Chương 64: Dấu vết
Một đêm hỗn loạn lặng lẽ trôi qua. Hửng sáng, tiếng gà trống gáy vang xé nát sự yên tĩnh của buổi sáng sớm.
Đồ Vân lo lắng cho Lý Đà Nhan, cả đêm không ngủ, hai tay mở cửa, thấy Tiêu Lão Nhi đứng ở cửa, gục lên gục xuống buồn ngủ.
“Ngươi ở đây làm gì? Gã áo đen khai chưa?” Đồ Vân hỏi.
Tiêu Lão Nhi dụi mắt, buồn ngủ nói: “Tối hôm qua ta suy nghĩ nguyên đêm, cuối cùng đã thông suốt một chuyện.”
“Cái gì?” Đồ Vân đi xuống lầu.
Tiêu Lão Nhi đi theo, “Lúc người giang hồ mới đến, tuyệt đối không dám làm bậy, càng không dễ dàng bắt người của hội thương gia. Bọn họ dám bắt Lý Đà Nhan, tất nhiên có lý do, hơn nữa kết hợp với những lời của gã gián điệp ngày hôm qua, chỉ có một khả năng.”
Đồ Vân dừng lại trên cầu thang, “Khả năng gì?”
Tiêu Lão Nhi thì thầm một cách bí ẩn: “Hắn căn bản không phải là Lý Đà Nhan, mà là Lý Kinh Hồng.”
Nghe vậy, Đồ Vân bước nhanh hơn, bàn tay đặt sau lưng âm thầm nắm chặt.
Tiêu Lão Nhi theo sát, nói thao thao bất tuyệt, “Nếu hắn thật sự là Lý Kinh Hồng, chuyện này phức tạp đó. Ta đã nói rồi, hiện nay triều đình đàn áp giới võ lâm, nếu có sự giúp đỡ của Lý Kinh Hồng sẽ giống như hổ mọc thêm cánh. Vậy ngươi không cần lo lắng, hắn tạm thời sẽ không bị đe dọa tánh mạng.”
Tiêu Lão Nhi phân tích xong, tưởng rằng có thể giải quyết sự bất an trong lòng Đồ Vân, không ngờ hoàn toàn ngược lại, Đồ Vân càng nhíu mày chặt hơn, sắc mặt âm u, đôi mắt lạnh lẽo.
Đồ Vân nói: “Nếu là như vậy, mọi thứ đã quá muộn rồi.”
“Muộn cái gì?” Tiêu Lão Nhi không hiểu.
Đồ Vân biết không còn thời gian để lãng phí nữa, đi đến chỗ Kỳ Quan, “Khai chưa?”
Kỳ Quan thất vọng lắc đầu, gã áo đen đỏ mắt vì bị hun khói, nhưng không nói lời nào.
“Tạm thời đừng nóng, ta...” Tiêu Lão Nhi chưa kịp dứt lời đã nhìn thấy Đồ Vân lấy một con dao chặt xương trong bếp ra.
Hắn sửng sốt: “Ngươi định làm gì?”
Đồ Vân đá văng bình hun khói, túm tóc gã áo đen, “Ta sẽ chặt từng ngón tay của hắn.”
“Không thể, tuyệt đối không thể.” Tiêu Lão Nhi nắm cánh tay đang cầm dao của Đồ Vân, “Nếu ngươi đối xử với hắn như vậy là làm mất lòng người trong giang hồ.”
“Bọn họ dám động đến Lý Đà Nhan là làm mất lòng ta.” Nhịn đến giờ phút này, Đồ Vân đã mất hết lý trí, nếu không tìm ra được tung tích của Lý Đà Nhan sẽ không thể cứu được.
Ân Thi Lang bước vào, thấy Đồ Vân đang cầm dao ở trên đầu Tiêu Lão Nhi, “Ngài đang làm gì vậy?”
“Ngươi tới đúng lúc lắm, quan huyện điên rồi, ngươi mau tới đây ngăn cản hắn.”
Tiêu Lão Nhi có vóc dáng thấp bé, có thể đau khổ chống đỡ đến bây giờ không hề dễ dàng, còn Kỳ Quan lại cảm thấy Đồ Vân làm đúng, nhất quyết không chịu giúp đỡ.
Ân Thi Lang vừa định tiến lên, Đồ Vân trực tiếp đá văng Tiêu Lão Nhi, vung dao trái phải hai cái.
Dây thừng bị chặt đứt.
Gã áo đen bị tra tấn lăn xuống đất “thịch”, đôi mắt bị hun khói sắp mù mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Đồ Vân, đôi mắt căm hận như muốn cắt hắn thành hàng nghìn mảnh.
Đồ Vân giẫm lên ngực hắn, chĩa dao chặt xương vào chóp mũi hắn, lạnh giọng, “Ta hỏi ngươi lần nữa, Lý Đà Nhan ở đâu?”
Tuy rằng bị hun khói không đau bằng lưỡi dao sắc bén, nhưng đã bị hun hai canh giờ không khác nào ngửi khói độc, ý chí của gã áo đen đã tới giới hạn, lại bị Đồ Vân đe dọa như vậy, hắn đã thầm đầu hàng.
“Hắn... Hắn bị người của Phiêu Diệp Môn bắt đi.”
“Phiêu Diệp Môn?” Đồ Vân đẩy lưỡi dao lên hai tấc, suýt nữa cắt nát mặt hắn, “Bọn họ ở chỗ nào?”
“Một căn nhà cũ ở phía tây, nghe nói chủ sở hữu ban đầu tên là Trần Hủ Sinh. Hắn đã chết, tòa nhà bị bỏ hoang không ai trông coi, cho nên người của Phiêu Diệp Môn ở đó.”
“Ngươi xác định bọn họ là người đã bắt Lý Đà Nhan?”
“Xác định. Phiêu Diệp Môn đã nhờ gián điệp tung tin, nói rằng Lý... đã là người của Phiêu Diệp Môn, mọi người đừng lãng phí thời gian, trở về nhà đi.”
Nghe xong, đôi mắt Đồ Vân u ám như bóng đêm, đâm dao xuống, cắt đứt ngón trỏ của gã áo đen.
“A!” Gã áo đen che ngón tay lăn lộn, máu đỏ chảy xuống cánh tay.
Những người khác thấy thế đều sợ hãi. Trước đây, tuy rằng Đồ Vân tùy tiện, nhưng khi giải quyết các vụ án, xem như là người có lòng từ bi, không ngờ sau khi gã áo đen khai ra sự thật vẫn bị chặt đứt ngón tay.
“Ngài...” Ân Thi Lang ngập ngừng muốn nói, nhìn thấy ánh mắt u ám đầy sát khí của Đồ Vân, hắn dừng lại.
Hắn chưa bao giờ thấy Đồ Vân như vậy.
Đồ Vân: “Đây là cái giá mà ngươi phải trả cho việc trì hoãn hai canh giờ.”
Nói xong, Đồ Vân đi ra khỏi Lý gia một mình. Tiêu Lão Nhi vội lên lầu đánh thức Tiêu Tiểu Nhi, nói: “Nhanh lên, đi giúp một tay.”
“Giúp cái gì?” Ánh mắt Tiêu Tiểu Nhi ngây thơ.
“Ây dà” Tiêu Lão Nhi kêu hắn mang giày, vừa đi vừa nói: “Đồ Vân muốn đi tìm Phiêu Diệp Môn đòi người, một mình chắc chắn là không được. Đệ có võ công cao, nếu thấy không cứu được người thì mang Đồ Vân về, không thể lao đầu vào lửa như con thiêu thân.”
“Ờ” Tiêu Tiểu Nhi ngơ ngác gật đầu.
“Ta cũng đi.” Kỳ Quan hét to.
Tiêu Lão Nhi nghi ngờ nhìn hắn, “Ngươi được không?”
“Ta được.” Kỳ Quan kéo Tiêu Tiểu Nhi tông cửa lao ra, trong chớp mắt biến mất.
Tiêu Lão Nhi bất đắc dĩ phải kéo gã áo đen đang la hét dưới mái hiên vô phòng chữa thương, “Ngươi chọc Đồ Vân làm gì, nói sớm chút thì không có chuyện gì phải không?”
Tiêu Lão Nhi mất một lúc lâu mới kéo y đến phòng chính, vừa ngước mắt lên, thấy Ân Thi Lang đang đứng ngượng ngùng ở đó, hỏi: “Mới sáng sớm mà ngươi tới đây làm gì?”
Ân Thi Lang không đủ tự tin, nếu đã biết tung tích của Lý Đà Nhan, Đồ Vân sẽ không có hứng thú với đám người mà A Tứ mang về.
“Không có gì, ta đi đây.”
Tiêu Lão Nhi chưa kịp vẫy tay, Ân Thi Lang đã ra khỏi cửa, hắn thở dài tiếc nuối: “Thằng nhóc này trông cũng không tệ, ai chẳng có thời điểm trẻ trung đầy sức sống. Nhưng không hiểu sao, nếu đặt một chỗ với Lý tướng công thì kém cả khúc.”
Đồ Vân và hai người kia vội vã chạy tới căn nhà cũ bỏ hoang ở phía tây, xung quanh hẻo lánh ít người qua lại, một số ngôi nhà nông dân thấp bé rải rác xung quanh bức tường cao bằng hai người, vài nhà đã bị sập, đã lâu không có người ở.
Chìa khóa đồng trên cửa viện đã rỉ sét, ba người trèo qua tường vào sân, tòa nhà bỏ hoang lâu ngày có rất nhiều mạng nhện, tràn ngập mùi thối trong không khí.
“Có ai không?” Đồ Vân hét lớn về phía căn phòng mái ngói đối diện với cửa viện.
Không ai đáp lại.
Kỳ Quan sốt ruột đi vào, phát hiện cửa chỉ khép hờ, vừa định đẩy ra thì vài chiếc lá từ phía sau bay “vèo vèo” tới.
Tiêu Tiểu Nhi đứng sau lưng Kỳ Quan, chớp nhoáng cởi áo ngoài, lượn một vòng ra phía trước, nhét toàn bộ lá cây vào áo, sau đó đột ngột vung mạnh, lá cây bị đóng đinh lên cửa viện cách đó vài trượng.
“Công phu rất giỏi, Tiêu Tiểu Nhi.” Một giọng nói khen ngợi quỷ dị vang lên trên không trung.
Đồ Vân hỏi: “Nếu là danh môn chính phái, tại sao không xuất hiện nói chuyện?”
Người nọ cười, “Nếu quan huyện đã lên tiếng, ta nào dám từ chối.”
Trong lúc nói chuyện, một nữ tử mặc váy xanh với tay áo xanh từ trên trời rơi xuống, tóc mây búi cao, cầm một cây dù giấy dầu làm bằng lá tre, gương mặt tươi cười như hoa đào, trông dễ thương.
“Hóa ra là Ảnh Tử Nương.”
“Ha ha ha” Ảnh Tử Nương nhún vai cười khẽ, mí mắt xanh, môi đỏ, có chút thanh nhã trong sự sến súa.
“Đồ Vân, đã lâu không gặp, không ngờ mới hai năm mà ngươi đã biến thành quan huyện.”
“Cũng không phải là quan lớn, nếu Ảnh Tử Nương chịu nể tình thì trả Lý Đà Nhan lại cho ta.”
“Trả lại?” Ảnh Tử Nương xoay cán dù bằng những ngón tay hoa lan, “Quan huyện đến chậm rồi, hắn đã là người của môn phái chúng ta.”
Đồ Vân khẩu Phật tâm xà, “Ảnh Tử Nương đừng đùa với ta như vậy, ta sẽ coi là thật.”
“Ta lừa ngươi làm gì, Phiêu Diệp Môn chúng ta tốn nhiều công sức mới có thể mời được công tử. Nếu ngươi tới sớm hai canh giờ, hắn chưa phải là người của Phiêu Diệp Môn.”
“Lý Đà Nhan làm ăn buôn bán thì được, nhưng không biết võ công, giang hồ đều đánh đánh giết giết, vì sao các ngươi muốn hắn?”
“Quan huyện cần gì giả ngu với ta. Công tử Kinh Hồng đã nổi danh khắp nơi từ nhỏ, luôn được triều đình trọng dụng. Triều đình không cần hắn là triều đình bị mù, nhưng người võ lâm lại coi hắn là báu vật.”
Người này quyết tâm đẩy trách nhiệm cho có lệ và trốn tránh, càng trì hoãn, Đồ Vân càng bất an, “Thật sự không thể để ta mang đi à?”
“Không thể.” Ảnh Tử Nương hạ dù xuống, đôi mắt xinh đẹp tươi cười ẩn chứa ánh sáng ác độc không chấp nhận thương lượng, “Nếu đại nhân khăng khăng muốn mang đi, hãy vượt qua ta trước.”
Mới vừa dứt lời, Ảnh Tử Nương đã bị đá vào lưng, trực tiếp nôn ra máu, lăn ra xa vài trượng.
Tiêu Tiểu Nhi đứng nghiêng người, đặt chân đang giơ lên cao xuống, nói: “Ngươi đã thua.”