MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 70: Trùng cổ


Đồ Vân vòng trở lại, hỏi Tiêu Lão Nhi, “Lúc các ngươi đi bắt người, nàng có nói cái gì không?”


Tiêu Tiểu Nhi: “Nàng nói nàng sẽ không chạy, ngày mai chờ ngươi ở Thủy Yên phường.”


Đồ Vân cười vui vẻ, “Không ngờ nàng rất lịch sự. Ta đi tắm rửa thay quần áo đây, không thể luộm thuộm được.”


“Lịch sự?” Tiêu Lão Nhi suýt nữa hộc máu vì tức, “Tuy ả này trông như hoa như ngọc, nhưng ra tay độc ác. Nếu không có thuốc độc của ta phòng thân, ta và Tiểu Nhi đã không thoát được.”


“Ngươi hạ độc nàng? Không thể nào, nàng cũng giỏi thứ này.” Đồ Vân có chút không tin.


Tiêu Lão Nhi không phủ nhận ả này có tài dùng độc, vừa rồi hắn suýt nữa bị trúng chiêu rất nhiều lần, nhưng tuyệt đối không thể ca ngợi người, hủy hoại uy tín của mình.


“Cho dù giỏi cũng không chơi lâu bằng ta.”


Tiêu Tiểu Nhi giơ tay, “Ca ca đưa thuốc độc cho ta, ta rắc.”


“Như vậy hợp lý hơn nhiều.” Với khinh công của Tiêu Tiểu Nhi, hạ độc quả thật không thành vấn đề, “Các ngươi hạ loại độc gì?”


“Xà vĩ tán” Tiêu Lão Nhi vỗ ngực cam đoan, “Trong vòng ba ngày, ả này nhất định sẽ bị thủng bụng, thất khiếu chảy máu rồi chết.”


Mới vừa nói xong, Tiêu Lão Nhi chảy máu mũi, sau đó hai mắt mở to, tim đập nhanh, ngất xỉu.


“Ca ca!”


Thấy triệu chứng của hắn như vậy, Đồ Vân giữ chặt Tiêu Tiểu Nhi, nói: “Gọi Kỳ Quan, đi mời Tạ thần y tới.”


“Mới khỏe đây, tại sao thình lình ngất xỉu?” Ân Thi Lang ngồi xổm dưới đất, vỗ mặt Tiêu Lão Nhi, không có phản ứng nào.


Đồ Vân: “Chắc hắn bị trúng trùng cổ.”


“Trùng cổ?” Ánh mắt Ân Thi Lang đầy kinh ngạc, “Thứ này có thật à?”


“Không những có, hung thủ cũng rất thành thạo, đã dùng nó để giết rất nhiều người.”


“Ai? Hung thủ là ai?”


“Ở Thủy Yên phường.”


Đồ Vân cõng Tiêu Lão Nhi đến nhà Lý Đà Nhan. Ân Thi Lang thấy phương hướng, chủ động dừng lại, không đi.


Lý Đà Nhan ở trên lầu thấy cảnh này, lập tức xuống lầu, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Đồ Vân đặt Tiêu Lão Nhi lên giường, “Ta bảo hắn đi bắt hung thủ, kết quả bị hung thủ đánh lén.”


Lý Đà Nhan nhìn sắc mặt của Tiêu Lão Nhi, ngoại trừ hai vệt máu dưới mũi, không có vẻ bị bệnh, “Thủy Yên phường?”


Đồ Vân kinh ngạc, “Sao ngài biết?”


Lý Đà Nhan: “Vừa rồi người của Thủy Yên phường tới thông báo, nói rằng có người tới gây rối, còn đánh nhau với Khuynh Thành cô nương.”


“Ờ...” Đồ Vân do dự, dìu hắn ngồi xuống, rót một chén trà, đẩy qua, “Ngài bình thường rất chú ý đến cửa tiệm, không phát hiện Thủy Yên phường có vấn đề hay sao?”


Lý Đà Nhan nhận trà, “Quan huyện đang nói đến sổ sách, hay là người?”


“Nghe như lời ngài nói, cả hai đều có vấn đề?”


“Sổ sách mà Thủy Yên phường giao ra đều là giả, về phần người.... Khuynh Thành rất có mánh khóe.”


“Làm sao nhận thấy.” Đôi mắt nàng sáng ngời, mong chờ hắn nói tiếp.


“Sổ sách mà Thủy Yên phường nộp mỗi tháng khác với thu nhập và chi tiêu thực tế. Trước đây ta nghi ngờ có người đút tiền vào túi riêng, nhưng số tiền rất nhỏ, sổ sách không có lỗ hổng, việc kiểm tra trắng trợn sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn, còn dễ dàng rút dây động rừng.”


Đồ Vân nhớ Lý Đà Nhan từng nói, hắn sẽ kiểm tra sổ sách đúng hạn mỗi tháng, nếu phát hiện ra vấn đề thì sẽ sửa kịp thời. Nếu sổ sách của Thủy Yên phường có vấn đề, nên lập tức làm rõ mới đúng. “Ngài cứ nhịn như vậy à?”


Lý Đà Nhan lắc đầu, “Thủy Yên phường khác với các cửa tiệm khác. Các cô nương bên trong đều là nữ tử Giang Nam, cách Bắc Tương rất xa, khó tránh khỏi sẽ tụ tập để sưởi ấm. Nếu tùy tiện vạch trần hành vi xấu xa, e rằng sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Ta không muốn liên lụy vào vụ kiện ảnh hưởng đến mạng người.”


Đồ Vân ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, thậm chí sổ sách giả cũng làm được, chắc chắn đã lên kế hoạch từ lâu, lỡ như đòi chết đòi sống, vu khống người khác, danh tiếng của Lý Đà Nhan sẽ bị hủy hoại.


“Khuynh Thành cũng từ Giang Nam tới hay sao?”


“Nàng nói như thế. Ba năm trước, một nhóm nữ tử đi cùng Khuynh Thành tới, bọn họ nói rằng mình giỏi ca múa, nếu mở một nơi ca múa, nhất định sẽ khiến Bắc Tương kinh ngạc, giúp ta kiếm được một khoản lớn.”


Đồ Vân không hề do dự, nói: “Ta nghi ngờ Khuynh Thành mới là chủ nhân thực sự của Thủy Yên phường.”


Lý Đà Nhan tỏ vẻ bình tĩnh, “Có chứng cứ không?” 


“Có một thời gian ta thường xuyên uống rượu với nàng đó.” Đồ Vân nhỏ giọng nhắc nhở, “Ta cảm thấy nàng đặc biệt chú ý đến ngài, hơn nữa các nữ tử trong đó dường như rất nghe lời nàng, chẳng hạn như quyến rũ ngài nhưng không thành công.”


Câu này có vẻ như lấy việc công trả thù riêng, nhưng cũng là những lời nghiêm túc.


Lý Đà Nhan quay đầu đi mất tự nhiên, cẩn thận suy nghĩ, trước đây từng có chuyện hoang đường như vậy, nhưng nữ tử muốn lợi dụng ngoại hình để bám lấy người giàu có, thoát khỏi phong trần cũng là điều dễ hiểu.


“Ý ngài là, Khuynh Thành là hung thủ?”


“Ừ. Ta kêu Tiêu Tiểu Nhi theo dõi nàng rất nhiều lần. Nữ tử bước vào phong trần thường xấu hổ khi gặp người khác phải không? Nhưng nàng thì khác, thường xuyên đi sớm về trễ. Tuy nói rằng Trần Hủ Sinh tặng nàng tòa nhà đó, nhưng Trần Hủ Sinh đã chết, nàng còn dám đến nhà, không sợ ma quỷ gì đó.”


“Tòa nhà có vấn đề hay sao?”


Đồ Vân nói cho hắn biết những gì Ân Thi Lang phát hiện ở trong nhà. Lý Đà Nhan giống như bị cuốn vào lốc xoáy, không hiểu, “Không phải nữ tử nên sợ mấy thứ này à? Nàng còn lén nuôi chúng.”


“Không phải nàng nuôi côn trùng, mà là mượn côn trùng để nuôi trùng cổ. Khi nào trùng cổ lớn, nàng thả trùng cổ vào trong cơ thể của động vật tàn ác, sẵn tiện thao túng bọn chúng.”


Điều này thật sự là chuyện giật gân, Lý Đà Nhan không nói gì một hồi lâu.


Cuối cùng, Tạ thần y được đưa đến, bắt mạch và vạch mí mắt Tiêu Lão Nhi, nhưng không chẩn đoán được bệnh tình, chỉ nói là gan nóng quá độ, không biết nguyên nhân gây ra triệu chứng ngất xỉu.


Đồ Vân hỏi: “Tiên sinh đã từng nghe nói đến trùng cổ chưa?”


Tạ thần y lắc đầu, “Chỉ nghe nói, chưa bao giờ thấy.”


Đồ Vân mượn một cây kim bạc, đâm vào ngón giữa của Tiêu Lão Nhi, máu chảy ra là màu đen, “Trước đây ta từng đọc một tài liệu, người bị trúng trùng cổ, trước khi phát bệnh thì máu sẽ có màu đen.”


Tiêu Tiểu Nhi: “Vậy phải làm sao? Ca ca ta sẽ không chết chứ?”


Đồ Vân vỗ hắn, “Ngươi đừng lo lắng, tìm được người hạ trùng cổ thì có thể giải cổ.”


“Ai hạ trùng cổ?” Tiêu Tiểu Nhi vội vàng hỏi.


“Hẳn là người đã đánh nhau với các ngươi.”


Ánh mắt Tiêu Tiểu Nhi tối sầm, hung dữ nói: “Dám hại ca ca của ta, ta sẽ đi tìm ả.”


“Bây giờ ngươi đi cũng vô ích.” Nếu Khuynh Thành đã nhắn là ngày mai sẽ gặp, vậy hôm nay chắc chắn sẽ không thấy nàng, “Ngươi chăm sóc cho ca ca của ngươi trước đi, ngày mai ta nhất định sẽ lấy được thuốc giải.”


Tiêu Tiểu Nhi duỗi thẳng cánh tay, nắm chặt tay thành nắm đấm, “Được, ta tin ngươi.”


Đã qua giờ Tý, Kỳ Quan tiễn Tạ thần y về, Tiêu Tiểu Nhi ở lại chăm sóc Tiêu Lão Nhi.


Mệt mỏi cả ngày, Đồ Vân ngáp, ngái ngủ đi theo Lý Đà Nhan lên lầu.


Lý Đà Nhan chợt xoay người, hai người ngượng ngùng nhìn nhau.


“Trong nhà vẫn còn phòng dành cho khách.”


Đã có nhiều chuyện xảy ra, hiện giờ trong lòng hắn hỗn loạn, cho dù có thể buông bỏ sự hận thù đối với hoàng thất, nhưng cũng không thể yên giấc chung giường cùng Đồ Vân.


Hơn nữa, nàng là đương triều quận chúa, làm sao hắn xứng...


Đồ Vân ngước đôi mắt mệt mỏi, im lặng.


Lý Đà Nhan hoảng hốt lên lầu, đóng cửa “rầm”, một tay đặt lên ngực, xoa dịu lồng ngực đang đập “thình thịch” kinh hoàng.


Đồ Vân ngáp một cái, ngồi xuống đất cạnh cửa, ngửa đầu dựa vào tường, mí mắt sụp xuống, mơ màng chìm vào giấc ngủ.


Không nghe thấy tiếng đi xuống cầu thang, Lý Đà Nhan thầm lo lắng, A Vân kêu “meo” rồi nhảy lên giường, chân mèo con giẫm lung tung lên chăn, mỗi bước đều để lại dấu chân hoa mai xám.


Lý Đà Nhan nằm nghiêng, ôm con mèo cam không yên phận vào lòng, tai mèo run rẩy ngay cằm hắn, nhột.


Hắn ngủ nông, có chút động tĩnh nho nhỏ sẽ thức dậy, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa sổ rung lắc, xoay người lại thì thấy một người chảy nước miếng đang ngồi xổm trên cửa sổ.


Đôi mắt đỏ nhìn hắn một cách phấn khích và quái dị.


Tiếng cười “hì hì hì” kinh khủng và rùng rợn, Lý Đà Nhan ngồi dậy, co rúm ở trên giường, “Tiêu tiên sinh, ngươi tỉnh chưa?”


Tiêu Lão Nhi ngồi xổm ngược sáng, gương mặt u ám nở nụ cười dữ tợn, tựa như một con thú dữ nhìn thấy con mồi mơ ước.


Thấy trời bắt đầu hửng sáng, Lý Đà Nhan giữ giọng nói bình tĩnh, hỏi: “Sao Tiêu tiên sinh không ở trong phòng ngủ thêm?”


Tiêu Lão Nhi không đáp, há miệng phát ra tiếng cười khúc khích kinh hoàng, đôi mắt đen như mực đong đưa trái phải theo Lý Đà Nhan.


Tựa như nhìn thấu con mồi, Tiêu Lão Nhi giẫm hai chân, lao về phía Lý Đà Nhan như một con sói.


Trong lúc sợ hãi tột độ, A Vân nhảy lên không, cào mạnh vào mặt Tiêu Lão Nhi.


Nhưng Tiêu Lão Nhi không cảm thấy đau đớn, hắn ném con mèo cam vào tường, nó rơi thẳng đứng xuống đất.


“A Vân” Lý Đà Nhan hét lên, khóe miệng Tiêu Lão Nhi run rẩy, một tay túm người, há miệng định cắn vào cái cổ trắng nõn mịn màng.


Ngay lúc hắn sắp thành công, cánh cửa bị đá văng ra, Tiêu Lão Nhi bị túm cổ ném ra, làm đổ cái bình hoa bằng sứ trắng gần tường.


Đồ Vân đỡ Lý Đà Nhan dậy, “Thế nào, không bị thương chứ?”


“Ta không sao, hắn…… hình như hắn không phải là Tiêu tiên sinh.” Lý Đà Nhan ôm A Vân đang bất tỉnh vào lòng, hoảng sợ nhìn Tiêu Lão Nhi đã mất nhân tính.


**********


Cách để kiếm thêm sao:

1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày

2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện

3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin