MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 69: Thoát chết


Sau khi về cung, nàng không gặp Lý Kinh Hồng trong một thời gian rất dài.


Mùa xuân năm nàng 8 tuổi, bức tranh của Lý Kinh Hồng thành công mượn được mười vạn binh mã, hai người cuối cùng mới nhìn thấy nhau.


Khuôn mặt vốn mũm mĩm của nàng đã nhỏ lại một chút, nàng đã cao đến ngực Lý Kinh Hồng, có thể dễ dàng ôm vòng eo gầy gò của hắn.


Giữa tháng 4, mười vạn binh mã không phụ lòng mong đợi của mọi người, đánh bại kẻ địch hùng mạnh. Lý Kinh Hồng, vốn được thế giới bên ngoài gọi là người giỏi bậc nhất, đã trở nên nổi tiếng khắp bốn bể chỉ trong một đêm, được mọi người trong thiên hạ ngưỡng mộ.


Ninh Đông mừng cho Lý Kinh Hồng, nhưng không ngờ, danh tiếng này mang tới tai họa chết người cho hắn.


Một bức tranh mượn được mười vạn binh mã, bản lĩnh tầm cỡ này khiến cho các quốc gia tranh nhau, liên tục chúc mừng, muốn thấy mặt Lý Kinh Hồng.


Ngoài ra còn có lời đồn, người có được Lý Kinh Hồng sẽ được thiên hạ.


Nếu tới với sự chân thành cũng không đáng sợ, sợ nhất là nước láng giềng phái sứ thần đến cầu xin hoàng đế ban thưởng Lý Kinh Hồng cho bọn họ.


Thứ nhất, để tránh làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa hai nước, khiến cho dân chúng lại lầm than. Thứ hai, sợ Lý Kinh Hồng tới nước láng giềng cống hiến, gây bất lợi cho triều đình chúng ta.


Hoàng đế ra một mật lệnh - xử tử Lý Kinh Hồng!


Ninh Đông vốn không nên biết chuyện này, nhưng bởi vì Chu Triệu cưng chiều nàng nên cung nữ không đề phòng nàng, vừa không chú ý, nàng đã lẻn vào thư phòng, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của Chu Triệu và Lý Kinh Hồng.


Chu Triệu vô cùng đau lòng, nhưng không thể không hạ quyết tâm tàn nhẫn, nói với Lý Kinh Hồng đang ngồi quỳ dưới đất: “Triều đình chúng ta đầy lỗ hổng từ trong ra ngoài, không chịu nổi bất kỳ hiểm nguy tiềm ẩn nào, những người không thể được triều đình sử dụng chỉ có thể bị giết.”


Ánh mắt Lý Kinh Hồng đờ đẫn, lần đầu tiên nở nụ cười trong hoàng cung, tựa như không cảm thấy bất ngờ trước kết quả này.


Mẫu thân nói đúng, gia đình đế vương là tàn nhẫn nhất.


“Xin thái tử điện hạ nể tình cũ, cho nô tài giữ thi thể nguyên vẹn.”


Thấy hắn vui vẻ chấp nhận, không có phản kháng nào, Chu Triệu quay lưng lại, “Bổn cung hứa với ngươi.”


Lý Kinh Hồng quỳ rạp xuống đất dập đầu, “Tạ thái tử điện hạ.”


“Không...” Ninh Đông lao ra, quỳ “thịch” xuống chân Chu Triệu, khẽ giật vạt áo của hắn, “Biểu ca, ngài tha cho Kinh Hồng ca ca đi, hắn không làm gì sai cả.”


“Đông Nhi, muội đi ra ngoài đi.” Chu Triệu tức giận.


“Ta không đi.” Nước mắt Ninh Đông lăn xuống từng giọt như ngọc trai, liên tục dập đầu, “Đông Nhi dập đầu trước ngài, xin ngài để cho Kinh Hồng ca ca sống, cầu xin ngài.”


Tiếng khóc của nàng khiến Chu Triệu rối bời trong lòng, vừa sai người đưa Lý Kinh Hồng đi, vừa kéo Ninh Đông, “Muội cho rằng ta không muốn hay sao? Nhưng ta không phải là hoàng đế, không thể quyết định được.”


“Nhưng ngài là thái tử, ngoại trừ hoàng đế, ngài có quyền lực nhất.”


Câu này khiến cho Chu Triệu dở khóc dở cười, hắn chạm vào con thú trên lan can trước cửa thư phòng, cười buồn bã, “Ta thậm chí không thể bảo vệ được cho nữ tử mà ta thương, phải nhìn nàng bị tứ hôn gả đi xa, nói gì đến quyền lực.”


Phụ hoàng nhạy cảm và đa nghi, tinh thần yếu đuối, kiêng kị sự can thiệp của người khác, chứ đừng nói đến trữ quân muốn cạnh tranh với ông để giành ngai vàng. Vị trí thái tử của hắn bị buộc phải thiết lập dưới sức ép của triều thần nhiều lần, nhiều năm qua hắn tựa như đi trên băng mỏng, luôn run rẩy sợ hãi.


“Biểu ca...” Ninh Đông khóc lóc nhào vào lòng hắn, “Ta không muốn Lý Kinh Hồng chết, ngài nói một bức tranh của hắn có thể bảo vệ vạn dặm non sông phải không? Nhưng vì sao hắn thậm chí không thể cứu nổi bản thân.”


Lời này giống như một đòn giáng mạnh khiến mắt Chu Triệu ươn ướt.


Tuy rằng Lý Kinh Hồng là tội nhân, nhưng đã đi cùng hắn một quãng đường.


Nhiều năm qua hai người không nói chuyện bao nhiêu, nhưng Lý Kinh Hồng ở bên cạnh hắn vô số ngày, mà nay phải đưa Lý Kinh Hồng vào chỗ chết, làm sao hắn có thể nhẫn tâm.


“Có lẽ... đây là số mệnh của hắn.” Chết cũng là một sự giải thoát.


Lý Kinh Hồng lặng lẽ bị nhốt trong một căn phòng bí mật tối tăm và ẩm ướt.


Ninh Đông thường xuyên đi thăm hắn nhưng đều bị từ chối, vì thế nàng đứng ở ngoài tường, lắng nghe tiếng la hét thê lương của hắn.


Âm thanh đó tuyệt vọng và đau đớn tựa như đang bị lột da róc xương.


Sau đó Ninh Đông nghe cai ngục nói rằng, do khí hậu nóng bức, trong mật thất hôi hám và bẩn thỉu, sợi xích của Lý Kinh Hồng cọ xát vào da thịt gây nhiễm trùng và chảy mủ, một chân đã bị hư.


Mấy ngày cuối cùng, Lý Kinh Hồng bị giam cầm đã trở nên điên cuồng, cảm xúc không ngừng dao động, khi thì đau khổ gào khóc, khi thì phấn khởi lẩm nhẩm.


“Mẹ, cuối cùng con có thể gặp mẹ rồi.”


Cuối cùng sắp được rời khỏi hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này, cuối cùng không cần phải nhìn sắc mặt dối trá của hoàng thất nữa, nhiều năm qua, hắn cực kỳ hận nơi này.


Nếu mẫu thân không bảo hắn sống sót, hắn đã tự kết liễu đời mình từ lâu rồi.


Không lâu sau đó, trong cung truyền ra tin tức - Lý Kinh Hồng đã chết vì bị bệnh.


Mấy ngày đó, dân chúng trong thành tụ tập gây rối, ra đường phản kháng, không chịu tin rằng Lý Kinh Hồng, người đã cứu dân ra khỏi biển khổ, đã từ giã cõi đời.


Thậm chí có người khẳng định, cái chết của Lý Kinh Hồng có liên quan đến hoàng thất. Tin đồn lan truyền khắp nơi trong một thời gian ngắn, dư luận xôn xao, phải mất nửa năm mới có thể xoa dịu cơn phẫn nộ.


**********


Suy nghĩ quay về hiện tại, Lý Đà Nhan nhìn tiểu cô nương đã trưởng thành, vết thương bị xé rách một cách tàn nhẫn có dấu hiệu khép lại rất thần kỳ.


Trong hoàng cung tràn ngập máu me và bạo lực, nàng là người duy nhất mà hắn vô cùng nhớ nhung khi tỉnh dậy trong giấc mơ lúc nửa đêm.


Một người ngây thơ như thế, làm sao có thể đối mặt với vũng lầy nguy hiểm trong hoàng cung.


“Ngài biết ta không chết?”


Đồ Vân gật đầu, sau khi tin tức về cái chết của hắn truyền ra, nàng bị bệnh.


Biểu ca thấy nàng sốt cao như lò lửa, suýt nữa mất mạng, nên lén nói tin tức Lý Kinh Hồng chưa chết cho nàng biết.


Lý Đà Nhan yếu ớt nói: “Thái tử bí mật thả ta đi, nhưng ra lệnh, ta tuyệt đối không được bước vào quan ải.”


Hắn không quên lời của Chu Triệu ở bên ngoài mật thất ngày hôm đó, “Ta là một thái tử vô năng, nhưng không phải là một người tàn nhẫn. Quen biết đã lâu, hôm nay ta giữ mạng sống cho ngươi, nhưng ngươi phải hứa, sau này bất kể trong trường hợp nào, ngươi cũng không được đối đầu với triều đình.”


Ở trong cung mười bốn năm, hắn biết thái tử là người nhân hậu, ở trước mặt hoàng đế cho dù tức giận cũng không dám nói gì, không ngờ sẽ thả hắn.


Sau đó hắn gặp Tường thúc, một người hầu cũ của Lý gia.


Lúc ấy hắn bị bệnh nguy kịch, Tường thúc đã kéo hắn ra khỏi cánh cửa tử thần, nhưng từ đó chân phải bị thọt.


Đồ Vân lã chã, “Biểu ca không cho ngài vào quan ải, vì sợ có người nhận ra ngài.”


Lý Đà Nhan đã nghĩ tới điều này, vì vậy sau đó đã đổi tên thành Lý Đà Nhan, không dám để lộ tài năng hội họa nữa.


Sau một lúc trầm ngâm, môi hắn mở ra rồi khép lại, không dám hỏi, “Ngài... nhận ra ta khi nào.”


“Ngay từ ánh mắt đầu tiên, ở trong quán rượu của Ân gia.”


Trong đôi mắt ấm áp của Đồ Vân lóe lên ý cười, nhưng không ngăn được nước mắt, “Ta biết ngài hận hoàng thất, cho nên không dám nói. Ta cũng sợ sau khi chúng ta nhận nhau, sẽ làm lộ thân phận của ngài.”


Hắn cười lạnh lùng, lệ nóng chảy trên má, “Thảo nào ngài không hỏi về gia cảnh của ta, hay cha mẹ ta, nhìn thấy cái chân xấu xí cong vẹo của ta cũng không kinh ngạc.”


Đồ Vân mạnh dạn giơ tay ra, lau nước mắt trên mặt hắn, “Xin lỗi, xin lỗi...”


Lý Đà Nhan khẽ lắc đầu, đôi mắt ướt át sáng như gương nhìn nàng, “Vì sao ngài mất tích?”


Hắn nhớ mình vừa định cư ở bên ngoài quan ải, vết thương trên chân cũng đã lành, kết quả nghe nói rằng quận chúa đã mất tích một cách bí ẩn trong cuộc săn thú mùa xuân, đến nay vẫn không rõ tung tích.


Những năm sau đó, hắn thiết lập các mối quan hệ ở kinh thành, luôn nhờ người hỏi thăm tung tích của quận chúa, nhưng câu trả lời luôn khiến hắn thất vọng.


Thậm chí có người nói rằng, thật ra quận chúa đã chết từ lâu, Hoàng Thượng không chịu chấp nhận nên không muốn phát tang.


“Đó là giả.” Đồ Vân hít một hơi thật sâu.


“Vào năm thứ hai sau khi ngài rời đi, biểu ca lên ngôi, có một phi tử mới trong hậu cung, ta không học được quy củ, cũng không muốn đọc sách viết chữ, luôn gây chuyện. Lúc đó có vị Tần Công xử án như thần nói với biểu ca rằng, cần phải chấn chỉnh lại xu hướng không lành mạnh của triều thần, muốn mở Đại Luật Quán. Vì thế ta bạo gan bái ông làm thầy, rời khỏi cung.”


“Vậy là ngài đã rời khỏi hoàng cung từ năm ấy?”


“Ừ, khi đó Đại Luật Quán vẫn chưa có quy mô lớn. Hiện tại, các đại thần kém cỏi trong triều đã được thay thế bằng người mới, Đại Luật Quán được đổi thành nơi giải quyết các vụ án nghiêm trọng, do biểu ca trực tiếp quản lý.”


Nghe đến đó, Lý Đà Nhan không khỏi thở dài. Không ngờ cuối cùng Đông Nhi không những rời khỏi cung, còn tự tạo dấu ấn riêng, hắn đã lo lắng quá nhiều.


Đồ Vân nhào vào lòng hắn, nước mắt rơi tí tách, nói: “Ta sẽ nhanh chóng rời đi, ngài đừng chạy nữa.”


Lý Đà Nhan chớp mắt bất lực, “Ta hiểu rồi.”


“Quan huyện, quan huyện.... Tiêu Tiểu Nhi bị thương.” Kỳ Quan vừa chạy vừa hét lớn, nhìn thấy hai người ôm nhau thật chặt, hắn lập tức dừng bước, quay lưng lại.


Ngay cả Tiêu Tiểu Nhi cũng bị thương? Chẳng lẽ nàng đã đánh giá thấp kẻ giết người.


Đồ Vân lau nước mắt, “Ta đi xem thử.”


Nàng vội vã chạy xuống, sau đó quay lại, ngập ngừng muốn nói gì đó với Lý Đà Nhan.


Nàng vừa nghe về vụ án đã hấp tấp, Lý Đà Nhan giống như một lực ổn định, nhẹ nhàng nói: “Ngài lo công chuyện trước đi, không cần vội.”


“Ừ”


Đồ Vân lấy lại tinh thần, đi thẳng đến huyện nha.


Tiêu Tiểu Nhi bị thương không nghiêm trọng lắm, đầu bị trầy xước nhẹ lúc đuổi theo người khác.


Nhưng chân của Tiêu Lão Nhi có vết cắt dài bảy tấc, vết thương đã được A Tứ và người khác băng bó.


“Sao lại bị thế này?”


Tiêu Lão Nhi rên rỉ vài tiếng, nói: “Ả thối tha kia không dễ bắt chút nào.”


Ân Thi Lang bẩm báo, “Chúng ta lục soát khắp nơi, thấy có rất nhiều xác rắn, côn trùng, chuột và kiến.”


“Có mang về không?”


“Mang một ít.”


Đồ Vân bước tới nhìn, phát hiện những cái xác này đã teo tóp và rỗng bụng, rõ ràng chưa ăn gì trước khi chết, hơn nữa kiến cũng không phải màu đỏ, chỉ là kiến đen bình thường.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin