MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 72: Mùa thu mát mẻ


“Ngoại hình, tuổi tác và thân phận của nữ tử này đều bí ẩn, không ai biết lai lịch của nàng. Sau khi Đại Luật Quán điều tra kỹ lưỡng mới phát hiện có một nữ tử tên là A Anh ở Đông Đô đã từng đi ngược dòng, vượt qua quan ải vào Bắc Tương.


Kể từ đó, cái tên A Anh biến mất, không còn xuất hiện nữa.


Triều đình quy định, cho dù ra khỏi quan ải hay là rời khỏi nước đều cần có giấy tờ. Đối với người dân bình thường không có quyền thế, để có giấy tờ rời khỏi nước là cực kỳ khó, cho nên ngươi vẫn còn ở trong quan ải.


Đúng lúc huyện Lộc Linh ở Bắc Tương thiếu quan huyện, nên ta nhậm chức.


Ta đoán A Anh sẽ mai danh ẩn tích, không dám hy vọng có thể điều tra được chuyện gì, nhưng ta nghe người truyền tin cho sư huynh nói, hắn từng nhìn thấy một nữ tử che mặt ở trong sân của sư huynh, cầm nửa cục gạch, đập một con ếch sống nát bét.


Vì vậy ta đoán, người này có lẽ là một nữ tử có tính cách tàn bạo.”


Khuynh Thành đột nhiên bật cười, “Ta đã coi thường ngươi.”


Đồ Vân vỗ nhẹ vào tim, tưởng rằng nàng đã đoán sai.


“Có thể tạm thời nhịn cơn nghiện kiểu này, nhưng không thể nhịn cả đời, cho nên ta đành phải chờ ngươi phạm tội lần nữa. Lúc Vương Khánh chết, ta thật sự không hiểu vì sao, không biết nên điều tra như thế nào, cho đến ngày ta và Lý Đà Nhan gặp một đám sói.”


Nhớ lại cảnh tượng đó, Lý Đà Nhan cảm thấy dựng tóc gáy, “Lúc đám sói đó tấn công người, chúng mạnh mẽ như hổ báo, khi cần rút lui thì rút lui, rõ ràng là có người khống chế.”


“Đúng, nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta, không có chứng cứ đáng kể.”


Đồ Vân nói: “Có lẽ ngươi sợ chúng ta tìm ra manh mối trên thi thể, cho nên ngươi không chừa lại xương cốt của Thôi Bình Nhi, để cho con trăn nuốt sống nàng.”


Khuynh Thành không hề hối hận, ngược lại cười lạnh: “Bọn họ đều đáng chết.”


Đồ Vân không nói gì, “Ngươi lợi dụng những người mang hận thù trong lòng, mượn sự mê tín đối với nữ thần cây chó má, tùy tiện giết người, thỏa mãn tâm lý biến thái của ngươi.


Điểm này rất giống với vụ chuột gây rối, người chết đều là những người được quan phủ kết án vô tội, trong dân chúng chắc chắn sẽ có người bất mãn với bản án, nảy sinh oán giận.


Sau khi bọn họ chết, ngươi kích động dân chúng, tuyên bố là ông trời đã mở mắt, lấy danh nghĩa của Thiên Đạo để rửa sạch hành vi phạm tội của mình.”


Khuynh Thành cười lạnh lẽo, “Không phải ngươi cũng tương kế tựu kế hay sao? Còn bày đặt thăng đường thẩm vấn mèo, đó không phải là con mèo của ta.”


“Không quan trọng.” Lấy độc trị độc mới là mục đích của nàng, “Ta chỉ cần cho người dân thấy, nữ thần cây không phải là người của chúng ta. Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi biết nói tiếng bụng à? Tiêu Lão Nhi cũng biết.”


Ngày đó, tuy rằng con mèo bị thẩm vấn trên công đường, nhưng Tiêu Lão Nhi ẩn núp trong bóng tối cũng không nhàn rỗi, thủ đoạn giang hồ của hắn đủ để lừa người bình thường.


Nghe thấy kế hoạch hoàn hảo của mình bị xé tan thành từng mảnh, gương mặt Khuynh Thành thê thảm, hỏi: “Sao ngươi biết là của ta.”


“Bắt đầu từ Trần Hủ Sinh. Hai năm tình cảm mà ngươi quay ngoắt vứt bỏ. Mới vừa khóc lóc kể lể, sau đó lập tức thân thiết với ta, còn vô tình để lộ ý tưởng đối với Lý Đà Nhan.”


Khuynh Thành chịu đựng cơn đau, nhìn Lý Đà Nhan tuấn tú thoát tục, giọng nói run rẩy, “Công tử như ngọc, ta nhớ nhung thì sao?”


“Lý Đà Nhan quả thật rất đẹp, người bình thường dễ dàng không cầm lòng được.” Đồ Vân đột nhiên không nghiêm túc, nhướng mày với hắn.


Gò má Lý Đà Nhan nóng lên, liếc nhìn nàng, quay đầu nhìn Khuynh Thành, “Ngươi có âm mưu, nhưng không liên quan đến nhan sắc.”


“Ta mưu toan chuyện gì?”


“Thủy Yên phường bề ngoài là do ta mở ra, nhưng thật ra ngươi mới là chủ tử thực sự của bọn họ. Ngươi muốn một thân phận có thể khoe với mọi người, một cuộc sống không phải lo lắng cơm áo gạo tiền.”


Khuynh Thành hừ cười: “Không ngờ công tử tao nhã lịch sự, mà trong lòng có nhiều thủ đoạn gian xảo, vậy mà lại nghi ngờ ta.”


Đồ Vân ngừng đùa giỡn, nghiêm túc lại, “Ngươi không nên động vào Lý Đà Nhan.”


Đây mới là nguyên nhân cơ bản khiến thân phận của Khuynh Thành bị bại lộ.


“Ta đã làm gì?”


“Vì không muốn thân phận bị lộ ra, trong nhà ngoại trừ Kỳ Quan và Tường thúc, Lý Đà Nhan không thuê nhiều người hầu, ở bên ngoài càng cẩn thận hơn, chỉ thường xuyên tới Thủy Yên phường. Người có thể biết hắn là ai, có lẽ chỉ ở trong Thủy Yên phường.”


Đồ Vân ghét cay ghét đắng loại người lấy oán trả ơn này, “Bắc Tương hẻo lánh, người giang hồ đều ở Trung Nguyên, tại sao vào thời điểm mấu chốt này, thình lình biết được công tử Kinh Hồng chưa chết, mà đổi nghề làm thương nhân?


Không dễ lừa gạt người giang hồ, có thể khiến cho bọn họ tin tưởng như thế, trừ phi người này đã từng ở Trung Nguyên, hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ nhất định.”


Khuynh Thành lộ ra vẻ ngưỡng mộ, “Nói tiếp đi.”


“Không chỉ vậy, ngươi còn lợi dụng Trần Hủ Sinh. Những ngày ở Thủy Yên phường, ta phát hiện có rất nhiều quý công tử ưu ái ngươi, nhưng ngươi không vừa mắt.


Hai năm trước bầu chọn hoa khôi, ngươi được cưng như trăng trên trời, nhưng ngươi lại chọn Trần Hủ Sinh, một kẻ ăn chơi đàng điếm, sau này sẽ chán ngươi.”


Lúc ấy nàng không để ý chuyện này, sau đó mới nghĩ thông suốt, “Bởi vì hắn có rất nhiều nhà, có thể cho ngươi nuôi trùng cổ. Lý do thực sự khiến ngươi tức giận đối với Trần Hủ Sinh, là vì trong vụ giết người do Thôi Bình Nhi lên kế hoạch, phụ nhân được thuê sẽ sống trong nhà. Phụ nhân nhà nông không sợ côn trùng nhỏ, ngươi sợ bị nàng phát hiện, nàng sẽ giết chết trùng cổ mà ngươi tốn công nuôi lớn.”


“Đúng vậy, ngươi đã đoán đúng, không ngờ tiểu sư đệ của Hoắc Chiêu lại giỏi như vậy.” Khuynh Thành cười khổ, “Nếu Hoắc Chiêu có một nửa sự quả quyết của ngươi, cảnh tượng hôm nay sẽ không phải như vậy.”


Nghe thấy nàng đánh giá Hoắc Chiêu như thế, Đồ Vân nắm chặt tay, giận sôi máu.


Nhưng nàng rất tỉnh táo, việc cấp bách là phải đưa người về để tránh rắc rối thêm nữa.


Đồ Vân gọi các thợ săn canh giữ ở ngoài cửa vào, Khuynh Thành không ngoan cố chống cự, giống như một đóa hoa héo úa, không còn tinh thần, bất chấp tất cả.


Đồ Vân: “Chúng ta cũng đi thôi.”


Lý Đà Nhan nhìn nàng giơ tay ra, chậm rãi nắm lấy, “Đi thôi.”


Hai người xuống lầu, vừa rồi bầu trời trong xanh, không biết mây đen bao phủ từ khi nào, mưa phùn bắt đầu rơi, mát mẻ ẩm ướt.


Hai người về huyện nha, Đồ Vân lập tức thay quan y, đội mũ quan, ngồi dưới tấm bảng được treo cao với một sự sáng suốt, cầm kinh đường mộc rách nát, thăng đường xét xử Khuynh Thành.


Mưa thu ồn ào rơi trong sân, nước nhanh chóng tích tụ trong các khe nứt của phiến đá xanh.


Vụ án này được xét xử nhanh chóng và quyết liệt, người dân thường không hề hay biết, bên ngoài đường chỉ có một mình Lý Đà Nhan.


Ánh mắt Đồ Vân kiên định, liệt kê chi tiết tội ác của Khuynh Thành, oai phong lẫm liệt.


Lý Đà Nhan cụp mắt suy nghĩ, xoay người rời đi, chưa được vài bước đã nghe lời nói từ bên trong công đường, “Tội phạm Khuynh Thành, giết vô số người, mất hết nhân tính, sẽ bị xử tử sau mùa thu, không được phép phạm sai lầm.”


Sau mùa thu.


Lý Đà Nhan nhìn lên trời, mưa bụi dằng dai, lá cây úa vàng, đã là một mùa thu mới.


Đợt mưa thu này kéo dài không dứt, chưa qua giờ Dậu mà trời giống như bị rót mực, tối om.


Đôi chân mỏi mệt của Đồ Vân liêu xiêu, suýt nữa bị ngã.


Vừa đến nhà Lý Đà Nhan, phát hiện trong phòng Tiêu Lão Nhi có đèn, nàng thò đầu nhìn, Lý Đà Nhan và Kỳ Quan đang chăm sóc Tiêu Tiểu Nhi vừa tỉnh dậy.


Trùng cổ của Tiêu Lão Nhi vẫn chưa được giải, bị nhốt ở trong phòng dành cho khách.


Nàng không có nơi nào để đi, đành phải lê từng bước chân nặng như chì lên lầu, không biết ai đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của Lý Đà Nhan.


Đồ Vân mơ màng nằm lên giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.


Tiếng sấm “ầm ầm ầm” liên tục giống như khua chiêng gõ trống bên tai, Đồ Vân dụi mắt xoay người, phát hiện mình đang đắp một cái chăn mỏng, không có ai khác trên giường.


Nàng ngước mắt lên, mưa đen xối xả ngoài cửa sổ, Lý Đà Nhan nằm trên bàn ngủ.


Đồ Vân nhẹ nhàng bước xuống giường, đắp chăn mỏng lên vai hắn.


Không ngờ Lý Đà Nhan ngủ quá nông, nàng mới vừa đắp lên người là hắn đã tỉnh lại, đúng lúc có tia chớp ngoài cửa sổ, trong phòng sáng như ban ngày.


Nàng nói: “Ta đã ngủ một giấc rồi, chàng nằm đi.”


Sau tiếng sấm sét ầm ầm, căn phòng lại chìm vào bóng tối, Lý Đà Nhan thắp nến trên bàn, ngọn lửa lan tỏa ánh sáng ấm áp nhàn nhạt trong căn phòng tối tăm.


Đồ Vân xoa cánh tay nằm trên bàn, thấp giọng xin lỗi, “Ta không cố ý chiếm giường của chàng, lúc trở về quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ.”


“Ta không có ý đó.” Hắn nói chầm chậm.


Nàng đoán: “Vậy chàng hận ta, không muốn nhìn thấy ta hay sao?”


Đôi mắt hắn trong trẻo, thẳng thắn nói: “Nếu là như vậy, ta có thể đến phòng của Kỳ Quan nằm.”


Đồ Vân ngạc nhiên và mừng rỡ, chồm người tới phía trước, giơ bàn tay ấm áp ra nắm tay hắn, “Vậy chàng không hận ta hả?”


Lý Đà Nhan nhìn bàn tay ấm áp mềm mại kia, trong lòng rối bời, trầm tư một lát, thẹn thùng rút lại, khập khiễng đi về phía giường, “Ta chưa bao giờ hận nàng.”


Đồ Vân suýt nữa tưởng rằng mình nghe nhầm, đuổi theo, ngồi cạnh hắn, “Chàng thật sự không hận ta à?”


Lý Đà Nhan khe khẽ gật đầu.


Hắn không bị sự thù hận lấn át đến mức không phân biệt được trắng đen. Hắn căm ghét hoàng thất coi thường mạng sống con người, không liên quan đến Đồ Vân.


Nếu không có nàng, quá khứ của hắn sẽ là bóng tối vô tận. Đông Nhi là người duy nhất Lý Kinh Hồng không thể buông bỏ, Đồ Vân là mối quan tâm mới của hắn.


Nhưng Lý Kinh Hồng và Lý Đà Nhan, Đồ Vân và Ninh Đông, đều là một người.


Hắn đã gặp Đông Nhi 6 tuổi, tự tay dạy nàng vẽ, ở trong lòng hắn, nàng là một nửa đồ đệ, hắn cũng là trưởng bối.


Làm sao sư phụ có thể ngủ chung giường với đồ đệ, tội nhân càng không thể bất kính với quận chúa, hắn thậm chí còn vô liêm sỉ chiếm đoạt cơ thể của nàng.


Chỉ riêng những điều này thôi cũng đủ khiến cho hắn nản lòng.


Đồ Vân đâu biết hắn có nhiều lo lắng đến vậy, nàng nghiêng đầu, “Chàng sao vậy?”


Lý Đà Nhan nửa cầu xin nửa thương lượng, “Nàng để ta suy nghĩ thêm.”


“Được.” Đồ Vân nghiêng người về phía trước, dựa vào ngực Lý Đà Nhan, “Chỉ cần chàng không hận ta, nghĩ bao lâu cũng được.”


Bàn tay của Lý Đà Nhan đặt lơ lửng sau lưng nàng, chậm chạp không dám để xuống.


Hiện giờ chỉ cần hắn có suy nghĩ nam nữ đối với Đồ Vân, hắn cảm thấy vô liêm sỉ và suy đồi về mặt đạo đức, giống như một tên trộm có tính cách đê tiện.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin