Chương 74: Kết thúc
Khuynh Thành nằm dưới đất, buồn bã như đã chết.
Đồ Vân cũng vô cùng đau buồn, “Hóa ra ngươi là người hại sư huynh của ta.”
“Thật ra, sư huynh bị bắt về kinh. Đại Luật Quán liên tục thúc giục hắn về kinh báo cáo, nhưng hắn không tuân theo mệnh lệnh, không chịu về. Trong Quán suy đoán rằng hắn không làm tròn trách nhiệm, bao che cho ai đó, cho nên cưỡng ép đưa hắn về. Hiện tại xem ra, tám chín phần là bởi vì ngươi.”
“Bị bắt?” Khuynh Thành run rẩy ngẩng đầu, khàn giọng nói.
Đôi mắt Đồ Vân ướt át, chỉ vào nàng, “Ngươi chỉ biết nỗi khổ của ngươi, làm sao biết được sự gian khổ của sư huynh ta. Hoắc Chiêu là trẻ mồ cô, không có cha mẹ từ nhỏ, sư phụ đã cứu hắn trong chiến tranh.
Sư phụ không những có ơn dạy dỗ, mà còn có ơn cứu mạng hắn.
Bởi vì chiến tranh, thính giác của hắn chỉ còn hai phần. Hắn phải mất ba năm mới có thể vào Đại Luật Quán để giúp đỡ cho dân chúng. Dù có bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu khó khăn, hắn không bao giờ lùi bước.
Hắn đã đi từng bước trên lưỡi dao mới có được vị trí như ngày hôm nay. Vì ngươi, hắn không những huỷ hoại bản thân, thậm chí mất cả mạng sống.”
Khuynh Thành không còn chảy nước mắt nữa, ngồi đó với đôi mắt tái nhợt.
“Sư huynh của ta trong sạch cả đời, chưa bao giờ làm việc tư trái pháp luật, cũng không buông tha cho hung thủ nào. Để kéo dài thời gian cho ngươi, hắn vừa đến kinh thành đã tự tử để xin lỗi, không ai có thể thể điều tra được nữa, ngươi còn muốn như thế nào?” Đôi mắt Đồ Vân đỏ ửng, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Lý Đà Nhan chưa bao giờ thấy nàng như vậy, hắn đoán Hoắc Chiêu có vị trí không nhỏ trong lòng nàng.
Khuynh Thành tan nát cõi lòng. Ba năm nay, nàng muốn thắp hương lạy Phật cầu cho hắn chết, không ngờ Hoắc Chiêu đã chết ba năm trước, là vì bảo vệ nàng.
“Vì sao, vì sao... Ta đã nói rồi, ta chỉ cần chàng trở về. Ta sợ ở một mình nhất, vì sao chàng làm như vậy....” Khuynh Thành lẩm bẩm như người mất hồn.
Thấy thế, Đồ Vân cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất chứng tỏ Hoắc Chiêu chết không vô ích.
“Ba năm qua, không ai trong Đại Luật Quán dám nhắc đến sư huynh của ta, bọn họ đều nói sau lưng rằng hắn sợ bị trừng phạt nên đã tự tử, không xứng đáng là người của Đại Luật Quán.” Đồ Vân nói xong, lau nước mắt rời đi.
Hơi thở của Khuynh Thành mong manh, thân thể run rẩy không kiểm soát được, một dòng máu đỏ tươi trào ra khỏi khóe miệng.
Lý Đà Nhan nhắm mắt, thở dài.
“Hoắc Chiêu không phụ lòng ngươi, Khuynh Thành, cải tà quy chính đi.”
Khuynh Thành yếu ớt lặp đi lặp lại: “Ta chỉ muốn... chỉ muốn ở bên cạnh hắn, cho dù chết cùng nhau....”
Lúc Lý Đà Nhan về nhà, Đồ Vân đang dựa vào cửa sổ nhìn Tiêu Lão Nhi.
Tiêu Lão Nhi không thể cắn ai nên vô cùng đau đớn, dây thừng trong miệng đã nhuộm đỏ máu, đôi mắt đỏ hung dữ nhìn mọi người không khác gì một con dã thú không có nhân tính, thỉnh thoảng phát ra âm thanh đáng sợ của loài thú từ ngực.
“Là lỗi của ta, đã làm hại ngươi.” Đồ Vân áy náy ngồi xổm xuống, đập sau đầu vào tường, ngơ ngác nhìn mưa dưới mái hiên.
Lý Đà Nhan vô phòng lấy một cái áo choàng, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
Đồ Vân nghiêng đầu, nhân cơ hội nghiêng người về phía hắn, Lý Đà Nhan dang rộng vòng tay ôm nàng thật chặt.
Hai trái tim đều bình tĩnh cùng lúc.
“Bản thân sư huynh về kinh cũng sẽ bị điều tra, nhưng không ai ngờ, sư huynh vừa đến Đại Luật Quán đã rút kiếm tự tử.
Hắn để lại một bức thư xin lỗi, trong đó không hề nhắc đến vụ án một chữ nào cả, chỉ nói rằng hắn không có đủ năng lực, tay không trở về. Hắn khiến cho người dân vô tội bị chết, xấu hổ với sự bồi dưỡng nhiều năm của sư phụ, chỉ có lấy cái chết xin lỗi mới có thể yên tâm.”
Dưới mái hiên hơi lạnh, Lý Đà Nhan ôm nàng chặt hơn, áo choàng che kín mít, “Ta thấy sư huynh của ngài là một người có khát vọng và dũng cảm.”
“Ừ” Đồ Vân nói: “Hắn là người dám làm dám chịu, không phải tự tử vì sợ bị trừng phạt. Trước đây ta không hiểu vì sao hắn tự tử, bây giờ đã rõ rồi.”
“Hắn giết người diệt khẩu thay Khuynh Thành.”
Đồ Vân không nhịn được rơi lệ, “Sư huynh không muốn phản bội Đại Luật Quán, lại không thể tự tay giết Khuynh Thành, cho nên đây là cách duy nhất.”
Nói xong, Đồ Vân vùi mặt vào ngực hắn, khẽ khóc nức nở.
Câu chuyện bi thảm đẫm máu này khiến Lý Đà Nhan có nhiều cảm xúc phức tạp trong lòng.
Niềm tin và sứ mệnh của Hoắc Chiêu không cho phép hắn buông tha bất cứ phạm nhân nào, mặc dù Khuynh Thành có thân thế đáng thương, nhưng tội ác chồng chất, hơn nữa địa vị và quan điểm khác với Hoắc Chiêu một trời một vực, bọn họ được định sẵn sẽ không đi cùng một con đường.
Sau khi hai người yêu nhau như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ có thể tan thành mây khói.
Thật đáng thương và đáng buồn.
“Đại nhân, đại nhân....” Tất Lương cầm một cái dù cũ đi tới, đứng ở trong mưa cúi người bẩm báo, “Khuynh Thành đã tự tử.”
“Sao vậy được? Không phải bị khóa rồi hay sao?”
Vẻ mặt Tất Lương phức tạp, “Nàng dùng dây xích siết cổ mình đến chết.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Tất Lương cảm thấy lạnh sống lưng, ông chưa từng thấy người nào tàn nhẫn như thế. Sợi xích quấn quanh cổ, hai tay kéo chặt, phải có quyết tâm bao lớn mới có thể làm được chuyện này. Lúc bị phát hiện, hai tay vẫn không buông ra.
Đồ Vân xót mắt, “Chôn cất đàng hoàng.”
“Vâng.” Tất Lương cầm một cái bình thủy tinh, “Đại nhân, đây là đồ Khuynh Thành để lại.”
Đồ Vân vén áo choàng, mở bình thủy tinh ra, bên trong có một con sâu nhỏ màu trắng.
Nàng mở cửa phòng Tiêu Lão Nhi, đặt miệng bình thủy tinh dưới mũi hắn, con sâu trắng nhanh chóng bò ra khỏi miệng bình theo hơi thở, chui vào mũi Tiêu Lão Nhi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Lão Nhi hết trắng lại đỏ, cả người co giật, lăn lộn trên mặt đất.
“Ca ca” Tiêu Tiểu Nhi chạy vào, đè chặt Tiêu Lão Nhi đang lăn trái lăn phải.
Một lúc sau, Tiêu Lão Nhi mới yên tĩnh lại, Đồ Vân và những người khác nín thở tập trung, chỉ nghe Tiêu Lão Nhi “í da” một tiếng, “Ai đè ta vậy.”
Nghe thấy hắn cuối cùng đã nói tiếng người, Đồ Vân thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi không sao chứ.”
Tiêu Lão Nhi ngậm dây thừng trong miệng, cả người cực kỳ đau đớn, nhìn mọi người trong phòng, nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người không nghe rõ, nhưng đều cười.
Lý Đà Nhan nói: “Kỳ Quan, mau cởi trói.”
Kỳ Quan dùng dao phay để cắt dây thừng. Tiêu Lão Nhi nhìn thấy miếng gạc trên cổ em trai, và miệng mình đầy máu, tức giận đến mức suýt nữa nhảy lên xà nhà.
Cũng may hắn vừa mới giải cổ độc, đã không ăn uống ba ngày, không có chút sức lực nào, vừa cởi trói đã mềm oặt quỳ xuống, thậm chí không thể tức giận.
“Ta muốn ăn.” Hắn yếu ớt đập xuống đất.
“Yên tâm đi, ngươi là công thần, nhất định phải được khen thưởng xứng đáng.” Đồ Vân trả lại áo choàng cho Lý Đà Nhan, “Ta đi mua ít rượu và đồ ăn ngon.”
Nói xong, nàng đi ra ngoài, Lý Đà Nhan vội đi nhanh hai bước đuổi theo, giữ chặt cánh tay nàng ở ngạch cửa, “Để Kỳ Quan đi, mưa to lắm, hắn có thể đánh xe ngựa.”
Đồ Vân nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của hắn, lập tức hiểu được cảm giác được nâng niu mà Khuynh Thành đã nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Đà Nhan ửng đỏ, chậm rãi rụt tay lại, hơi ngượng ngùng.
Đồ Vân biết hắn xấu hổ, nắm tay hắn, thầm thách thức, “Giờ mới biết thẹn thùng, có phải đã quá muộn rồi không.”
“Quan huyện to gan và da dày, ta quả thật không theo kịp.”
Ba ngày sau, cơn mưa thu dần dần dừng lại, một thông báo có con dấu đỏ được dán ở cửa huyện nha.
Thông báo giải thích rõ ràng toàn bộ vụ án, dân chúng kinh ngạc trước những ngoắt ngoéo ly kỳ, nhưng ít nhất thủ phạm đã bị loại bỏ, bọn họ không cần sống trong lo lắng và đề phòng nữa.
Nhân dịp cuối thu mát mẻ, đường núi và trường học lại khởi công lần nữa.
Ngày nọ Đồ Vân trở về, đi thẳng đến phòng Lý Đà Nhan, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, ngồi xuống “ừng ục” uống trà.
Lý Đà Nhan ngồi dưới cửa sổ mới sửa để xem sổ sách. Hắn gần đây cũng bận rộn, Thủy Yên phường không những cần sửa chữa, các ca cơ cũng là một vấn đề khó khăn.
“A Vân đâu rồi?”
“Vừa rồi còn ở đây.” Lý Đà Nhan cúi đầu tìm, thậm chí không thấy sợi lông mèo nào.
“Chàng là cha của nó, con bị mất cũng không biết.” Đồ Vân trêu ghẹo, hắn không vội, lại rót một chén nữa.
Mùi hoa quế bay tới từ cửa sổ, vạt áo Lý Đà Nhan khẽ nhúc nhích, “Lúc trước thấy tội nghiệp nó nên mới nhận nuôi, giờ đã trưởng thành, cứng cáp rồi, đương nhiên chê cái miếu của ta quá nhỏ, không giữ chân nó được.”
Đây là đang ám chỉ người, hay là mèo?
Đồ Vân ngồi đối diện hắn, lấy tay che sổ sách, “Ngày mai ta muốn đến nhà Tống Liên, hay là chàng đi cùng ta nhé? Sẵn dịp ngắm mặt trời luôn.”
“Không đi.” Lý Đà Nhan kéo tay nàng ra, “Hiếm khi rảnh rỗi, ta ở nhà nghỉ ngơi.”
“Cơ thể của chàng cần ra nắng. Lúc trước ở trong hoàng cung không ra được, đành phải tự giam mình. Bây giờ chàng có tiền, có tự do, cớ gì giam mình trong nhà. Theo ta thấy, nên đi ra ngoài, ngắm núi ngắm cảnh, chẳng phải đẹp hơn hay sao.”
Lý Đà Nhan cúi đầu không nói.
Đồ Vân cứ coi như hắn đã nghe lọt tai, nói thêm: “Ân Thang tìm thê tử cho Ân Thi Lang, chàng biết chuyện này rồi phải không.”
“Ừ” Hai ngày nay, mọi người trong thành đã biết.
“Chúng ta cùng đi chúc mừng nhé?”
“Không đi.”
“Sao vậy?”
“Nhiều người.”
“Nhiều người mới náo nhiệt.” Đồ Vân vỗ tay, “Hơn nữa ta là quan huyện, nếu ta không đến dự hôn lễ của con trai hội trưởng của hội thương gia, chẳng phải sẽ có chuyện cho mọi người bàn tán hay sao?”
Lý Đà Nhan thầm thở phào, nói: “Quan huyện hết muốn cái này đến muốn cái kia, có nghĩ tới chuyện khi nào sửa chữa huyện nha không?”
Nàng giả ngu: “Tại ta thiếu tiền đó. Thêm một thời gian nữa, không cần vội vã.”
“Quan huyện có thể mượn bạc của ta.”
“Không được, ta không thích thiếu nợ.” Nàng lại cố ý lẩm bẩm, “Sửa xong huyện nha, ta lấy lý do gì để ăn vạ ở chỗ chàng.”
Lý Đà Nhan lập tức im lặng, không nói thêm lời nào nữa.