Chương 78: Hòa hợp
Sau ngày hôm đó, hai người giận nhau, Đồ Vân đi sớm về trễ, cố ý lạnh nhạt với Lý Đà Nhan.
Ban ngày nàng bận rộn xem đường núi được xây như thế nào, bận rộn nhìn chằm chằm ba gian phòng lớn trong hậu viện của huyện nha, bận rộn ăn uống, tóm lại nàng có mặt ở khắp mọi nơi.
Nhưng buổi tối gặp Lý Đà Nhan, nàng không nói lời nào, cho dù nằm chung giường.
Kỳ Quan thấy Đồ Vân vui vẻ cả ngày, quên mất Lý Đà Nhan, những ấn tượng tốt lúc trước đều biến mất.
“Chủ tử bỏ tiền ra sửa huyện nha cho hắn, hắn thì ngược lại, chỉ lo ăn uống chơi bời.”
Lý Đà Nhan hỏi: “Huyện nha sửa đến đâu rồi?”
“Nhanh thôi, vài ngày nữa có thể dựng dầm.”
“Ừ, ngươi trông coi kỹ chút, nếu trời lạnh sẽ phiền phức hơn.”
“Ta đi tìm Đồ Vân, để hắn tự lo đi.”
Kỳ Quan nói xong định rời đi, một giọng nói lạnh lùng phát từ đôi môi mỏng của Lý Đà Nhan, “Không được đi.”
“Vì sao?” Đến thời khắc mấu chốt này mà còn không để Đồ Vân bận tâm, chủ tử của hắn không đáng giá như vậy từ khi nào, “Hắn ỷ được ngài yêu thích nên mới được đằng chân lân đằng đầu.”
Mặc kệ hắn nói năng phẫn nộ và dữ dội thế nào, Lý Đà Nhan đều không hề lay chuyển.
“Ngươi nhớ thúc giục bên huyện nha, sau đó hỏi quan huyện có muốn thêm thứ gì không.”
“Ngài còn muốn thêm đồ cho hắn?” Kỳ Quan cảm thấy chủ tử đã hết thuốc chữa, sa đà quá sâu rồi.
Phía bên kia, Đồ Vân dẫn Tất Tiểu Bảo từ tiệm ăn trở về. Trong khoảng thời gian này, bọn họ như hình với bóng, thân thiết như người một nhà.
Tất Tiểu Bảo có chút vừa mừng vừa lo, “Gần đây ngài bị sao vậy?”
Đồ Vân xoa sau đầu cậu, thất thần nói: “Dẫn ngươi đi ăn không được hay sao.”
“Được, nhưng ta cảm thấy bị ngài lợi dụng.” Tất Tiểu Bảo không ngốc, có thể nhận ra giữa hắn và Lý Đà Nhan có chuyện.
“Mẹ ta nói không sai, nam nhân không có tính kiên trì, thân thiết với người này được hai ngày đã cảm thấy chán, sau đó lại thân thiết với người khác.”
“Còn nhỏ mà đã có giác ngộ rất cao.”
“Dĩ nhiên.” Tất Tiểu Bảo nhíu mày, “Xem ra ta phải cố gắng hơn, sau này mới có thể cưới vài người.”
Tiêu Lão Nhi và Tiêu Tiểu Nhi đang chờ ở cửa huyện nha, vẫy tay với nàng từ xa.
Chưa bao giờ thấy Tiêu Lão Nhi ân cần như thế, nàng tưởng rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Lão Nhi cười cung kính, “Chúng ta định rời đi.”
Quên mất chuyện này. Ăn ngon, uống tốt, nghỉ dưỡng đã lâu, vết thương của cả hai đã gần lành.
“Được, khi nào rời đi?” Đi rồi sẽ bớt lo, kẻo ngứa ngáy tay chân, động thổ ở Bắc Tương.
Tiêu Lão Nhi cười hì hì: “Ngày mai sẽ đi, chúng ta là bạn phải không, cho nên muốn nói cho ngươi biết.”
“Hiếm khi ngươi có lòng như vậy.”
“Nói gì vậy. Tuy rằng Tiêu Lão Nhi ta đây lớn lên ở Quỷ thị vàng thau lẫn lộn, nhưng tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa. Làm phiền ngươi đã lâu, trước khi đi đương nhiên phải nói với ngươi một tiếng.”
Hắn không nói thì không sao, nhưng sau khi nói xong những lời hay ho, không hiểu sao Đồ Vân lại cảm thấy hắn giấu đầu lòi đuôi.
“Ừm, đi đi.”
“Được, ta quay vô thu dọn đồ.”
Nàng nhìn Tiêu Lão Nhi rời đi, sau đó ngăn Tiêu Tiểu Nhi lại, chỉ vào mũi hỏi: “Ca ca của ngươi không bảo ngươi trộm thứ gì chứ?”
Tiêu Tiểu Nhi thành thật lắc đầu.
Đồ Vân nhạy bén đọc được biểu cảm của hắn, lại hỏi: “Không thể nói, hay là không có?”
Tiêu Tiểu Nhi có đầu óc đơn giản, không biết nói dối. Để đề phòng hắn nói ra sự thật, Tiêu Lão Nhi chỉ kêu hắn lắc đầu, hiện giờ Đồ Vân hỏi như vậy, hắn không biết phải phản ứng thế nào.
“Ta đoán sẽ vậy mà.” Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Đồ Vân túm vạt áo trước của hắn, kéo vào huyện nha, nhỏ giọng hỏi: “Định trộm cái gì?”
“Chưa trộm.” Hắn ngốc nghếch giơ tay ra, miếng bánh bao còn sót lại rớt xuống.
Tiêu Tiểu Nhi định nhặt, Đồ Vân đá văng miếng bánh bao, “Muốn trộm như thế nào?”
Tiêu Tiểu Nhi nhìn bánh bao, bĩu môi nói: “Ca ca nói ngày kia sẽ ra tay.”
Đồ Vân lập tức hiểu vì sao Tiêu Lão Nhi cố ý cho nàng biết hắn sẽ rời đi, đây là để xóa tan sự nghi ngờ của nàng, cáo già xảo quyệt.
Đúng là ông trời có mắt, một cặp song sinh, Tiêu Lão Nhi thì xảo quyệt và tinh ranh, Tiêu Tiểu Nhi thì trong sáng như trẻ con, nếu người này còn ranh ma hơn người kia, vậy thì hỏng rồi.
“Có nói trộm cái gì không?”
“Tranh của Lý Đà Nhan.”
Tiêu Lão Nhi còn nghĩ đến chuyện này, không thể thay đổi tính xấu.
Đồ Vân nghĩ ra một ý định, giơ tay ôm cổ Tiêu Tiểu Nhi, “Ta hỏi ngươi, ở Lý gia thoải mái, hay là về Quỷ thị thoải mái?”
“Lý gia” Tiêu Tiểu Nhi buột miệng thốt ra.
Ở Lý gia, hắn không cần trốn tới trốn lui, không những sống tốt, Kỳ Quan còn thường xuyên mua đồ ăn ngon cho hắn, Lý Đà Nhan còn gọi hắn là Tiêu tiểu gia.
“Vậy vì sao ngươi muốn về Quỷ thị? Dứt khoát ở lại đi, từ đây về sau có nhà để ở, không bao giờ phải sống rày đây mai đó nữa.”
Tiêu Tiểu Nhi sững sờ, chớp mắt liên tục.
Đồ Vân đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Ta thấy ngươi và Kỳ Quan khá hợp nhau đúng không? Nếu ngươi ở lại, ngươi có thể làm bạn với hắn.”
“Nhưng làm sao ta ở lại được?”
“Cái này đơn giản.” Đồ Vân gợi ý, “Lý gia chỉ có hai người hầu, Tường thúc đã già, trông ấn tượng nhưng vô dụng. Tuy Kỳ Quan lanh lợi thông minh, nhưng võ công quá tệ, cùng lắm là chỉ có thể chạy việc vặt hoặc đánh xe. Ngươi giỏi công phu, có thể làm hộ vệ, ngày thường không cần lo lắng gì cả, chỉ cần bảo vệ Lý Đà Nhan là được.”
Tiêu Tiểu Nhi nghe xong, ngẫm nghĩ, quả thật có lý.
“Còn ca ca ta thì sao?”
“Hắn có bản lĩnh giang hồ đầy người, đi đâu cũng không chết đói. Hơn nữa, ngươi đã lớn rồi, nên học cách tự lập, không thể đi theo đuôi mãi. Nếu ở cùng ca ca ngươi, nhiều nhất là lén lút, có thể có tương lai gì, cả đời cũng không nhìn thấy ánh sáng.”
Nàng nói hết những lời cần nói, Tiêu Tiểu Nhi sửng sốt, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
“Được.” Hắn hét lớn, mạnh mẽ đi ra ngoài.
Đồ Vân nín cười.
Sau khi bị người giang hồ náo loạn, thân phận của Lý Đà Nhan sớm muộn gì cũng bị mọi người biết, nếu có cao thủ võ lâm như Tiêu Tiểu Nhi bên cạnh, nàng rời đi cũng yên tâm hơn.
Tiêu Tiểu Nhi ngốc nghếch đi thẳng đến phòng Lý Đà Nhan, nói rằng mình muốn làm hộ vệ.
Kỳ Quan nghiền ngẫm nhìn hắn, bất lực, “Ngươi đã ăn quá nhiều.”
Tiêu Tiểu Nhi đi đến cạnh bàn như bị ma nhập, che ánh nắng trên bàn, “Ta muốn làm hộ vệ.”
Lý Đà Nhan viết xong, thong thả ngước mắt lên, “Ai bảo ngươi làm hộ vệ?”
“Đồ Vân, hắn nói ở chỗ của ngươi, ta có thể ăn uống đầy đủ, còn có tương lai.”
Kỳ Quan tức giận: “Hắn dám nói như vậy à, thoải mái ăn của Lý gia, sống ở Lý gia, chẳng những không ngượng, bây giờ còn bảo ngươi tới lợi dụng.”
Lý Đà Nhan suy nghĩ một lúc, hiểu được ý định của Đồ Vân, nói: “Vậy ở lại đi, ta sẽ viết thư khế, ngươi nghĩ kỹ rồi ký tên.”
“Được”
Lý Đà Nhan không biết mình suy nghĩ có đúng không, chắc chắn Đồ Vân sẽ không vô cớ kêu Tiêu Tiểu Nhi làm hộ vệ, vì thế vội vàng viết, mực chưa khô đã đưa cho Tiêu Tiểu Nhi.
Tiêu Tiểu Nhi biết chữ, nhưng chữ viết quá khó đọc, hắn không thể đọc lưu loát, lo lắng đến mức nhíu mày.
Kỳ Quan thấy thế đi tới, chỉ vào chữ viết, đọc từng hàng cho hắn nghe, không hiểu sẽ giải thích cho hắn.
Tiêu Tiểu Nhi nghe thấy có tiền lương, không nói lời nào, ký tên.
Kỳ Quan nói: “Kể từ nay, ngươi là hộ vệ của Lý gia, hai ngày nữa sẽ may y phục mới cho ngươi.”
Sau khi Tiêu Tiểu Nhi ra khỏi cửa, Lý Đà Nhan nhàn nhạt mở miệng, “Sao ta không biết phải may y phục mới?”
Kỳ Quan cười ngượng ngùng, “Ta thấy hắn ăn mặc chẳng ra gì, cho nên nhất thời lanh mồm lanh miệng....”
“Thôi, dù sao mùa đông cũng sắp đến, cần mua thêm xiêm y, Tiêu Tiểu Nhi vừa tới đây, ngươi quan tâm nhiều chút.”
“Vâng.” Kỳ Quan cầm thỏi mực, nhanh chóng mài trên nghiên mực.
Trước bữa tối, Ân gia phái người đưa thiệp cưới. Ân Thi Lang làm ầm ĩ nửa tháng, cuối cùng vẫn không địch lại được cha hắn, ngày cưới được ấn định vào 5 ngày sau.
Lý Đà Nhan cố ý đặt thiệp cưới ở trên bàn, khi Đồ Vân trở về, liếc mắt sẽ thấy ngay.
Nàng cầm thiệp cưới đọc, xoay qua lén liếc nhìn Lý Đà Nhan đang nằm trên giường ngủ.
Đồ Vân thích náo nhiệt, chắc chắn muốn đi, nhưng lần trước chưa nói xong với Lý Đà Nhan, lần này không tiện mở lời trước.
Nàng ném thiệp cưới xuống, thổi tắt đèn lên giường.
Đồ Vân bất ngờ phát hiện chăn của nàng đã mất. Mấy ngày trước giận dỗi, nàng thêm một cái chăn trên giường, hôm nay nàng không sờ thấy nó.
Nàng cuối cùng cũng có lý do chính đáng để hỏi, “Chăn của ta đâu?”
“Ta bảo Kỳ Quan dọn rồi.” Hắn thẳng thắng trả lời.
Đồ Vân vin vào đó, nói: “Vì sao?”
“Mùa đông sắp đến, chăn của quan huyện không thấm vào đâu, lỡ như bị cảm lạnh, ta không gánh vác nổi.”
“Chàng muốn đuổi ta đi phải không?”
“Ta không thể ngăn cản nếu quan huyện muốn rời đi, nhưng nếu không muốn đi thì phải hạ mình chung chăn với ta.”
Đồ Vân cố gắng nhịn cười, không ngờ Lý Đà Nhan mặt dày như vậy để cầu xin, may mà tối tăm nên không nhìn thấy biểu cảm của nàng, nếu không nàng sẽ bị bại lộ.
Thấy nàng đứng bất động ở mép giường, Lý Đà Nhan bồn chồn trong lòng, dứt khoát không giả vờ nữa, ngồi dậy, kéo Đồ Vân vào lòng, kéo vào trong chăn.
Đồ Vân nằm quay lưng về phía hắn, Lý Đà Nhan áp sát vào, ôm vòng eo thon thả, tham lam ngửi mùi của nàng.
Không đợi hắn nói chuyện, Đồ Vân đẩy tay hắn ra.
Lý Đà Nhan cũng bướng bỉnh, cuộn tay lại, đè Đồ Vân xuống, giữ chặt tay tiểu nương tử, không ngừng hôn lên miệng nàng.
Hắn càng dựa vào nàng, nàng càng tỏ ra vui vẻ, Lý Đà Nhan chịu đựng mấy ngày nay, trong lòng đã vô cùng rối bời.
“Ban ngày nàng điên cuồng, về nhà lại không nói với ta lời nào, cố tình chọc tức ta.”
Nghe thấy hắn lo lắng như thế, trong lòng Đồ Vân xót xa, “Chàng nói những lời kia là cố ý chọc tức ta.”
Lý Đà Nhan tháo thắt lưng, kéo cổ áo nàng ra, vùi đầu vào ngực, hôn lung tung lên cổ nàng, “Nếu quan huyện cảm thấy ta phạm tội nặng, muốn làm gì cũng được.”
Đồ Vân bị hắn liếm đến mức thân thể suy yếu, không còn kiên cường nữa, “Ta cũng muốn, nhưng chàng cố tình tìm cách chọc tức ta mà ta không thể kết án chàng được, thật đáng ghét.”
Lý Đà Nhan ngẩng đầu, “Nàng nghĩ ta không đau lòng hay sao?”
Nói xong, hắn cố ý cắn mạnh vào xương quai xanh của Đồ Vân, nhưng sợ nàng đau, nên thè lưỡi liếm nhẹ, trái tim hoàn toàn thất thủ.