, phu nhân lại qua đời, Ân lão gia khó tránh khỏi hơi cưng chiều.”


Thấy hắn hơi lảo đảo có vẻ say rượu, Đồ Vân giơ tay đỡ, ngồi bên cạnh hắn.


“Nhưng nếu buông tha cho hắn thì dễ dàng cho hắn quá, hơn nữa Ân gia là trụ cột của hội thương gia Bắc Tương, nếu lần này không giải quyết được gì, sau này nhất định sẽ càng càn rỡ hơn.”


Lý Đà Nhan lại uống một ngụm rượu, gương mặt ửng đỏ, “Ân gia có gốc rễ rất sâu, tạm thời không cần gấp gáp.”


Đồ Vân rầu rĩ nói: “Nếu ta luôn ở Bắc Tương thì không sao, nhưng ta không có thời gian cho Ân gia.”


“Quan huyện sẽ rời đi?” Hắn nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng dừng một chút.


Nàng cười: “Sẽ không ở đây cả đời.”


Ánh mắt Lý Đà Nhan long lanh, gương mặt đỏ bừng, đúng như hai chữ “Đà Nhan”.


Đồ Vân không nhịn được vòng tay qua vai hắn. Lý Đà Nhan mơ màng, trong lòng gợn sóng, mạnh dạn dựa cái đầu nặng trịch qua.


“Cuối cùng ta đã biết, vì sao rất khó làm quan huyện, không thể làm trái lời hoàng thượng, nhưng cũng không thể chọc mù mắt mình, giả vờ không biết. Muốn quan tâm đến người dân, lại bị kẹp giữa nhiều trở ngại cả bên trong lẫn bên ngoài.”


“Đúng vậy.” Lý Đà Nhan nhắm mắt lại, gò má đỏ bừng, “Nhưng nếu tha thứ cho một người mà có thể cải thiện dân sinh, đó cũng là chuyện tốt.”


Đêm đã khuya, Đồ Vân đỡ Lý Đà Nhan lên giường nằm.


Lý Đà Nhan say khướt nhìn Đồ Vân, ánh mắt giống như một đứa trẻ đơn thuần, đôi môi đỏ tươi.


“Công tử ngủ đi, ta đi trước.”


Đôi mắt lạnh lùng của Lý Đà Nhan khẽ di chuyển, gật đầu.


Đồ Vân đắp chăn cho hắn đàng hoàng, lúc gần đi cũng thổi tắt đèn, đóng cửa xuống lầu.


Ban đêm gió nổi lên, Tường thúc đưa một cái đèn lồng cho Đồ Vân, “Quan huyện đi từ từ.”


“Cảm ơn Tường thúc.”


Đồ Vân cầm đèn trở về nha môn, phòng phía nam ở hậu viện vang lên tiếng khóc nức nở tựa như tủi thân.


“Ây dà” Nhận thức của Đồ Vân đối với hắn thật sự như một mớ bòng bong.


Nghĩ đến bộ dạng coi rẻ công đường của Ân Thi Lang trước đây, bây giờ khóc sướt mướt như nữ nhân.


“Nếu biết có ngày hôm nay thì ngươi cớ gì làm như vậy?” Nàng hét lên qua cửa sổ.


Ân Thi Lang không trả lời, vẫn khóc đứt quãng.


Buổi tối con thỏ đã ngủ, Đồ Vân mở khóa cửa, phát hiện Ân Thi Lang ngồi trong góc, rúc lại thành một đống.


Nàng cầm đèn soi, đôi mắt Ân Thi Lang sưng đỏ như trái đào, nước mắt như suối.


Đồ Vân nói: “Nín đi, chút nữa con thỏ bị tiếng khóc đánh thức, ngươi không có chỗ trốn đâu.”


Ân Thi Lang tức giận ngước mắt, nắm cánh tay Đồ Vân cắn.


Chỉ nghe một tiếng "bốp", Ân Thi Lang che mặt, lại lùi vô góc.


“Còn muốn bị đánh phải không?”


Ân Thi Lang bị tát, xấu hổ và giận dữ, “Ta sẽ liều mạng với ngài.”


Ân Thi Lang bất chấp lao vào tựa như một con sói bị thương, đèn lồng trên tay Đồ Vân “lộc cộc” lăn đi, nhóm lên một cụm lửa.


“Ân Thi Lang, ngươi vẫn là con nít ba tuổi hay sao?” Hai tay Đồ Vân chống ngực Ân Thi Lang, giơ chân nhắm ngay đũng quần đá.


“A!” Ân Thi Lang ngã xuống đất không dậy nổi, lấy tay che đũng quần.


Cánh tay bị thương của Đồ Vân hơi đau, nhìn Ân Thi Lang lăn lộn dưới đất, “Nếu xằng bậy nữa thì ta sẽ cho ngươi tàn phế.”


Hắn gào rống dữ tợn vì đau đớn, “Ngài có giỏi thì giết ta đi, cho dù tới âm phủ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngài.”


“A, khi còn sống ngươi chưa trả hết nợ đã muốn xuống âm phủ làm chuyện ác, thật là vô liêm sỉ và khó chịu.”


Ân Thi Lang hung dữ phản bác, “Ta đã làm gì sai. Ân gia ổn định sự thịnh vượng của Bắc Tương, thiên tai và thảm họa do con người gây ra đã xảy ra ở nhiều nơi, ngươi có bao giờ nghe nói rằng có người chết đói ở quận Bắc Tương chưa?”


“Sau đó thì sao?”


Ân Thi Lang ấm ức nói: “Thôn Nam Ao vừa nghèo vừa khổ, không thể trồng lương thực, không bắt được cá, vừa đến mùa đông trên núi không có gì cả. Ta giao công việc vận chuyển lương cho thôn của bọn họ, còn trả tiền công rất cao, vậy mà bọn họ hợp tác với sơn tặc để tống tiền ta.”


“À, ngươi bắt Vương Khánh vì chuyện này?”


“Đúng vậy thì sao? Bọn họ xứng đáng bị như thế.”


“Được rồi.” Đồ Vân ngồi xổm xuống, nắm vạt áo của hắn, “Sáng mai ta sẽ thả ngươi, điều kiện là ngươi đi ra ngoài giết người, đồng ý không?”


“Ngài cho rằng ta ngốc hả, giết người là phạm pháp, rõ ràng ngài muốn hại ta.”


“Vậy là được.” Xem ra vẫn chưa tới mức hết thuốc chữa, “Ngươi đưa bạc cho nhóm Vương Khánh để bọn họ không khó xử, giúp ngươi chuyển thuốc phiện có khác gì hại bọn họ. Cuộc sống của bọn họ vốn chỉ khổ cực, nhưng bây giờ lại đối mặt với chuyện gia đình ly tán và tù tội.”


Ân Thi Lang im lặng.


“Ngươi nói rằng sự thịnh vượng của Bắc Tương là do Ân gia duy trì, nhưng các ngươi cũng bóc lột sức lao động của người dân, lên giá ào ào, còn sử dụng thuốc cấm bất hợp pháp, khiến bọn họ bị nghiện và trở thành con rối của Ân gia, tiếp tục kiếm tiền.”


“Ta... Ta chỉ vì chuyện làm ăn của Ân gia.” Hắn tái mặt cãi lại.


“Có thể tùy ý thêm thuốc phiện để cạnh tranh với người ta và củng cố số lượng khách hay sao?”


“Ta.. Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn của thương nhân.”


Đồ Vân lắc đầu, “Năm đó tuy ông nội của ngươi có địa vị khiêm tốn, nhưng khi quốc gia gặp nạn, ông vẫn đứng ra bảo vệ. Nếu suy nghĩ theo hướng lớn hơn, ngươi là con cháu của người trung thành và tốt bụng, nhưng ngươi lại đầu độc người dân chỉ vì những thứ màu vàng trắng và mặt mũi hư vô, ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao?”


Sau buổi nói chuyện giác ngộ đó, Ân Thi Lang đã ngơ ngác chết lặng.


Đồ Vân dập tắt cụm lửa đang cháy, trở về phòng ngủ.


Giữa đêm, trời bắt đầu mưa to, đến sáng sớm còn tí tách chưa ngừng.


Kỳ Quan lên lầu hầu hạ Lý Đà Nhan rửa mặt, vừa mở cửa, Lý Đà Nhan đã thức dậy, ngồi ở bàn viết gì đó, chỉ khoác một cái áo ngoài.


“Chủ tử, hôm nay dậy sớm vậy? Đêm qua chỉ ngủ vài canh giờ phải không.”


Nét bút của Lý Đà Nhan như dao, để lại từng hàng chữ như điêu khắc trên giấy mỏng, không nghe thấy lời Kỳ Quan nói.


Kỳ Quan không nói nữa, lấy một cái áo choàng, lặng lẽ khoác lên vai Lý Đà Nhan.


Một lát sau, Lý Đà Nhan dừng bút, gấp tờ giấy bỏ vào phong bì, hướng ra cửa kêu: “Kỳ Quan”


“Ta ở đây.” Kỳ Quan đứng dậy khỏi ghế cạnh cửa sổ.


Lý Đà Nhan đưa thư cho hắn, “Đưa lá thư này cho Ân lão gia, nhớ để ông ấy đọc kịp thời.”


“Mới tờ mờ sáng, trời vẫn còn tối.”


“Chỉ chưa sáng mà thôi.” Lý Đà Nhan lại bổ sung: “Ngươi chuyển cho Ân lão gia, kịp thời ngăn chặn tổn hại đối với quan chức và thương nhân.”


“Quan chức và thương nhân?” Kỳ Quan hỏi: “Có phải ngài lại giúp đỡ quan huyện không?”


Lý Đà Nhan không đáp, hai tay chống mép bàn, kéo đôi chân tê dại và lạnh ngắt đến giường.


Trong chăn không có hơi ấm, hắn quấn hai chân, miễn cưỡng duỗi ra, “Ân lão gia thương con như mạng sống, nếu biết Ân Thi Lang bị đánh mà vẫn không xuất hiện, e rằng đang âm mưu gì đó.”


Kỳ Quan nói: “Vậy để ông ta tính toán đi, dù sao cũng là chuyện của ông ta và quan huyện.”


Lý Đà Nhan nói: “Người chịu thiệt là dân thường.”


Khó khăn lắm mới có một vị quan huyện có năng lực và không sợ cường quyền đến đây, hắn muốn xem thử có thể gây ra bao nhiêu sóng gió. Có lẽ bầu trời ở Lộc Linh sẽ thay đổi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin