Chương 14: Mưu trí
Đồ Vân giả vờ nhớ tới điều gì đó, trợn mắt, nhỏ giọng nói với đại đương gia: “Đại ca, chúng ta không thể giữ lại đồ đã chặn được, chớ đùa với lửa.”
Đại đương gia thở dài, hắn cũng lo lắng chuyện này, “Con mẹ nó, nếu biết trước thì sẽ không ham chút lợi nhỏ nhoi này.”
Xe cao lương của Ân gia đi ngang qua sườn núi Thạch Bi hai năm qua, mọi người đều cho rằng đó là cao lương, không có lợi nên không để ý, chẳng qua chỉ tham lam một lần lại gặp rắc rối lớn như vậy.
“Là lỗi của ngươi, lúc trước nói là để nó đi trước cho Ân gia bớt cảnh giác, sau này chọn những thứ có giá trị khi vận chuyển qua sườn núi Thạch Bi. Kết quả bây giờ thì ngược lại, gặp phải phiền toái, không thể đốt, cũng không thể ném.”
Hóa ra ban đầu là ý tưởng này, không ngờ gã Lục Tử này biết thả con tép bắt con tôm, thảo nào đại đương gia đối xử với hắn không tồi.
Nhưng bọn họ đánh giá thấp dã tâm của Ân Thi Lang, thứ được vận chuyển này quá có giá trị.
“Không cần phá hủy.” Lý Đà Nhan đột ngột lên tiếng.
Đại đương gia liếc nhìn hắn bằng đôi mắt hổ uy nghiêm, “Ngươi có biết chúng ta chặn cái gì không?”
Vẻ mặt Lý Đà Nhan bình tĩnh, “Hai rương thuốc phiện phải không?”
“Ngươi biết?” Đại đương gia lạnh lẽo nhìn Lục Tử, “Ngươi đã nói với hắn?”
Đồ Vân vội vàng xua tay, “Tuyệt đối không có.”
Lý Đà Nhan nói: “Ta đã biết rượu của Ân Thi Lang có thêm đồ, chẳng qua Ân gia giàu có và quyền lực, ta và hắn đều là người của hội thương gia, không cần phải tranh giành chết sống.”
Đại đương gia hỏi: “Vậy ngươi nói không cần phá hủy là có ý gì?”
“Đơn giản.” Lý Đà Nhan nhìn hắn, “Bán lại thuốc phiện cho Ân gia với giá cao. Thứ này không những không thể công khai, hơn nữa không dễ lấy được. Không có hai rương thuốc phiện này, rượu của hắn sẽ không bán được.”
Đại đương gia nắm chặt hai tay, bế tắc đã được gỡ bỏ, “Đúng vậy, đây là ý kiến hay, hơn nữa cho dù ta đòi bao nhiêu, hắn cũng không dám trả giá.”
Đồ Vân vội vàng chúc mừng, “Chúc mừng đại ca.”
Đại đương gia cười lớn vài tiếng, đi đến trước mặt Lý Đà Nhan, không lời nào có thể diễn tả được sự tán thưởng trong mắt.
“Quả nhiên là người ta chọn. Lục Tử, ngươi phải chăm sóc thật tốt.”
“Yên tâm đi đại ca.”
Đồ Vân âm thầm giơ ngón cái lên với Lý Đà Nhan, sau đó lặng lẽ đi theo đại đương gia ra ngoài.
Đại đương gia lập tức sai người cưỡi ngựa xuống chân núi báo tin, ra giá 200 lượng vàng, ba ngày sau sẽ giao hàng ở sườn núi Thạch Bi.
“Lục Tử, đến lúc đó ngươi cũng đi.”
“Vâng, đại ca.”
Đồ Vân lang thang ở trong trại cả ngày, đến tối mới mệt mỏi bưng đồ ăn về phòng.
Một tiếng “Ầm” nhẹ nhàng, cái khay được đặt lên bàn, Đồ Vân xoay người Lý Đà Nhan, giơ tay cởi dây thừng, “Ăn đi.”
“Ngài không sợ bị phát hiện à?”
“Yên tâm đi, trong trại đang bận rộn.” Bận rộn chuẩn bị đám cưới.
Sau khi cởi ra, đầu ngón tay Đồ Vân nhẹ nhàng vuốt ve vết lõm màu đỏ tím do sợi dây thừng tạo ra trên cổ tay hắn, đôi mắt cụp xuống.
Lý Đà Nhan đương nhiên cảm nhận được, lặng lẽ né tránh sự đụng chạm, khập khiễng đi tới bàn ăn.
Trong trại có chuồng heo, không thiếu thịt vào mùa đông. Lý Đà Nhan tao nhã ăn một miếng thịt nạc, uống chút canh, tuy rằng đang gặp nguy hiểm, nhưng sự tu dưỡng khắc sâu trong xương cốt vẫn khiến hắn thể hiện sự thanh lịch.
“Công tử rất thông minh, bảo đại đương gia chủ động đưa thuốc phiện về huyện Lộc Linh, ta phục rồi. Nếu không ở trong trại, ta nhất định sẽ mời ngài uống rượu.”
“Đây không phải là kế hoạch của quan huyện hay sao?”
“Ta chỉ nói nhảm thôi.” Đồ Vân bất chợt đè bàn tay đang gắp đồ ăn của hắn, sự vui đùa trong mắt đã biến mất, thay bằng ánh mắt sắc bén, “Công tử đã biết Ân gia có vấn đề từ lâu rồi, đúng không.”
Tuy nàng nói rằng đó là hai rương thuốc phiện, nhưng không hề nói chúng được dùng ở đâu, thế nhưng Lý Đà Nhan đã nói rất chính xác rằng chúng được dùng ở trong rượu.
Có thể thấy, Lý Đà Nhan đã sớm biết rõ ràng về thứ mà nàng đang điều tra.
Lý Đà Nhan trầm tĩnh nói: “Huyện Lộc Linh không lớn, muốn biết cũng không khó.”
Đồ Vân buông tay ra, “Thảo nào các quan huyện trước đây đánh giá ngài là cục xương cứng, rất khó gặm.”
Không báo cáo những gì mình biết, hoặc những chuyện không liên quan đến bản thân, loại người này không những khiến người ta đau đầu, hơn nữa lập trường không rõ ràng, không thể phân biệt là địch hay là bạn.
“Quan huyện nói ta lạnh nhạt và vô tình phải không?”
“Không phải.” Đồ Vân thở dài: “Có những chuyện quả thật ngài khó lay chuyển, cũng không có khả năng khống chế.”
Dù giàu có thì vẫn là dân thường, có thể làm được gì.
“Tạ sự quan tâm của quan huyện.” Giọng điệu của hắn tựa như cho có lệ, không giống như là lời cảm tạ.
Đồ Vân thấy hắn bình tĩnh, trêu đùa: “Công tử thông minh như vậy, hay là đoán xem tại sao đại đương gia giữ ngài ở trong trại.”
“Ta là thương nhân, thứ có thể kiếm được nhất là tiền. Kỳ Quan không hề do dự đã đưa 500 lượng vàng, dù sơn tặc có ngu ngốc cũng biết đây là một ông chủ giàu có.”
“Có lý.” Đồ Vân giả vờ tán thành, “Vậy tiếp theo sẽ thế nào?”
“Chỉ có một khả năng, tiếp tục đòi tiền Kỳ Quan, hơn nữa lần sau sẽ muốn càng nhiều hơn lần trước.”
Hắn đặt đũa xuống, ánh nến đang cháy chiếu vào gương mặt trắng trẻo của hắn, đôi mắt lại ngập tràn sự u sầu thăm thẳm.
“Hoặc có lẽ...” Hắn ngập ngừng, chậm rãi xòe ngón tay ra, “Sẽ chặt một ngón tay của ta đưa cho Kỳ Quan.”
“Ngài nghĩ vậy à? Không ngờ công tử là người tiêu cực, không có cảm giác an toàn như thế.” Thảo nào hôm qua hoảng sợ như vậy.
“Nếu không làm sao bọn họ khiến cho Kỳ Quan tin tưởng ta vẫn còn sống.” Lý Đà Nhan cười khổ, bình tĩnh nói: “Cho dù chặt tay hay là chặt chân, thứ nhất sẽ gia tăng mức độ đáng tin, thứ hai sẽ tăng thêm sự uy hiếp, bắt Kỳ Quan phải tuân theo.”
“Ngài không sợ Kỳ Quan lấy tiền của ngài bỏ trốn hay sao?”
“Đó là người của ta, ta có sự tự tin này.”
Tâm lý của hắn khi đối mặt với sự bất hạnh thật ngột ngạt, lộ ra một cảm giác buồn bã sâu sắc.
Đồ Vân giơ tay nắm ngón tay lạnh lẽo của hắn, ánh mắt ấm áp như nắng xuân, “Yên tâm, ai dám động vào một ngón tay của ngài thì ta sẽ thiến hắn.”
Bàn tay Đồ Vân rất ấm, khiến hắn có ảo giác được bảo vệ rất nhanh, loại cảm giác này tới cực kỳ mãnh liệt, hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Cho dù là thật hay giả, có thể làm được hay không, trái tim băng giá của hắn lúc này dường như được ánh mặt trời chiếu sáng.
“Quan huyện nên lo nghĩ kỹ cho hoàn cảnh của mình đi.” Hắn rút ngón tay ra, tập tễnh đi đến mép giường từng bước một, “Thoát thân không dễ đâu, hơn nữa ngài còn muốn mang theo vàng.”
Đồ Vân đi theo hắn, giành nằm lên giường trước, lót hai tay dưới ót, “Không sao, cùng lắm thì ta không cần tiền, trực tiếp bỏ chạy.”
“Không cần ta nữa à?” Lý Đà Nhan dịu dàng nhìn qua.
“Cần.” Đồ Vân nằm trên chăn, ánh mắt ngập tràn ý cười, “Vừa rồi ngài nói thiếu một điều, ngài không những là một thương nhân, còn là một tướng công tuấn tú.”
“Có ý gì?”
“Ý là đại đương gia chuẩn bị gả em gái cho ngài, hôm nay có người xuống núi mua áo cưới và trang sức, ngài đó, chờ làm con rể của sơn tặc đi.”
“Cái gì?” Lý Đà Nhan kinh ngạc.
Đồ Vân mỉm cười ôm hắn nằm xuống, “Ta đoán ngay từ đầu đại đương gia đã không muốn thả ngài xuống núi. Hắn muốn chờ ngài và tiểu thư gạo nấu thành cơm, sau đó mới đưa hai người xuống núi.”
Trong lòng Lý Đà Nhan nặng nề, “Ngài còn cười được.”
“Cưới thê tử không tốt hay sao?” Đồ Vân thấy mặt mày hắn rầu rĩ như gặp vấn đề khó khăn, nhịn cười, nói: “Công tử không phải đồng tính luyến ái đó chứ?”
Lý Đà Nhan không nói đùa về chuyện này, xụ mặt, nằm nghiêng.
Đồ Vân xuống giường thổi đèn, quay lại nằm chung gối với hắn, lại kéo chăn bọc chặt.
Trong bóng tối, Lý Đà Nhan thình lình xoay người, nhìn Đồ Vân sát bên cạnh, “Ngài đã thăm dò trại chưa?”
“Cũng gần như toàn bộ rồi.”
“Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi.” Giọng hắn hoảng loạn.
Đồ Vân khó hiểu, vẫn nói giỡn nhẹ nhàng, “Đám cưới thôi mà, không thiệt thòi, công tử cớ gì sợ đến vậy?”
Lý Đà Nhan bị ép, thấp giọng tức giận, “Ta là đồng tính luyến ái, vậy được chưa.”
Nói xong, Lý Đà Nhan tức giận quay lưng lại, thân thể nhẹ nhàng phập phồng.
“Yên tâm đi.” Đồ Vân kéo chăn đắp vai hắn, “Nếu ngài thành thân với người khác, ta phải làm sao? Ta sẽ không để bị mất cả chì lẫn chài!”