MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 43: Ngứa miệng


Hai người tắm rửa xong, Đồ Vân mặc áo ngoài của Lý Đà Nhan nằm trên giường, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên bàn, mơ màng buồn ngủ.


Lý Đà Nhan bưng thuốc tránh thai tới, ngồi ở mép giường lặng lẽ nhìn nàng.


Thân thể hắn che khuất ánh nến, Đồ Vân mở một mắt, nhìn thấy nước đen tuyền, do dự.


Tâm trạng Lý Đà Nhan phức tạp, trước đây đã hỏi Tạ Nhẫm, không nên dùng loại thuốc này quá nhiều, sẽ tổn thương cốt lõi.


Vẻ mặt Đồ Vân đau khổ, dựa vào lòng hắn, có ý làm nũng chơi xấu, “Sao chàng để ta chịu khổ giống chàng.”


“Ta……”


Lý Đà Nhan không thể tranh cãi, cuối cùng không đành lòng, đặt chén xuống, “Ta không hiểu những chuyện này lắm, hôm khác ta sẽ hỏi Tạ Nhẫm xem có cách nào khác không.”


Đồ Vân cười tươi, gối đầu lên đùi hắn, nói: “Giường của chàng thoải mái hơn.”


“Nằm yên.” Lý Đà Nhan vén chăn lên, để nàng nằm vào trong, đứng dậy thổi tắt nến, sau đó tới giường nằm xuống.


Đồ Vân lao vào lòng hắn, Lý Đà Nhan lập tức ôm nàng, tay trượt từ vai xuống eo.


“Hở?” Nàng ngẩng đầu, ngay cả bóng tối cũng không thể che giấu đôi mắt lấp lánh của nàng.


Hắn bình tĩnh giải thích, “Xoa bóp eo cho quan huyện.”


Đồ Vân bật cười, đặt toàn bộ cơ thể vào trong vòng tay hắn.


Lý Đà Nhan xoa vòng eo thon thả lúc nhẹ lúc mạnh, khóe môi vô thức cong lên.


“Ai sắc thuốc tránh thai?”


“Kỳ Quan”


“Vậy hắn biết ta...”


“Tạ Nhẫm đưa thuốc tới, hắn tưởng là để bồi bổ cho cơ thể ta.” Cuối cùng, sợ nàng không an tâm, lại nói: “Cho dù Tạ Nhẫm đoán được cái gì cũng sẽ không nói bậy, nàng yên tâm.”


Đồ Vân tin tưởng điều này, lần trước khám nghiệm tử thi, nếu Lý Đà Nhan không lên tiếng, cho dù quan huyện mời thì ông ấy cũng không chịu tới.


“Vì sao Tạ thần y ngoan ngoãn nghe lời chàng?”


“Thê tử và con trai ông ấy bị bọn trộm giết, ông ấy cực kỳ đau buồn đến mức bị điên, phải đi ăn xin trên phố. Ta cứu ông ấy, sau đó ông ấy làm đại phu trong tiệm thuốc.”


“Trước kia ở đây hỗn loạn đến vậy à?”


“Người dân có thể kiếm sống, nhưng rất khó bảo đảm cho tương lai.”


“Sao chàng còn làm khó dễ những quan huyện trước đây?”


Lý Đà Nhan không hối hận về những việc mình làm lúc trước, nói: “Nếu người làm quan không thể lên tiếng thay cho người dân, đó là tai họa lớn nhất. Muốn kiếm tiền làm giàu nhưng sợ bị thao túng, muốn trong sạch nhưng sợ cường quyền và cướp. Một chú hề nhảy nhót, dựng sân khấu cho người ta chế giễu.”


Đây là lần đầu tiên nàng thấy Lý Đà Nhan phẫn nộ như vậy. Đồ Vân chợt nhớ lúc nàng vừa tới Lộc Linh, nàng bị bệnh nặng, chỉ có một mình hắn tới thăm. Hắn đối xử thật lòng và đặt nhiều kỳ vọng với mỗi vị quan huyện mới tới.


Chẳng qua sau nhiều lần thất vọng mới không còn nhiệt tình nữa.


Đồ Vân: “Tiệm thuốc, lông thú, Thủy Yên phường, lò gốm sứ, chàng buôn bán mấy thứ này có liên quan gì đến nhau không?”


“Bắc Tương có nhiều loại dược liệu địa phương, lông thú cũng là một trong những đặc sản của nơi này. Hai thứ này không kiếm được tiền ở địa phương, nhưng ở bên ngoài miền bắc thì khác, giá cả tăng vọt ở miền nam.”


“Nữ tử trong Thủy Yên phường không phải là người Bắc Tương phải không?” Giọng nói của Khuynh Thành có vẻ là miền nam, nhẹ nhàng mềm mại, chạm vào trái tim người nghe.


“Ừm, người Bắc Tương có tính tình thô lỗ, nữ tử Giang Nam rất hấp dẫn đối với bọn họ, xem các nàng hát và múa, cảm thấy như mình đã tới Giang Nam.”


Đồ Vân cười, “Chàng cũng vậy à?”


Những thứ trong và ngoài phòng đều là minh chứng cho nỗi nhớ kinh thành của hắn.


Giọng hắn hơi dao động, như thể không dám hỏi, “Không biết... kinh thành như thế nào.”


“Đối với ta mọi thứ vẫn vậy.” Đồ Vân nói: “Khi nào ta giải quyết xong những chuyện ở đây, ta dẫn chàng về kinh nhé?”


Lý Đà Nhan lắc đầu, “Không cần, đã qua rồi, nghĩ lại cũng không có ý nghĩa.”


Nhiều năm nay, hắn luôn quen dùng những lời này để lừa dối bản thân.


Hai người ôm nhau cả đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy trong trạng thái còn buồn ngủ.


Nắng sớm trong lành, căn phòng sáng sủa, Đồ Vân quay đầu lại, Lý Đà Nhan vẫn chưa dậy.


Nàng mỉm cười nghiêng người nhìn hắn, nắng sớm chiếu lên mặt hắn, mặt mày tuấn tú, phong cách dịu dàng.


“Chủ tử” Kỳ Quan gõ cửa bước vào, đánh thức Lý Đà Nhan, tối hôm qua thổi tắt nến đã quên khóa cửa.


Đồ Vân trốn dưới chăn trên giường, Lý Đà Nhan nghiêng người, quay lưng về phía Kỳ Quan, vô thức dùng hai tay bảo vệ Đồ Vân.


“Có chuyện gì?”


“Ối...” Kỳ Quan hối hận, quên mất tối hôm qua quan huyện không rời đi, “Giờ Mẹo rồi, nên rửa mặt ăn sáng.”


“Đi xuống đi.”


Kỳ Quan vội vàng rời đi, Đồ Vân nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ló đầu ra khỏi vòng tay hắn.


“Ta nói đúng chứ, Kỳ Quan này chỉ được bề ngoài, thực sự vô dụng.”


“Bề ngoài như thế nào?” Hắn hỏi.


Đồ Vân định trả lời, Lý Đà Nhan rút cánh tay ra, xuống giường mặc quần áo.


“Giận à?” Đồ Vân ngồi dậy, khóe mắt liếc hắn.


Lý Đà Nhan lấy quần áo đưa cho nàng, “Ta keo kiệt lắm, quan huyện nên sửa thói quen xấu đi, đừng khen ngợi khi nhìn thấy gương mặt của kẻ khác giới.”


Lý Đà Nhan mặc áo ngoài, soi gương chải mái tóc dài, búi một nửa lên đỉnh đầu, dùng cây trâm ngọc buộc lại, một nửa xõa sau lưng, động tác rất nhanh nhẹn.


Đồ Vân mặc xiêm y xong, xuống giường, thấy hắn đứng dậy, ngồi phịch xuống ghế, đưa lược cho hắn, “Chàng chải cho ta đi.”


Thấy nàng ngoan ngoãn và khéo léo, Lý Đà Nhan cầm lược, cảm thấy bình tĩnh.


Ăn sáng xong, Đồ Vân trở về huyện nha, nhìn danh sách khổ dịch do Tất Lương lập ra, bao gồm Vương Khánh và A Bang, tổng cộng có hai mươi người.


“Đại nhân, số người này vẫn chưa đủ.”


“Yên tâm, ta tống tiền... Khụ khụ, Ân gia đưa nhiều tiền, sẽ thuê người. Về phần nhóm Thôi Bình Nhi, sẽ phụ trách nấu cơm.”


“Vâng”


Đồ Vân lấy một tờ giấy trắng, kêu Tất Lương mài mực, đang định viết thì chợt dừng lại, quay qua nhìn Tất Lương, “Ngươi cảm thấy tiền công bao nhiêu thì phù hợp?”


Lần trước không nghe theo Tất Lương, kết quả đến bây giờ, ngoài Ân Thi Lang cùng A Tứ và A Siêu, không ai hứng thú với hai lượng bạc, lúc này vẫn nên tiếp thu ý kiến của Tất Lương.


Tất Lương khó xử, sợ Đồ Vân không tiếp thu, “Quan huyện muốn viết bao nhiêu cũng được.”


“Không được, ngươi là điển sử, đây là chuyện quan trọng của huyện nha, sao ngươi có thể không tham gia, nói mau đi.”


Tất Lương cảm thấy được coi trọng, lập tức thoải mái hơn nhiều, nói: “Những người làm công trong thành được tính theo tháng, hoặc theo ngày.”


“Tất tiên sinh, ngươi cái gì cũng tốt, nhưng lại thích vòng vo. Đương nhiên là tính theo tháng, lỡ như mới làm hai ngày đã bỏ chạy, giao cho ngươi phần còn lại hay sao?”


“...” Tất Lương nói: “Một người phải ít nhất năm lượng bạc mỗi tháng.”


“Được.” Đồ Vân giơ bút lên, viết xuống giấy.


Tất Lương xót mắt, ngập ngừng muốn nói. Lúc trước cho ông ta bốn lượng bạc mà Đồ Vân còn luyến tiếc, hiện tại lại hào phóng đối với người lao động.


Đồ Vân thấy ông ta như vậy, biết ông đang nghĩ gì, nói: “Đây là công việc nặng nhọc, hơn nữa xây đường rất nguy hiểm, trả nhiều là hợp lý.”


Nhận được câu giải thích của Đồ Vân, Tất Lương cảm thấy nhờ phước ba đời, nếu là trước kia, ông đã bị mắng một trận.


“Vâng, đại nhân nói có lý.”


“Ừm, dán thông báo ra ngoài đi, đầu tháng 5 sẽ chính thức khởi công.”


“Vâng”


Tất Lương cầm thông báo đi ra ngoài, Ân Thi Lang đúng giờ tới nha môn, nhìn thấy thông báo, đi vào.


“Ngài trả tiền công cao quá.”


“Ngươi tới đúng lúc lắm, gọi A Siêu và A Tứ đi cùng ta ra phố.”


“Để làm gì?”


“Mua vài món đồ sứ để trang trí, nhìn phòng ta này, trống trải quá.”


Ân Thi Lang chỉ vào mũi mình, “Bảo ta làm tùy tùng cho ngài?”


“Thân phận của quan huyện không đáng có tùy tùng hay sao?” Đồ Vân hỏi lại, chắp tay sau lưng đi ra khỏi nha môn.


Đường phố đông như trẩy hội, hiện giờ thời tiết ấm áp, đồ vật bày bán trên phố cũng nhiều hơn, những chậu hoa và cây cảnh là bắt mắt nhất.


Đồ Vân chọn vài chậu cây thông và cây bách đưa cho Ân Thi Lang, “Đặt mấy chậu này dưới mái hiên, còn hai cây lớn thì đặt trong sân.”


Dù sao Ân Thi Lang cũng là công tử, bây giờ bảo hắn ôm chậu cây đi tới đi lui, hắn sợ mất mặt, nói: “Nếu ngài muốn, Ân gia có nhiều lắm, buổi tối ta sẽ sai người đưa đến huyện nha.”


“Sao ngươi không nói sớm.”


“Ngài đâu có hỏi.”


Làm sao nàng có thể từ chối những thứ được tặng miễn phí, “Quyết định vậy đi, mấy chậu này đặt trong công đường ở tiền viện.”


Nghe thấy vẫn phải khiêng đồ, Ân Thi Lang tức giận nói: “Ta sẽ tặng hoa cỏ ở tiền viện luôn.”


Đồ Vân liếc hắn, đặt chậu cây cảnh xuống, “Được.”


Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, Đồ Vân hỏi: “Tiệm đồ sứ của Lý Đà Nhan ở đâu?”


Ân Thi Lang nói: “Đi đến tiệm của hắn làm gì? Không phải chỉ có một lò nung của hắn ở huyện Lộc Linh.”


A Tứ giành nói: “Nhưng mẫu mã của hắn là đẹp nhất.”


Ân Thi Lang trừng mắt nhìn A Tứ, A Tứ lập tức im lặng, dừng lại, lùi ra phía sau.


“Vậy thì xem hết, dù sao hôm nay cũng có rất nhiều thời gian.”


Ân Thi Lang nhíu mày, “Ngài lấy đâu ra thời gian, buổi tối còn phải đến Thanh Vân Đình.”


Đồ Vân đảo mắt, “Vụ án đã khép lại rồi, những lời ngươi nói đều bị chó ăn hết rồi sao?”


Ân Thi Lang thầm lo sợ, nói: “Ta không phải là thuyết khách, chỉ nhắc nhở quan huyện đừng thất hứa.”


“Biết rồi” Nàng xua tay cho có lệ, gọi A Tứ, “Dẫn ta đến tiệm của Lý Đà Nhan.”


A Tứ liếc nhìn Ân Thi Lang, gật đầu như gà ăn thóc.


Cách đó không xa là tiệm của Lý Đà Nhan, gồm ba gian lớn hướng ra phố, sang trọng và sáng sủa.


Đồ Vân bước vào, thấy trên giá gỗ sơn đen có các món đồ sứ tinh xảo, những đồ lớn như nồi da, bình đựng nước bốn chân, bình phong màu xanh, bể cá chạm khắc... những đồ nhỏ gồm có chén đĩa, khay ba chân, chân nến rồng, hộp tráng men trắng...


Có sứ men xanh, sứ men trắng, men gốm trắng, men gốm xanh tao nhã sang trọng, đồ sứ trắng trong veo như ngọc, men gốm trắng như tuyết bạc, có thể nói là rực rỡ muôn màu.


Ân Thi Lang vừa bước vào đã mê mẩn, bởi vì không vừa mắt Lý Đà Nhan, cho nên đây là lần đầu tiên hắn tới đây.


Đồ Vân tùy ý cầm một đĩa sứ trắng, dưới đáy đĩa có vẽ một đôi chim non màu nâu xám, trông rất sống động.


Nhưng so với bức tranh trong phòng Lý Đà Nhan thì thật sự không đáng nhắc tới.


A Tứ cảm thán: “Công tử, có một số thứ ở đây, ta chưa bao giờ thấy.”


Ân Thi Lang nói: “Vô nghĩa, ngươi cho rằng ta đã nhìn thấy rồi à.”


A Tứ í dà hai tiếng, “Thảo nào đồ sứ của bọn họ bán chạy quá, đẹp ghê, nếu là ta, ta sẽ không nỡ dùng.”


Đồ Vân chọn hai bình sứ trắng, vài cái chén đĩa, A Tứ và A Siêu cũng không nhịn được, chọn mấy cái mang về.


********


Rạp hát nhỏ:


Đồ Vân 【xấu hổ】: "Thực sự vô dụng" mà cũng gọi là khen hở?


Lý Đà Nhan 【giận】: Nhưng nàng còn nói rằng hắn có bề ngoài, đây đã là lần thứ hai rồi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin