MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 6: Nịnh bợ


Tạ Nhẫm giữ lời. Kể từ đó, mỗi ngày đều tới một hai lần, buổi tối bắt mạch, sáng sớm hôm sau sẽ đưa thuốc đến. Tuy Đồ Vân không tỉnh lại nhưng xem như đã hết sốt cao.


Hôm nay Tạ Nhẫm vừa rời đi, Đồ Vân tỉnh lại, tay chân mỏi mệt, thân thể nặng nề không thở nổi.


Nàng duỗi cánh tay nhấc chăn lên, nhìn thấy áo choàng lông mềm mại màu vàng bên trong, hình như đã thấy ở đâu đó.


“Quan huyện tỉnh rồi à, uống chút canh gà đi, phu nhân của ta vừa nấu xong.”


Chưa bao giờ thấy ông ta ân cần như thế, Đồ Vân kinh ngạc uống một ngụm, nhìn đồ đạc trong phòng.


Chậu than, chăn mềm, áo choàng... vài thứ ít ỏi đã biến chuồng gà của nàng thành tổ phượng hoàng.


“Ngươi đã chuẩn bị mấy thứ này à?”


“Không phải, Lý Đà Nhan, Lý công tử sai người đưa tới.”


“Lý Đà Nhan” Đồ Vân ghép lại những mảnh ký ức, thở dài, “Hóa ra không phải nằm mơ, Lý Đà Nhan thật sự đã tới.”


“Đâu chỉ vậy, Lý công tử còn mời đại phu bắt mạch vài ngày cho ngài nữa, lần này nếu không nhờ hắn, ngài sẽ gặp nguy hiểm.”


Tất Lương đã tìm được nơi dùng võ, khen Lý Đà Nhan một tràng, nước miếng sắp khô.


Sau khi nghe xong, Đồ Vân không cảm động lắm, đặt chén canh gà xuống, nằm vô chăn.


“Nếu nói như vậy, Lý Đà Nhan thật kỳ quái.”


Đáng tiếc hôm đó bệnh quá nặng, không nhớ được sau đó nói gì.


“Tính tình của Lý công tử kỳ quái, nhưng lần này hắn đã giúp ngài. Khi nào ngài bình phục, nhất định phải đi cảm ơn người ta.”


“Ta có nói không cảm tạ hay sao?”


“Vâng, hạ quan đã lắm miệng.” Tất Lương đợi tại chỗ một lát, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu, “Hạ quan còn muốn nói thêm đôi câu nữa.”


“Nói đi.” Đồ Vân sờ lông chim màu vàng, tinh tế và mềm mại, quả nhiên là cống phẩm có giá trị xa xỉ.


Ngày đó ở quán rượu, nàng nhìn thấy người nào cũng ăn mặc trang phục bằng lông xinh đẹp, có lẽ ở Bắc Tương, không có lông thú để chống lạnh, khó có thể sống sót qua mùa đông.


Ngay cả dân chúng trên phố cũng mặc áo lông chó.


“Lý Đà Nhan là người không tầm thường, nếu ngài muốn có chỗ đứng ở Bắc Tương, phải thân với hắn nhiều hơn.”


“Ngươi muốn ta nịnh bợ hắn?”


“Không phải là nịnh bợ.” Tất Lương nói chuyện cẩn thận, vô cùng sợ chạm vào vảy ngược của quan huyện, lại chọc hắn không vui.


“Quan huyện mới tới Bắc Tương không bao lâu, không biết địa vị của Lý Đà Nhan ở Bắc Tương, là thế này.” Tất Lương giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt hết sức cố gắng, “Hắn không giao thiệp với người ngoài, càng không coi trọng ai.”


Đồ Vân cũng đoán được điều đó. Ngày ấy ở quán rượu, những người khác chen chúc ầm ĩ, chỉ có hắn ngồi một mình ở vị trí tốt bên cửa sổ, chứng tỏ địa vị của hắn ở trong mắt của thương nhân không thấp.


“Quan huyện trước đây không nịnh bợ hắn hay sao?”


“Cũng từng có.” Tất Lương có vẻ xấu hổ, “Nhưng thậm chí không thể bước vào cửa.”


“Vậy hắn tới đây làm gì?” Muốn bắp cải?


“Đương nhiên là vừa ý ngài. Ngài cần phải nắm chắc cơ hội này, nhân tiện thiết lập quyền lực ở Bắc Tương.”


Đồ Vân mỉm cười, tựa chóp mũi vào bộ lông vàng, tùng hương thoang thoảng hòa với đàn hương quý báu chui vào mũi.


Có lẽ vị Lý công tử này thường dùng bút mực, hơn nữa có đặt lư hương bên cạnh, cho nên xiêm y mới dần dần bị thấm mùi hương.


Thật là một cuộc sống tinh xảo.


“Được rồi, ta sẽ nhớ việc này. Nếu ngươi muốn ta nịnh bợ hắn thì đưa cho ta một búp cải, gửi đến phủ của hắn.”


“Ớ...” Tất Lương không chịu làm theo, đề nghị: “Hay là tiểu nhân chọn mua cái khác?”


“Không phải ngươi không đủ tiền à? Giờ có tiền tặng quà hay sao?”


Nhắc tới chuyện nịnh bợ Lý Đà Nhan, người này sửa được tính keo kiệt.


“À... Không phải là vì ngài ư, hơn nữa quả thật đã làm phiền người ta nhiều, một búp cải e rằng sẽ khiến Lý công tử cho rằng chúng ta coi thường hắn.”


“Tùy ngươi.” Dù sao cũng không phải xài tiền của nàng.


Tất Lương vui vẻ đi ra ngoài.


*****


Sau khi tới Bắc Tương được 20 ngày, trợ cấp và quan bào của Đồ Vân cuối cùng đã tới.


Theo quan chế của triều đại, quan viên cửu phẩm mặc trường bào màu xanh lam nhạt, mang ủng màu đen.


Đồ Vân không có hứng thú với quan bào, đã thấy quá nhiều, không thoải mái khi mặc nó.


Nàng cầm 40 lượng bạc nặng trĩu, ra phố đi dạo trước. Người ta thường nói, đi một ngày đàng học một sàng khôn, nàng sẽ không để luồng gió độc làm mình bệnh nặng nữa.


Lý Đà Nhan nói đúng một điều, ngoài hắn, thật sự không có ai tới nha môn thăm người bệnh, có thể thấy đám thương nhân này vô nhân đạo cỡ nào, quan phụ mẫu sắp chết thẳng cẳng nhưng bọn họ lại giả vờ câm điếc.


Vì khí hậu nên có rất nhiều cửa hàng bán quần áo lông thú ở Bắc Tương. Nàng đi dạo một vòng, giá cả ở mỗi cửa hàng đều đắt, nàng thậm chí không thể mua nổi một cọng lông.


Nàng bước vào một cửa hàng buôn bán phát đạt, bên trong có các loại lông thú rực rỡ đủ màu.


Trên quầy có các loại nệm lông thú, quần áo may sẵn được treo phía trên, áo choàng, lông thú, mũ, cổ áo lông, ủng.


Nói chung mọi người mặc cái gì thì ở đây đều có.


“Ông chủ, lông thú ở cửa hàng của ngươi rất đa dạng.”


“Tiểu tướng công vừa tới Bắc Tương phải không, lông thú trong tiệm ta rất phong phú, có thỏ lông mượt, cáo, lửng, chồn…… Ngươi muốn tìm loại gì, chúng ta cũng có.”


Đồ Vân chỉ vào cái áo choàng màu da báo bên trong, “Cái này thì sao?”


“Đây là áo choàng da báo, bên trong còn có da hổ, lông cáo, lông chồn, những chất liệu này đều chắn gió và giữ ấm rất tốt.”


Đồ Vân hoa mắt trước những gì mình nhìn thấy. Ở kinh thành, trong phòng của nương nương có một tấm nệm da hổ cống phẩm khiến mọi người cực kỳ hâm mộ, không ngờ tới đây, có thể nhìn thấy đủ loại da.


“Bao nhiêu tiền?”


“Ngươi là khách mới, tính rẻ cho ngươi, 400 lượng.”


Đồ Vân sửng sốt, một cái áo choàng, cho dù nàng ăn mặc tiết kiệm cả năm cũng chưa chắc mua được.


“Không phải ngoài thành Bắc Tương có rất nhiều dã thú hay sao, tại sao bán đắt như thế?”


“Sao tiểu tướng công nói vậy, phải vào núi sâu mới có thể săn được mấy thứ này. Hơn nữa chúng ta tốn sức tốn của, không thể làm hỏng da, thuê người may thành trang phục, giá này là rẻ lắm rồi.”


Người bán nói lý lẽ rõ ràng, không nhìn thấy ý muốn mua ở trong mắt Đồ Vân, hắn cười nói: “Hay là ngươi đến nơi khác xem thử?”


“Ủa, quan huyện đó à?” Kỳ Quan dừng xe ngựa lại.


Người bán hàng nhìn thấy Kỳ Quan, kịp thời chắp tay gật đầu.


Đồ Vân nhận ra hắn, ngày đó hắn đánh xe theo phía sau, chắc là người của Lý Đà Nhan.


Kỳ Quan xuống xe ngựa, nhìn hắn từ đầu đến chân, “Nhìn có vẻ quan huyện không có chuyện gì nữa rồi, có thể ra ngoài mua chồn.”


Lời chế nhạo này giống hệt như chủ nhân của hắn, nhưng thiển cận hơn.


Chẳng lẽ ở Bắc Tương không có người hầu nào không ỷ thế hiếp đáp người lạ hay sao? Lời dạy tốt bụng, ôn hòa, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhường của tổ tiên để lại đã biến mất ở nơi này à.


Đồ Vân chắp tay, “Nhờ Lý công tử mới có thể khỏi hẳn, mong tiểu ca trở về chuyển lời hỏi thăm của bản quan.”


Kỳ Quan tức giận: “Hừ, bây giờ ngài khỏe rồi, nhưng chủ tử của ta bị bệnh đã lâu. Thân thể ngài đã mạnh khỏe, nhảy nhót tưng bừng, chủ tử của ta nằm liệt giường, cả ngày không ngừng uống thuốc.”


Đồ Vân hồn nhiên nói: “Lý công tử bị bệnh thì phải mời đại phu, vì sao tiểu ca trút giận lên đầu ta?”


“Không phải tại ngài lây bệnh cho chủ tử hay sao? Tối đó chúng ta không nên đến, ngài nên chết đi.”


Thấy hắn lo lắng muốn bảo vệ chủ, Đồ Vân tự biết mình đuối lý.


“Ừ, mạng của bản quan rẻ mạt, xin hỏi Lý công tử hiện giờ thế nào rồi?”


“Còn thế nào nữa?” Kỳ Quan tức giận khi thấy bộ dạng qua loa cho có lệ của hắn, “Hắn đưa áo choàng lông chim vàng cho ngài, bị lạnh trên đường về, ngày hôm sau không dậy nổi, đến nay còn chưa ra khỏi phòng.”


Đồ Vân vốn luôn vô tâm, chợt cảm thấy có chút áy náy và tội lỗi.


Nàng không biết Lý Đà Nhan là người như thế nào, nhưng nàng phải cảm tạ hắn vì chuyện này, nếu không cái mạng của nàng đã bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi từ lâu.


Nghĩ như vậy, Đồ Vân cảm thấy nên đi thăm. Vừa về đến nhà, nàng hỏi Tất Lương chỗ ở của Lý Đà Nhan.


“Đại nhân muốn đến Lý gia à?”


“Ừ, nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta. Ta đã nhận rồi thì ít ra cũng phải đi xem thử.”


Có thể nợ ân tình, nhưng không thể nợ một cách không rõ ràng.


“Đây là chuyện tốt.” Tất Lương vội vàng ngừng quét dọn, “Ta sẽ đi cùng ngài.”


“Ngươi đi cùng ta thì ta cũng phải tự đi bằng hai chân đúng không? Ngươi cứ nói cho ta biết là được.”


Tất Lương ấp úng, vẫn kiên trì muốn đi cùng.


Đồ Vân đau đầu trước bộ dạng phục tùng và đầy tham vọng của ông ta, “Ngươi đi thì làm được gì? Ngươi đã biết địa vị của quan huyện thấp cỡ nào rồi, người ta chưa chắc cho ta vào nhà.”


“Hạ quan không có ý đó, ta sợ đại nhân mới đến, lời nói và hành động sẽ vô tình chọc giận Lý công tử.”


“Ngươi yên tâm đi, ta không có thói quen vạch trần khuyết điểm của người khác. Không phải là người thọt hay sao. Ta sẽ không đề cập tới chữ thọt ở trước mặt hắn, được chưa?”


“Ý của hạ quan là, ngài cần nhã nhặn một chút, Lý công tử là...”


“Mặt đất phải sạch không còn hạt bụi nào, trở về ta sẽ kiểm tra.” Đồ Vân phất tay áo rời đi.


Ông ta dài dòng lằng nhằng, bóng gió nói nàng vô học, đang kìm nén muốn bám vào Lý gia. Dẫn theo ông ta, nàng sợ mất mặt.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin