MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 7: Đồng tính luyến ái


Đồ Vân ra đường hỏi thăm mới biết nhà của Lý Đà Nhan ở phía sau huyện nha, đi qua con hẻm chật hẹp, chưa đến nửa khắc là đến nơi.


Nếu biết sớm thì sẽ không phí nhiều lời với Tất Lương.


Gõ cửa, một ông lão mở cửa, “Xin hỏi ngài tìm ai?”


“Ta tìm Lý công tử, nghe nói hắn bị bệnh.”


Ông lão rất hòa nhã, cho dù đang đối mặt với Đồ Vân rất giống ăn xin, ông vẫn duy trì phép lịch sự, “Chủ tử đã dặn, miễn thăm hỏi. Trời lạnh, tiểu tướng công về đi.”


Hiển nhiên, mặc kệ là ai ông lão đều dùng lý do này.


Thảo nào Tất Lương nghe thấy Lý Đà Nhan đã sáng mắt, dám từ chối tất cả mọi người ngoài cửa như vậy, tất nhiên không coi trọng bất cứ ai.


Đối với trưởng giả nhã nhặn lịch sự như vậy, Đồ Vân tôn kính nói: “Làm phiền ngài thông báo, nói rằng đây là quan huyện Đồ Vân.”


Ông lão do dự một lát, “Xin ngài chờ một lát.”


Cửa lại đóng, ông lão đi vào sảnh thứ hai của chính phòng, đứng ở cửa thông báo.


Kỳ Quan đang hầu hạ ở trong phòng, nghe thấy là Đồ Vân, lập tức nói với Lý Đà Nhan đang nửa nằm trên giường: “Người này mặt dày ghê, để ta đuổi hắn ra ngoài.”


Sắc mặt Lý Đà Nhan tái nhợt, nắm chặt tay, ho khan hai tiếng, “Cho hắn vào.”


Ông lão ngoài phòng nghe lệnh rời đi, Kỳ Quan chỉ có thể thầm tức giận, không dám để lộ ở trước mặt chủ tử.


Đồ Vân không chắc Lý Đà Nhan sẽ gặp nàng, hoàn toàn dựa vào thái độ tốt. Hắn từ chối thì nàng sẽ rời đi, chẳng qua chỉ đi vài bước, không có tổn thất gì.


“Két” cửa mở ra, ông lão mời Đồ Vân vào.


Đồ Vân đi theo ông lão vào trong, sân rộng rãi sạch sẽ, kiến trúc có phần giống kinh thành.


Mái hiên như hoa rũ xuống, góc mái giống như chú chim bàng giương cánh, đóng mở tạo ra khí thế hùng vĩ. Hoàng hôn chiếu lên quần áo từ bức tường chạm khắc rỗng, cảm giác như trong nháy mắt trở lại Thịnh Kinh.


“Ngôi nhà này được xây khi nào, đẹp quá.”


“Lý công tử đã vẽ, yêu cầu thợ xây như vậy, rất nhiều người đều khen đẹp.”


“Lý công tử giỏi vẽ tranh?”


“Đúng vậy, tất cả đồ sứ trong lò nung của chúng ta đều do hắn thiết kế.”


“Lý công tử đúng là người có tài năng phi thường.”


Ông lão đưa hắn đến cửa rồi rời đi, Đồ Vân tự gõ cửa, Kỳ Quan mở cửa với vẻ mặt tức giận.


“Tiểu ca, không cần căm thù cay đắng như vậy.” Nàng không có trêu chọc hắn.


Kỳ Quan “hừ”, “Chủ tử đang chờ ngài.”


Nói xong Kỳ Quan đi ra ngoài, Đồ Vân bước vào, xin lỗi trước, “Xin lỗi đã làm hại Lý công tử bị bệnh.”


Lý Đà Nhan nhàn nhạt liếc nhìn tay nàng, “Đến tay không à?”


Đồ Vân xấu hổ, cười ha ha, “Lý công tử có rất nhiều của cải, cái gì cũng có, không cần nhớ thương một búp cải, hơn nữa nó không phải là của ta.”


“Bổng lộc đã được phát ra rồi phải không? Không ngờ quan huyện keo kiệt như thế, xem ra không thể thân thiết được.”


Sau khi bị phản công, Đồ Vân ngước mắt lên nhìn kỹ người trên giường.


Người này không những đẹp, mà toàn thân còn toát ra khí chất ưu việt và sang trọng, không phải dung mạo kiêu kỳ, mà vì quá đẹp khiến người ta có cảm giác xa cách.


“Lý công tử là người kinh thành phải không?” Nơi mọi rợ này không thể sinh ra một người có cốt cách như thần tiên được.


“Đã từng đến đó.”


“Chắc rất thích nhỉ.”


“Không hẳn.”


Câu trả lời này khiến Đồ Vân tò mò. Hắn rõ ràng thích, không những xây nhà giống như nhà ở kinh thành, trong phòng cũng dùng loại đàn hương đặc biệt của kinh thành, có thể an thần và giúp ngủ ngon.


Nhưng dù có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, tạm thời không liên quan đến nàng.


Đồ Vân ngồi vào bàn, tự rót một chén trà, cúi đầu ngửi, cũng là hồng trà từ kinh thành.


“Trà ngon.”


“Một cân 20 lượng.”


Hắn không nói thì không sao, nhưng vừa nghe đắt đỏ như vậy, Đồ Vân phải nếm thử, sau khi tới Bắc Tương, uống nước cả ngày, chưa từng chạm vào trà.


Trước đây không thèm, hiện giờ đã nằm ngoài tầm với.


“Thật ra, với sức khỏe của Lý công tử, sống ở kinh thành rất tốt. Khí hậu nơi đó ấm áp, phong thuỷ nuôi dưỡng con người.”


“Quan huyện đến từ kinh thành hay sao? Tại sao hiểu rõ như thế.”


“Đúng vậy.” Không có gì cần giấu giếm.


“Người kinh thành à?”


“Nguyên quán là ở kinh thành, tuy nhiên mấy năm nay đều chạy bên ngoài, đã lâu không ở đó.”


Lý Đà Nhan khẽ quay đầu, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như băng mùa đông, “Người kinh thành đều không muốn tới nơi này làm quan, vì sao quan huyện lại tới đây?”


Đồ Vân lo uống trà, vẫn chưa phát hiện hắn đã xoay đầu, một ngụm đắng, một ngụm ngọt, càng uống càng nghiện.


“Gia đình xảy ra chuyện, muốn trốn một thời gian.”


“Quan huyện năm nay bao nhiêu tuổi?”


Đồ Vân uống quá gấp, lưỡi hơi bị bỏng, nàng hít hai hơi lạnh, nói: “Mười chín”


“Chẳng lẽ gia đình đã dùng tiền bạc?” Mười chín tuổi không thể nhập sĩ làm quan, trừ phi gia đình cực kỳ giàu có, hoặc là có công nên được đề cử làm quan, nhưng nhìn phong thái và tuổi tác của Đồ Vân, cả hai trường hợp đều không giống.


“Lý công tử hình như cảm thấy có hứng thú đối với ta nhỉ.”


Đồ Vân bất chợt hỏi lại, mỉm cười nhìn qua, đôi mắt lóe lên tia xảo trá.


“Ngài là quan huyện, là người tôn quý nhất ở huyện Lộc Linh, chẳng lẽ ta không nên tò mò hay sao?”


“Nên, nhưng hỏi tuổi tác thì hơi quá.” Đồ Vân cố ý trêu chọc: “Nhìn đồ đạc trong phòng Lý công tử, không có món đồ nào của nữ tử, chắc chưa có thê tử phải không, chẳng lẽ đồng tính luyến ái?”


“Khụ khụ khụ..” Lý Đà Nhan đột nhiên bị sặc ho khan, gương mặt đỏ bừng.


“Đừng hoảng loạn, ta không có ý gì khác, không sao cả.” Đồ Vân gẩy trà cười khẽ, “Lý công tử rất đẹp, nếu thật sự nhìn trúng tiểu gia là ta có lời.”


Lý Đà Nhan hít một hơi để ổn định, yếu ớt chế nhạo, “Quan huyện luôn tự luyến như vậy sao?”


Đồ Vân lại rót một chén nữa, nghịch ngợm xoay chén trà, “Cũng không thường xuyên đâu, đối với người đẹp, bất kể là nam hay là nữ, luôn thích trêu chọc đôi câu.”


“Có ý gì?”


“Ngứa miệng đó.”


Thấy đã muộn, Đồ Vân đặt chén trà xuống, “Không quấy rầy Lý công tử dưỡng bệnh nữa, nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”


Không hiểu sao Lý Đà Nhan không cam lòng, cảm thấy bị hắn lợi dụng và lừa gạt.


“Kỳ Quan, mang sổ chi tiêu vào đây.”


Kỳ Quan ở ngoài cửa lên tiếng, sau đó lấy sổ tới, “Chủ tử.”


“Tính xem, đã xài bao nhiêu lượng bạc cho quan huyện trong thời gian này.”


“Vâng”, Kỳ Quan lấy bàn tính bằng ngọc vàng cỡ bàn tay ở trong tay áo ra, lách cách tính toán một hồi, “Tổng cộng 37 lượng.”


“Quan huyện đã nghe thấy chưa?” Lý Đà Nhan dựa vào gối, gương mặt vẫn còn ửng đỏ, sắc hồng nhàn nhạt trên gò má vẫn chưa phai trên làn da trắng nõn, “Quan huyện sẽ không quỵt nợ phải không.”


Khóe miệng Đồ Vân giật giật, người này trở mặt quá nhanh.


Trả tiền xong, Kỳ Quan cười đến tận mang tai, Đồ Vân hít một hơi thật sâu.


Nếu biết sớm thì sẽ không tới, trong chớp mắt đã trở thành kẻ nghèo túng.


Đồ Vân trắng tay trở lại huyện nha, đang nghĩ xem khi nào mới nhận được bổng lộc, 40 lượng bạc chỉ còn 3 lượng trong nháy mắt, miễn cưỡng có thể chịu đựng vài ngày nữa. 


Tuyết dày đặc như lông ngỗng rơi suốt mấy ngày ở quận Bắc Tương, tuyết trắng xóa phủ kín ngói xám, gió lạnh thổi tới khiến khung cửa sổ rung chuyển.


Đồ Vân không ra khỏi cửa mấy ngày liên tục, nhiều nhất là tới cửa mua hai cái bánh bao, trộm chút tương của Tất Lương, miễn cưỡng qua ngày.


“Đại nhân, có khách tới.”


“Ai?” Đồ Vân đầu bù tóc rối, mặt bóng loáng, nằm trên giường không nhúc nhích.


Tất Lương hưng phấn trả lời: “Là nhị công tử của Ân gia.”


“Bảo hắn biến đi.”


“Đại nhân, Ân gia tới cầu kiến, tốt xấu gì ngài cũng nể mặt chút.”


Đồ Vân ngẫm nghĩ, “Vậy ngươi hỏi hắn vì sao tới?”


“Được, ta đi liền.”


Tất Lương chưa kịp ra khỏi cửa, trống minh oan ở cửa nha môn đã vang lên “Thịch thịch thịch”, Đồ Vân vội vàng trùm chăn lên đầu để giảm bớt tiếng ồn.


“Đại nhân, đại nhân?” Ân Thi Lang mặc áo choàng lông chồn màu trắng, ôm con chó cưng lông xù trong lòng, đi thẳng vào hậu viện.


Tất Lương vừa ra khỏi cửa thì đụng trúng.


“Không biết Ân công tử đến đây vì chuyện gì?”


“Ồ, chẳng lẽ điển sử không nghe thấy ta gõ trống minh oan à? Tới nha môn đương nhiên là xin quan huyện bảo vệ công bằng.”


Vừa nghe nói đến chính sự, Tất Lương đi vòng lại trở vô phòng, nói với Đồ Vân, người khinh thường thò đầu ra ở trên giường: “Quan huyện, có một vụ án.”


“Vụ án gì?” 


Tất Lương đột nhiên ngừng nói, vừa rồi chưa kịp hỏi.


“Quan huyện kiêu ngạo ghê, ban ngày ban mặt mà ngủ ở trong phòng, không giải oan cho dân chúng.” Vừa nói xong, Ân Thi Lang đã vào phòng.


Đồ Vân mất kiên nhẫn ngồi dậy, khoác chăn, mái tóc rối bù, vẫn buồn ngủ, nói: “Mời Ân công tử ra công đường chờ, nếu không thì đừng trách bản quan thưởng cho ngươi 30 gậy lớn.”


Ân Thi Lang “hừ”, sờ đầu chó rời đi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin