Chương 4: Bị bệnh
Lý Đà Nhan hơi loạng choạng, chân phải bị khập khiễng, chống gậy gỗ sơn đỏ.
Trước khi lên xe ngựa, Kỳ Quan đặt ghế nhỏ xuống, hắn giẫm lên, từ từ chui vào xe ngựa.
Kỳ Quan quất nhẹ vào mông ngựa, xe ngựa chậm rãi rời khỏi quán rượu.
“Chủ tử, ta thấy chúng ta không nên tới, trời lạnh như vậy, sức khỏe ngài không tốt, lỡ như nhiễm lạnh thì sao?”
“Đã tới rồi, coi như ra ngoài thư giãn.”
“Điều quan trọng là bị ngột ngạt, ngài nhìn gã Ân Thi Lang kìa, điên cuồng cỡ nào. Nếu việc làm ăn của Ân gia được giao cho hắn, trong vòng mười năm, gia tài chắc chắn không còn.”
“Không liên quan tới chúng ta.”
Xe ngựa vừa lúc đuổi kịp Đồ Vân và Tất Tiểu Bảo, Kỳ Quan ngả người ra sau, giảm tốc độ, dựa vào rèm xe, “Chủ tử, ta thấy quan huyện.”
Hai ngón tay Lý Đà Nhan kẹp rèm dày đang đong đưa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa rồi hắn ở quá xa nên không thấy rõ, bây giờ mới thấy quan huyện trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Tuy mặt mày xám ngoét, ăn mặc rách rưới, nhưng không che được khí chất tuấn tú và phóng khoáng.
Cặp lông mày mỏng, mũi cao, gương mặt tuấn tú đỏ bừng vì lạnh, đôi mắt gian xảo rất sáng.
Nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Đồ Vân khi nói chuyện trong quán rượu, hơi giống... tiểu hồ ly đầy mưu mô, không biết đang toan tính chuyện gì.
“Quan huyện bao nhiêu tuổi?”
“Tiểu nhân không biết, nhưng nếu ngài nhìn bộ dạng sẵn sàng cúi đầu vừa rồi của hắn ở quán rượu, đương nhiên sẽ không nhịn được bao lâu.”
Một chiếc xe ngựa bọc kín mít lắc lư đi ngang qua bên cạnh, Đồ Vân hỏi Tất Tiểu Bảo, “Ngươi biết là gia đình nào không?”
Tất Tiểu Bảo sinh ra và lớn lên ở Bắc Tương, trả lời không chút do dự: “Lý Đà Nhan, hắn cũng là một người giàu có, không buôn bán nhiều bằng Ân gia, nhưng địa vị không thấp.”
“Vậy à?” Đồ Vân tò mò, xe ngựa này cố ý giảm tốc độ để đi theo bọn họ một lúc, không biết có ý gì, “Vừa rồi cũng ở trong quán rượu hay sao?”
“Đương nhiên, là người ngồi ở cửa sổ đó.”
“Là người trông như hoa phải không?”
Tất Tiểu Bảo gật đầu, “Sức khỏe của hắn không tốt, bị tật ở chân, bình thường không gặp hắn, cũng chưa từng thấy thân với ai cả.”
“Đáng tiếc, người đẹp như vậy lại yếu ớt lay lắt.”
“Đáng tiếc?” Tất Tiểu Bảo thêm mắm thêm muối, “Mấy vị quan huyện trước đây sợ hắn nhất đó.”
Đồ Vân bối rối, “Vì sao quan huyện sợ một người tàn tật?”
Tất Tiểu Bảo nhớ lại những gì cha đã nói, “Hình như Lý Đà Nhan là cục xương cứng, khó gặm, gian xảo.”
Đồ Vân tạm thời không hiểu ý này. Sau khi trở về, nàng trốn trong phòng ngủ một giấc, Bắc Tương thật sự quá lạnh, đi bộ quay lại nha môn, cảm thấy gầy đi vì lạnh.
Ngủ một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, nghe thấy tiếng động ngoài sân, Đồ Vân lười mặc áo bông vừa dày vừa nặng, khoác áo ngoài đi ra.
Trời rất lạnh, không biết gió từ đâu thổi tới, nàng không khỏi rùng mình, xương cốt lạnh buốt.
“Tất tiên sinh, ngươi đang làm gì đó?”
Đồ Vân vừa đi vừa mặc áo, thấy Tất Lương ngồi xổm ở cửa hầm rau, đưa từng sọt củ cải vào.
“Chắc đại nhân không biết, sắp có tuyết nữa, ta tích trữ thêm rau củ.”
Khí hậu ở quận Bắc Tương rất khắc nghiệt, tuyết bắt đầu rơi từ tháng 10 hàng năm, đến tháng 3 năm sau mới dừng, thực phẩm khan hiếm trong thời gian này, đây là lúc khó khăn nhất, rau củ đều được vận chuyển từ phương nam, vô cùng đắt đỏ.
“Vì sao chỉ tích trữ rau củ?”
“Chắc đại nhân không biết, ngoại thành Bắc Tương có núi rừng và đất hoang nên không khan hiếm thịt, giá cả không đắt, nhưng rau không mọc được.”
Thảo nào người Bắc Tương cường tráng như thế, Đồ Vân thoải mái nói: “Vậy đừng ăn rau củ.”
“Không được, cả mùa đông không ăn rau củ sẽ bị bệnh về mắt.”
Ở cửa hầm rau, Tất Tiểu Bảo thò đầu ra, chỉ vào Đồ Vân, “Ngài không được ăn vụng nữa, kiếm mấy thứ này khó lắm.”
Đồ Vân trực tiếp lấy một củ ở trong sọt ra, dùng tay áo lau, “rắc” một tiếng, cắn đứt đầu củ cải, “Ngươi yên tâm, ta không phải là loại người lén lút trộm.”
“Ngài...” Tất Tiểu Bảo giậm chân tức giận, dùng hết sức đẩy củ cải vào trong.
Tất Lương nói: “Đại nhân, hôm qua ngài không nên làm mất lòng Ân công tử, hắn là người thù dai, cẩn thận hắn trả thù.”
“Ta làm mất lòng hắn khi nào?” Nàng bị oan. Ngày hôm qua nàng gần như hèn mọn giống con chó, chỉ thiếu chuyện quỳ xuống để ôm đùi thỉnh an.
Tất Tiểu Bảo giơ tay lên, “Ta có thể làm chứng, ngày hôm qua ngài đã làm hắn tức xanh mặt.”
“Đó là do sức khỏe hắn không tốt.”
“Ngài nói bậy, hắn ăn sơn hào hải vị, làm sao sức khỏe không tốt được.”
“Chẳng lẽ kẻ có tiền sẽ không chết hay sao?”
Tất Tiểu Bảo ấp úng, nhịn đỏ mặt.
Trêu chọc trẻ con cũng không thú vị, Đồ Vân đứng dậy đi ra ngoài huyện nha, người qua người lại ở trước cửa, không hề dừng chân.
Khó khăn lắm mới có hai người dừng lại xem thông báo mà nàng dán, sau khi nhìn thấy bổng lộc thì cười nhạo, lắc đầu bỏ đi.
Đồ Vân gặm củ cải với gương mặt vô cảm, đứng trong gió lạnh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự quá thấp?
Người qua đường nhìn thấy Đồ Vân đều mím môi cười, nàng không quan tâm.
Một cơn gió mạnh thình lình ập tới, Đồ Vân “ách xì”, xoa cánh tay, vội vàng trở vô hậu viện.
Quận Bắc Tương quá lạnh, nàng từ phương nam đến, vốn không mang theo quần áo dày, lại bị một đám người tị nạn cướp mất, rơi vào đường cùng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Điều tuyệt vọng nhất là, trải qua cơn lạnh này, Đồ Vân đổ bệnh vào đêm hôm đó.
Sốt, chóng mặt, nhức đầu, khô họng, ho liên tục, tim phổi đều đau.
Một tai họa dường như tích lũy đủ sức mạnh để áp đảo nàng, đánh sập cọng rơm yếu ớt như nàng.
Tất Lương thấy Đồ Vân run rẩy trên giường, không ngừng run cầm cập, cắn răng đề nghị, “Đại nhân, hay là mời đại phu cho ngài nhé.”
Gương mặt Đồ Vân tái nhợt, yếu ớt nói: “Ngươi còn bày đặt hỏi ta, nếu không thì đã mời đại phu từ lâu rồi phải không? Muốn lừa tiền ta thì cứ nói thẳng.”
Tất Lương lúng túng nói: “Ta cũng không đủ tiền.”
Nàng hít mũi, “Ta không sao, ráng chút là xong, trước đây ta bị bệnh nặng hơn nhiều, đã vượt qua được.”
“Ngài không sao chứ? Bây giờ ngài không rời khỏi giường được, lỡ như bệnh nặng hơn sẽ không ổn đâu. Nơi này gió mạnh, có người trúng gió bị méo miệng, lé mắt, còn bị liệt nữa.”
Mới vừa dứt lời, ngay sau đó truyền đến rất nhiều tiếng “Không ổn, không ổn.”
Tất Tiểu Bảo hấp tấp chạy vào, cầm ba tấm thiệp mời, ném lên giường “bốp”, “Tất cả đều mời ngài.”
Đồ Vân cố gắng mở mí mắt nặng trịch, “Gì đó, muốn lấy mạng ta phải không?”
Tất Lương cầm đọc, nói: “Lâm gia ở phố tây gả con gái, lão gia của Tôn gia sinh nhật, và...”
“Cùng một ngày hay sao?”
“Không phải, tháng sau.”
Đồ Vân hít một hơi thật mạnh, phun ra một câu từ cổ họng đau như dao cắt, “Bọn họ xếp hàng xem ta bị chê cười, từng người chờ ta tặng bắp cải cho bọn họ.”
Tất Tiểu Bảo sốt ruột giữ của, cảnh cáo: “Nhà ta không còn nhiều bắp cải nữa, ngài bớt tơ tưởng đi.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ đưa bắp cải nữa hay sao?” Rau củ cũng là lương thực, nàng không thể ngu như vậy, “Tiểu Bảo, ngươi tìm đám bạn xấu đi tung tin, nói rằng quan huyện vĩ đại của huyện chúng ta hiện đang bị bệnh nguy kịch, nằm liệt giường, có lẽ sẽ sớm vĩnh biệt cõi đời, hi sinh vì công việc.”
“Hả?” Tất Tiểu Bảo chỉ hiểu đại khái, ngẫm nghĩ, “Được, ta sẽ nói ngài sắp chết rồi, đã mời thật nhiều đại phu, họ đều nói là không cứu được.”
“Cũng được.”
Cậu không hiểu gì cả, chèn hai tay áo vào nhau, lười giả vờ, lẩm bẩm: “Lần đầu nghe thấy có người tự nguyền rủa bản thân.”
Đồ Vân nói chầm chậm: “Chỉ cần trị được đám súc vật ác độc này, đừng nói nguyền rủa, mời đạo sĩ cũng được.”
Tất Tiểu Bảo lập tức lan truyền tin tức này, đám trẻ con đều truyền miệng, bất kể đúng sai, chỉ trong một đêm, chuyện quan huyện sắp xuống mồ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Buổi tối, Kỳ Quan đi kiểm tra các cửa hàng về nhà, nghe được tin tức này ở trên đường, vội vàng giơ roi giục ngựa chạy về kể chuyện cười cho Lý Đà Nhan nghe.
“Chủ tử, chúng ta không ngờ, vị quan huyện này chết vì bị bệnh.” Hắn vui vẻ khi có người gặp nạn, trong thư phòng nửa sáng nửa tối tràn đầy âm thanh vui mừng của hắn.
Lý Đà Nhan đang vẽ tranh ở bàn, không ngước mắt lên, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo cầm hai cây cọ vẽ khác màu, chấm xong nhụy hoa màu vàng, xoay đầu ngón tay sang màu đỏ để chấm cánh hoa.
“Ngày đó nhìn thấy ổn phải không? Tại sao lại bị bệnh.”
Kỳ Quan cầm thỏi mực, chậm rãi mài trong nghiên mực, “Nghe nói là bị gió. Gió ở Bắc Tương rất độc, hắn chỉ mặc một cái áo ngoài đứng ở cửa, đêm đó không chịu đựng được.”
Lý Đà Nhan gác bút, khẽ duỗi cái lưng đau nhức, xoa bóp cổ, xương cốt kêu răng rắc hai tiếng.
Sức khỏe càng ngày càng tệ, mới vẽ hai canh giờ mà toàn thân đều nhức mỏi.