Chương 80: Quan huyện keo kiệt
Ngày hôm sau, Đồ Vân ôm eo đứng dậy, Lý Đà Nhan ngồi trên giường nhìn nàng run rẩy từng bước, mỉm cười nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng.
“Để ta mặc cho nàng, đứng yên nào.”
Đồ Vân đá hắn một cái, dang tay ra, chờ hắn mặc đồ như một đại gia.
Lý Đà Nhan cầm xiêm y, thong thả mặc cho nàng, vẻ mặt tươi cười giống như một con sói đã ăn uống đầy đủ.
“Chàng còn cười.” Đồ Vân giơ tay kéo mặt hắn.
Lý Đà Nhan có vẻ béo hơn trước một chút, không nhìn thấy rõ nhưng khi véo, rõ ràng có thể cảm nhận được thịt.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Lý Đà Nhan có da mặt mỏng, đã cúi đầu hết mức có thể, nhưng không thể che giấu sự vui vẻ, khóe miệng không thể nén được nụ cười.
Đồ Vân giả vờ xấu hổ và tức giận, đẩy Lý Đà Nhan ngã trên giường, ngồi trên eo hắn, giận dữ nói: “Biến ta thành như vậy, chàng thoải mái lắm phải không?”
Lý Đà Nhan thấy nàng dang chân ra, hắn không ngại đau, đứng dậy, ôm nàng ngồi trên đùi.
“Ta không cười về chuyện này.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Tâm tư đã thông suốt, cảm thấy nhẹ nhõm.”
Đồ Vân là mối quan tâm của hắn, hiện giờ đã nói rõ, cuộc sống cũng có hy vọng.
Đồ Vân vòng tay qua cổ hắn, hôn thật mạnh lên miệng hắn, “Chàng nói một đằng nghĩ một nẻo.”
“Ta là vậy” Lý Đà Nhan đồng ý, nhưng nàng có thể hiểu lòng hắn.
“Đồ Vân... Đồ Vân, ngươi ra đây cho ta.” Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ.
Đồ Vân đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy Tiêu Lão Nhi. Hắn đang cầm tay nải, Kỳ Quan ở bên cạnh kéo tay Tiêu Tiểu Nhi, khuôn mặt tỏ vẻ không vui.
“Mới sáng tinh mơ mà ngươi la hét chuyện gì?”
“Ngươi... Ngươi xuống đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Đồ Vân rời khỏi giường, nói với Lý Đà Nhan rồi đi xuống lầu. Tiêu Lão Nhi tức giận ngồi trong sân, ném tay nải lên bàn.
Đồ Vân lười biếng duỗi người, “Có chuyện gì vậy?”
“Ta hỏi ngươi.” Tiêu Lão Nhi gõ bàn nói: “Có phải ngươi xúi giục đệ đệ ta ở lại không? Hắn không chịu rời đi, còn nói đã ký thư khế vớ vẩn gì đó với Lý Đà Nhan.”
“Đúng vậy, thì sao?”
Tiêu Lão Nhi càng tức giận hơn, “Ngươi.... Vì sao ngươi xen vào chuyện của ta?”
“Ta làm vậy vì muốn tốt cho Tiêu Tiểu Nhi, ở cùng ngươi tại Quỷ thị cả ngày, ban ngày ngủ, ban đêm ra ngoài, người không giống người, quỷ không giống quỷ, ngoài việc dạy Tiêu Tiểu Nhi trộm cắp, hắn không biết gì cả.”
“Không liên quan đến ngươi!”
Đồ Vân nói: “Ngươi thì không sao, trong bụng có cả 800 chiêu, lừa ai cũng được. Nhưng Tiêu Tiểu Nhi thì khác, với tính tình của hắn, lỡ như một ngày nào đó hắn bị người ta âm mưu làm hại, hắn chết thì ngươi cũng không biết.”
Tiêu Lão Nhi đập bàn, “Vậy ngươi cũng không thể giữ hắn lại mà chưa có sự đồng ý của ca ca hắn.”
Đồ Vân moi lỗ tai, thản nhiên ngáp một cái, “Ngươi là ca ca của hắn, chứ không phải là cha hắn, cần sự đồng ý của ngươi làm gì? Hắn không phải là trẻ con ba tuổi.”
Tiêu Lão Nhi vẫn không chịu buông tha, “Đệ đệ của ta khác với những người khác, từ nhỏ đến lớn, mọi thứ phải được ta chấp thuận mới được.”
“Ngươi cũng biết hắn khác với những người khác à?” Đồ Vân dẫn Tiêu Tiểu Nhi tới, nhìn hắn từ đầu đến chân, “Ngươi nhìn đi, bao năm qua ngươi chăm sóc hắn kiểu gì? Thậm chí không bằng ăn xin.”
Bình thường không để ý, nhưng khi Tiêu Lão Nhi nhìn em trai, áo quá rộng, quần rộng thùng thình và ngắn, không những không vừa người mà còn đầy miếng vá.
Tính tình hắn cẩu thả, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, nhiều năm qua quả thật không quan tâm đến quần áo của em trai.
Tuy Tiêu Lão Nhi cảm thấy áy náy, nhưng không chấp nhận sự chỉ trích của người ngoài, tự tin nói: “Đó là chuyện của gia đình ta.”
“Đúng, ta chẳng qua muốn khuyên ngươi thôi, nếu muốn tốt cho đệ đệ của ngươi thì để hắn ở lại đây, dù sao Lý gia cũng sẽ cho hắn ăn mặc đầy đủ, biết đâu ở đây một thời gian dài, hắn sẽ học được cách sống bình thường, thậm chí có thể tìm được nương tử.”
“Ngươi bớt mồm mép đi, đừng tưởng ta không biết ngươi tính toán cái gì. Ngươi sắp rời đi, sợ Lý Đà Nhan gặp nguy hiểm, cho nên muốn tìm bùa hộ mệnh cho hắn, đúng không?”
“Đúng là có ý đó.”
“Không có cửa đâu, ngươi đừng nghĩ nữa.” Tiêu Lão Nhi đeo tay nải, kéo Tiêu Tiểu Nhi đi.
“Không thể đi.” Kỳ Quan dùng thân thể chặn đường, “Hắn đã ký thư khế với chủ tử, nếu muốn đi phải được chủ tử của ta đồng ý.”
Tiêu Tiểu Nhi nhân cơ hội hất tay Tiêu Lão Nhi ra, đứng chung chỗ với Kỳ Quan, “Ca, ta không đi.”
“Đệ...” Tiêu Lão Nhi thất vọng, định đi tìm Lý Đà Nhan tranh luận, “Ta đi tìm người hiểu lý lẽ.”
Lý Đà Nhan vừa mặc đồ xong, đi xuống lầu, nói với Tiêu Lão Nhi đang tức giận xanh mặt: “Đã ký thư khế, nhưng chỉ cần Tiêu tiểu gia lên tiếng, sẽ lập tức vô hiệu.”
“Được.” Tiêu Lão Nhi quay đầu lại, kéo Tiêu Tiểu Nhi tới, vừa vỗ tay, vừa dậm chân khuyên bảo.
Mặt trời dần dần lên cao, đợi một hồi lâu vẫn không có kết quả, Kỳ Quan rửa tay đi làm bữa sáng với Tường thúc.
Khi cháo kê được bưng lên bàn, Tiêu Lão Nhi cũng chưa thương lượng xong với Tiêu Tiểu Nhi.
Ngửi thấy mùi thơm, Tiêu Tiểu Nhi chạy “vèo” đến bàn ngồi, bưng cháo lên uống một ngụm, ngon ngọt và sền sệt.
Đồ Vân thấy thế, nói với Tiêu Lão Nhi: “Được rồi, ăn sáng xong lại khuyên, đừng để khô nước miếng, mất nước sẽ chết đó.”
Sự kiên nhẫn của Tiêu Lão Nhi đã cạn kiệt, hắn chỉ chờ những lời này, ngồi xuống cùng ăn cháo.
Lý Đà Nhan ăn xong, tao nhã đặt đũa xuống, chân thành nói với Tiêu Lão Nhi đang nhai thức ăn: “Tiêu tiên sinh yên tâm, Tiêu tiểu gia ở lại đây, ta sẽ coi như đệ đệ ruột thịt.”
Tiêu Lão Nhi dừng đũa, nhìn hắn, “Thôi đi, đệ đệ của ta không biết gì cả, một hai ngày còn được, nếu qua một thời gian dài, ngươi khó đảm bảo sẽ không ghét bỏ hắn.”
Đồ Vân nói đúng một điều, hắn là một người anh vô trách nhiệm, bao năm nay luôn lợi dụng em trai, không tính toán cho tương lai của em, khiến em trai không biết phải sống ra sao.
“Chúng ta định ra thời hạn một năm đi, Tiêu tiểu gia sẽ ở chỗ ta một năm, năm sau ngươi tới thăm hắn, nếu có bất mãn, ta sẽ trả hắn về nguyên vẹn.”
Sau một thời gian ở chung, ở trong lòng Tiêu Lão Nhi, Lý Đà Nhan tuyệt đối là một quân tử chính trực, lời của hắn đáng tin.
“Thật à?”
“Có thể viết ra làm bằng chứng.”
“Vậy thì được, nếu một năm sau đệ đệ của ta nói rằng ngươi khắt khe với hắn, hoặc là có bất cứ sơ suất gì, ngươi phải đi cùng ta đến gặp quan.”
“Được”
“Ngoài ra, đệ đệ của ta không thể bảo vệ ngươi không công, một vạn lượng bạc, thế nào?”
Ở dưới bàn, Đồ Vân đá hắn, Tiêu Lão Nhi “á á” che chân, “Sao ngươi đá ta?”
“Ngươi ở đây moi tiền người ta, ngươi cho rằng quan huyện ta đây đã chết rồi hay sao?”
Tiêu Lão Nhi ấm ức, “Ngươi luôn nghĩ đến Lý công tử, còn ta thì sao? Tiểu nhi ở lại đây, ta sẽ khó sống sót ở Quỷ thị, đòi bồi thường thì có gì sai?”
Lý Đà Nhan nói: “Được, ăn xong, chúng ta viết chứng từ.”
“Lý công tử rất thẳng thắn.” Tiêu Lão Nhi cười đồng ý.
Buổi tối, Đồ Vân lên giường ngủ sớm, lúc Lý Đà Nhan vào phòng, nàng đã mơ màng sắp ngủ.
Lý Đà Nhan nhẹ nhàng thổi tắt đèn, lên giường. Đồ Vân phát hiện bóng người, mơ màng ôm hắn, “Xem sổ sách xong rồi à?”
“Ừ” Hắn vỗ nhẹ lên lưng tiểu nương tử, kéo chăn lên che vai nàng.
“Một vạn lượng, chàng cho nhiều quá.” Nàng vẫn còn lẩm bẩm việc này, “Tiêu Lão Nhi có lòng tham không đáy, là một kẻ bắt nạt người yếu điển hình, đánh một trận là được, không cần cho một đồng nào cả.”
“Nếu đánh hắn, liệu Tiêu tiểu gia có ở lại không?” Hắn có thể nhìn ra, Tiêu Tiểu Nhi rất thân thiết với anh trai, “Nếu có thể tiêu tiền để làm gì đó, cần gì gây thù chuốc oán.”
“Có tiền cũng không thể xài như vậy.” Đồ Vân nhắm mắt, lẩm bẩm: “Tiêu Lão Nhi thấy chàng có tiền mới đòi nhiều như vậy.”
“Không sao, Tiêu tiểu gia chịu thiệt ở lại đây là vinh dự cho ta.”
Đồ Vân hừ cười, “Được rồi, công tử có tấm lòng nhân hậu, ta sẽ không nói gì nữa, dù sao cũng không phải là tiền của ta.”
Nhìn dáng vẻ thoải mái nhàn nhã của nàng, Lý Đà Nhan mỉm cười hỏi: “Ân Thi Lang thành thân, nàng định tặng quà cỡ nào?”
Đồ Vân ngẩng đầu, “Ta đi là nể mặt hắn lắm rồi, còn phải tặng quà hả?”
“Cũng phải cho tiền mừng.”
Đồ Vân ngồi dậy nhìn hắn, “Ta... nên cho bao nhiêu?”
“Ân gia không phải là gia đình bình thường, những người tham dự đều là kẻ có tiền, quan huyện phải cho ít nhất một trăm lượng.”
"Cái gì?” Đồ Vân kêu lên, nằm xuống không chút do dự, ôm chặt bản thân tội nghiệp của mình, “Ta không đi. Không chịu nổi việc đi sẽ mất hết tài sản, nhà tan cửa nát.”
Nàng trùm đầu ngủ, Lý Đà Nhan hết sức mừng rỡ, “Không sợ chọc giận hội trưởng của hội thương gia hay sao?”
“Giận thì giận đi, dù sao ta cũng sắp rời đi, chẳng lẽ ông ta xách dao đến kinh thành chém ta chắc?”
“Trước khi đi cũng không muốn để lại danh tiếng tốt à?”
“Nếu phải dùng tiền để mua danh tiếng tốt, ta chẳng thà mang tiếng xấu.”
Lý Đà Nhan cười đau cả bụng, nghe tiếng lẩm bẩm ở trong chăn, “Thói đời gì thế này. Ta là một vị quan thanh liêm, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, kiên quyết không thông đồng làm bậy với đám thương gia.”
*************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày