MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 29: Bực bội


Trời sẩm tối, Đồ Vân cùng Ân Thi Lang đến Hương Diệp Viện.


Đây là nơi trang nhã dành cho các văn nhân và nhà thơ thưởng thức trà, cũng là nơi các thương nhân thường tụ tập để thảo luận những vấn đề quan trọng, nội viện không mở cửa cho người ngoài.


Giữa viện có Thanh Vân Đình hình bát giác rất lớn, xung quanh treo các bức tranh lụa xinh đẹp làm rèm, trong đình thắp nến sáng sủa, ba đến năm người một bàn, tổng cộng có bảy bàn.


Đồ Vân vừa đến, những thương nhân ngày thường không gặp lần lượt đứng dậy hành lễ hết sức nhiệt tình.


Đồ Vân phất tay cho có lệ, nhắm vào bàn của Lý Đà Nhan, ngồi xuống.


Bàn tay đang rót trà của Lý Đà Nhan khẽ run lên như bị gió cuốn, đặt ấm trà bụng tròn màu xanh xuống.


“Đại nhân ngồi ghế trên đi.” Người lên tiếng là Ân Thang. Theo hướng ngón tay của ông, trà và đồ ăn nhẹ đã được chuẩn bị sẵn sàng.


“Không cần, có chuyện gì thì nói đi.”


Ân Thi Lang đi vào trong đình, “Đồ nhà quê không biết hưởng thụ cuộc sống.”


Đèn trong đình nhấp nháy, gió đêm mát lạnh thổi qua, rèm hơi mỏng tung bay quanh eo.


Một thương nhân tên là Phương Hải Sinh nói với giọng chất vấn: “Không biết đại nhân điều tra vụ án thế nào rồi?”


“Không có manh mối.” Nàng thản nhiên nói.


Ân Thang nói: “Nếu đại nhân cần nhân lực thì cứ nói, chuyện này liên quan đến huyện Lộc Linh, thương nhân chúng ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”


Lý Đà Nhan vừa cầm ấm trà lên, Đồ Vân đã đặt cái chén không ở dưới vòi, chờ hắn rót trà.


“Các ngươi nghĩ vấn đề hiện nay là nhân lực hay sao?”


Ân Thang nói: “Đại nhân có chuyện gì thì có thể nói thẳng.”


“Rào rào” Chén trà đã đầy, Lý Đà Nhan đặt ấm trà xuống, liếc nhìn Đồ Vân như đang chờ nàng lên tiếng.


Đồ Vân nhàn nhã uống một ngụm trà, “Ta biết chư vị suy nghĩ cái gì, không phải hai thương nhân đã chết rồi hay sao? Trong huyện có rất nhiều thương nhân, hai người chết cũng không phải là chuyện lớn.”


“Rầm” Một thương nhân nóng tính đột ngột đứng lên, tức giận, “Ngài đang nói gì đó, chẳng lẽ thương nhân đáng chết hay sao?”


“Ta đã nói gì?” Đồ Vân trả lời lại một cách mỉa mai, “Người chết đúng là hai thương nhân, nhưng cũng là người dân của huyện Lộc Linh. Các ngươi đột nhiên lập tổ chức đoàn thể rồi mời ta đến, chẳng phải tương đương với việc giấu đầu lòi đuôi hay sao? Làm chuyện trái với lương tâm, tự bản thân biết rõ ràng.”


Hiện trường hỗn loạn, âm thanh ồn ào.


Nàng không để ý đến những người khác, chỉ thấy Lý Đà Nhan lén nhìn mình, ra hiệu không nên tranh chấp với thương nhân.


Trong đình náo loạn như ruồi, Ân Thang đứng lên nói, “Ý của đại nhân là, chúng ta có tật giật mình phải không?”


“Ta không biết.” Đồ Vân làm như không liên quan đến mình, “Ta mới tới Lộc Linh chưa bao lâu, không biết các vị có bí mật gì, chỉ có thể nói cho mọi người biết một việc, hung thủ không phải chỉ có một người, hơn nữa phương pháp cực kỳ tàn ác, các vị tự giải quyết cho tốt đi.”


Một âm thanh căm giận và bất bình vang vọng trong đình, “Vậy ngài là quan huyện thùng rỗng kêu to?”


Đồ Vân không sợ chút nào, “Các ngươi vốn dĩ coi như ta không tồn tại đúng không?”


Ân Thi Lang đập bàn ngồi dậy, “Đồ Vân, ngài lên mặt ở đây phải không?”


“Được, không kênh kiệu nữa.” Đồ Vân đứng dậy, “Ta đã uống trà, đã dự tiệc, ta đi trước đây, không quấy rầy chư vị trò chuyện.”


Nói xong, Đồ Vân rời đi dưới cái nhìn của mọi người, trong đình tràn ngập tiếng ồn ào.


Sau khi Đồ Vân đã đi, Lý Đà Nhan không định ngồi lâu hơn, “Ân lão gia, ta không chịu được gió, ta đi trước.”


Mới vừa bị Đồ Vân làm mất mặt, Ân Thi Lang không nhịn được cơn giận, “Họ Lý, lần nào ngươi cũng như vậy, nếu ngươi không màng sự sống chết của hội thương gia, có thể rời khỏi.”


“Lang nhi, câm miệng.” Ân Thang tức giận mắng.


Lý Đà Nhan nói: “Có thể nói vài lời với Ân lão gia không?”


Ân Thang chậm rãi đi ra khỏi đình với hắn, Lý Đà Nhan nói: “Trong hội thương gia, có người có hành vi không đúng mực, thay vì chờ huyện nha điều tra ra, tốt nhất nên tự mình điều tra trước, để tránh cho người ta lấy cớ bàn tán.”


“Lý công tử suy xét rất chu đáo.”


Lý Đà Nhan gật đầu rời đi, bị gió thổi lâu như vậy, cơ thể không có chút hơi ấm, đi chưa được mấy bước đã bắt đầu ho khan.


Trước cửa Hương Diệp Viện, một người nhàn nhã khoanh tay, dựa vào tường chờ, nghe thấy tiếng ho khan của Lý Đà Nhan, lập tức quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt với hắn.


Lý Đà Nhan bình tĩnh chớp mắt, bước lên ghế nhỏ vào xe tựa như không nhìn thấy gì.


Đồ Vân không nói lời nào, theo vào, Kỳ Quan muốn kéo cũng không được.


Nàng nói: “Cho ta đi nhờ một đoạn đường cũng không thành vấn đề chứ.”


Lý Đà Nhan mất tự nhiên quay đầu, lòng bàn tay âm thầm đổ mồ hôi mỏng, “Không phải quan huyện đã lên xe rồi sao?”


Đồ Vân cười, “Lúc trước ta đoán không sai chứ, việc này tất nhiên có liên quan đến thương nhân, chó cùng rứt giậu.”


Lý Đà Nhan nói: “Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?”


“Bọn họ bị trúng bột nhuyễn cốt, loại thuốc này chỉ có thợ săn mới có.”


Lý Đà Nhan nhíu mày, “Vậy đúng rồi, có thể lột da người một cách bình tĩnh như thế, chỉ có người thường xuyên đi săn lột da cừu và da sói.”


“Ừm, hôm nay ta so sánh vết thương, quả thật đã dùng dao nhỏ của thợ săn để lột da, nhưng có nhiều người đi săn ở Lộc Linh, tìm người như mò kim đáy bể.”


Lý Đà Nhan nói: “Ta sẽ giúp ngài hỏi thăm.”


“Cảm tạ công tử.” Thấy hắn vẫn làm lơ mình, Đồ Vân ngồi gần hơn, “Tại sao ngài trốn tránh ta?”


“Quan huyện lo lắng nhiều rồi.”


“Vậy à?” Đồ Vân nắm cánh tay hắn, kéo vào lòng, “Ngài cũng không dám nhìn ta.”


Lý Đà Nhan nghiêng người về phía trước, bị bắt nhìn vào mắt Đồ Vân, lần đầu tiên cảm thấy người này mạnh mẽ như thế, tựa như có thể nuốt sống hắn bằng ánh mắt.


Đồ Vân hỏi: “Thực ra có chuyện gì?”


Lý Đà Nhan tránh ánh mắt của Đồ Vân, “Quan huyện muốn gì?”


“Ta?” Đồ Vân nắm cằm hắn, cúi người hôn hắn.


Lý Đà Nhan vô thức phản kháng, nhưng Đồ Vân dùng nhiều sức, hoàn toàn ghim hắn vào thành xe, tùy ý sắp xếp.


Với kinh nghiệm trước đó, Đồ Vân có chút kỹ năng hôn. Nụ hôn mềm mại kéo dài và thâm tình khiến Lý Đà Nhan dần dần hết giãy giụa, cánh tay không nhịn được ôm Đồ Vân, không thể tách ra.


Chạm vào đôi môi mềm mại, vị ngọt trong lòng Lý Đà Nhan hoàn toàn bùng nổ, nhưng ngay sau đó lời nhắc nhở tha thiết của Tường thúc truyền đến khiến hắn như đang nuốt hoàng liên, tim phổi đau đớn.


Khi khó có thể tự kìm giữ và đáp lại Đồ Vân, phần thân dưới của Lý Đà Nhan nhanh chóng có phản ứng xấu hổ.


Từ lúc Đồ Vân ngồi cùng bàn với hắn trước mặt mọi người, gương mặt của hắn nóng bừng không thể khống chế, sau đó Đồ Vân lên xe, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, hơi nóng quay cuồng khắp toàn thân.


Đó là dục vọng, một loại dục vọng không thể ngăn chặn được.


Sau một nụ hôn, hai đôi môi lưu luyến tách ra, Đồ Vân áp trước người hắn từ từ thở dốc.


Lý Đà Nhan ôm Đồ Vân bằng cả hai tay, không đành lòng buông ra, dùng giọng nói dịu dàng nói những lời tổn thương trái tim người khác, “Sau này ngài làm quan, ta làm dân, nếu có chuyện gì khó xử thì ta sẽ giúp, quan huyện chỉ cần lên tiếng.”


Đồ Vân nghe xong, một ngọn lửa dâng lên trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi Lý Đà Nhan có tình cảm với nàng là ảo giác của nàng.


“Ngài muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với ta?”


“Quan huyện suy nghĩ nhiều rồi, ngài là quan phụ mẫu, ta là một người dân, cần vạch ra ranh giới làm gì.”


Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của hắn, ngọn lửa vô danh của Đồ Vân bốc lên.


“Ngài yên tâm đi, sau này ta sẽ không nhờ ngài giúp nữa, vụ án này quá nguy hiểm, ta đơn thương độc mã, không thể điều tra được.”


Đôi mắt ấm áp của Lý Đà Nhan tối sầm, “Cái gì?”


Đồ Vân lùi lại, hai tay vòng sau gáy, dựa vào thành xe đối diện Lý Đà Nhan.


“Ngày mai ta sẽ viết thư gửi lên quận để bọn họ phái người tới điều tra, vụ án nghiêm trọng thế này, ta là Bật Mã Ôn cửu phẩm, không xử lý được.”


“Có Ân Thi Lang ở đây, thương nhân sẽ nể mặt quan huyện ít nhiều, sẽ hợp tác với ngài.”


“Ngài nghĩ thương nhân sẽ tự tiết lộ tội ác của mình hay sao?”


“...”


“Sssss” Kỳ Quan ở ngoài rèm hét lên, “Tới huyện nha rồi.”


Đồ Vân không hề lưu luyến, kiên quyết vén rèm xuống xe, không quay đầu lại.


Lý Đà Nhan thấy thái độ lạnh nhạt của Đồ Vân, trong lòng đột nhiên đau đớn giống như bị chim ưng cào.


Hắn vốn bình tĩnh như nước, nhưng sự xuất hiện của Đồ Vân làm hắn rối loạn mọi thứ.


********


Trong đêm lạnh lẽo, cành cây đung đưa, Đồ Vân nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.


Không phải vì vụ án, mà là vì Lý Đà Nhan.


Tất Lương nói đúng, hắn quả thật kỳ quái. Hắn nói những câu như muốn cắt đứt hoàn toàn với nàng, có vẻ như nàng lì lợm bám lấy hắn.


Trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề nan giải như thế, hàng ngàn suy nghĩ rối bù trong đầu, càng nghĩ càng chán nản.


“Đồ Vân, ngài ra đây.” Một tiếng gào giận dữ vang vọng trong sân.


Đồ Vân lười phản ứng, chỉ nghe một tiếng “rầm”, cửa bị đá mở ra.


Gió đêm tùy ý lùa vào, Ân Thi Lang tức giận đứng trước giường, “Hôm nay ngài ở Thanh Vân Đình nói vậy là có ý gì?”


Đồ Vân giả vờ ngủ, mặc kệ hắn kêu bao nhiêu cũng không lên tiếng.


Ân Thi Lang càng giận dữ hơn, chỉ vào mặt Đồ Vân, “Ý của ngài là nói hội thương gia có tội trước phải không?”


“Vì sao ngươi không hỏi cha ngươi, ông ấy tất nhiên biết nội tình sự việc.”


“Không được bôi nhọ cha ta.” Ân Thi Lang tức giận đến mức run rẩy, “Ngài là quan huyện, tại sao lại có thành kiến đối với hội thương gia, bổng lộc của ngài là do chúng ta cấp.”


“Ta có thành kiến ư?” Đồ Vân tức giận đứng dậy, giơ chân gạt ngã Ân Thi Lang, “Ngươi dám nói các ngươi không làm chuyện gì dơ bẩn hay sao?”


“Ta...” Ân Thi Lang nghẹn họng, chột dạ nhưng lại tự tin, “Cha ta chắc chắn không có.”


“Không ngờ ngươi rất tin tưởng tính cách của cha ngươi. Con quạ đen đứng trên đống than thì thấy người khác đen, nhưng không nhìn thấy bản thân mình đen.”


“Ngài câm miệng đi.”


Ân Thi Lang coi phụ thân là tấm gương sáng từ nhỏ, không cho phép ai dõng dạc bôi nhọ phụ thân hắn. Trong cơn giận dữ, hắn tấn công Đồ Vân bằng tay không.


Đồ Vân lật tay kiềm chế cổ tay hắn, sau đó ngửi thấy mùi rượu từ miệng hắn, “Không ngờ ngươi còn biết võ công.”


Ân Thi Lang dùng sức mạnh thoát ra, Đồ Vân không khách sáo, hai người đánh qua đánh lại một cách nghiêm túc.


Đúng lúc nàng cũng cực kỳ tức giận không có chỗ trút ra, Ân Thi Lang tự động tới cửa, không thể trách nàng.


Sức mạnh của Ân Thi Lang đáng kinh ngạc, không đá gãy ghế thì làm gãy chân bàn, còn suýt nữa vặn trật vai Đồ Vân.


Thấy hắn thật sự tàn nhẫn, Đồ Vân vỗ vai hắn, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, “Đêm nay ta mặc kệ ngươi là con trai của ai, ngươi chết chắc rồi.”


Nói xong, Đồ Vân vòng tay qua cổ tay Ân Thi Lang, vặn “rắc” một tiếng, sau đó giơ chân đá vài cái tạo ra dư ảnh, Ân Thi Lang trực tiếp bay ra khỏi cửa.


Lưng Ân Thi Lang đập xuống đất, phun ra một ngụm máu, chưa kịp chống trả, ba chiếc đũa bay tới, “cạch” đâm vào tảng đá xanh bên cạnh chân hắn.


“Cút đi, nếu không ta sẽ cho ngươi tàn phế luôn.”


************


Editor tâm sự:


Truyện này vốn có lịch đăng là ít nhất 5 chương vào thứ Bảy hàng tuần. Mình cũng dự định sẽ bão chương (20 chương) trong dịp Tết để lì xì mọi người. Tuy nhiên, mình mới phát hiện ra có một độc giả không những đã leak pass của truyện này, mà còn leak pass của một số truyện khác mà mình từng edit. Do tâm trạng bị ảnh hưởng, mình sẽ tạm dừng đăng chương mới. Đến ngày mùng 4 mình mới đăng tiếp, nhưng sẽ không bão chương như dự định.


Ngày 16 tháng 1 năm 2025


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin