MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 62: Mất


Sau cuộc hành quân, hai người nhơm nhớp nằm bên nhau, chân Đồ Vân bủn rủn, chỗ kín bị sưng và đau, nằm nghiêng trong vòng tay Lý Đà Nhan.


Trên giường bừa bộn trông thật kinh khủng.


Mới vừa trải qua tình yêu thỏa mãn, tiểu nương tử có chút mềm mại quyến rũ khiến Lý Đà Nhan cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.


Lý Đà Nhan nắm cằm nàng, hôn liên tục, sự nhiệt tình không giảm mà còn tăng lên, vẫn chưa đã thèm.


Đồ Vân bật cười trước thái độ dính người của hắn, che miệng hắn, “Chàng làm gì đó?”


Lý Đà Nhan không nói gì, thè lưỡi liếm bàn tay nàng.


Đồ Vân rụt tay lại, cười mắng: “Chàng không chê dơ hả.”


Lý Đà Nhan không cần nàng biết niềm vui trong lòng hắn phun trào như núi lửa, chỉ kéo nàng vào lòng.


Nhiều năm qua, Lý Đà Nhan không có yêu thích nào, nhưng nàng đã trở thành sự yêu thích duy nhất trong lòng hắn.


Đồ Vân lặng lẽ dựa vào ngực hắn, “Nếu sau này chúng ta có con, giống chàng là tốt nhất, chu đáo tỉ mỉ, lòng dạ rộng rãi.”


Lý Đà Nhan vòng tay qua eo nàng, không cần nghĩ ngợi nói: “Không cần đâu, đó sẽ là gánh nặng cho nàng.”


Tuy quan huyện không phải là quan lớn, nhưng chưa từng có tiền lệ nữ nhân làm quan ở triều đại này. Nếu bị người ta phát hiện nàng là nữ nhi, sẽ mang đến rắc rối không cần thiết cho nàng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tính mạng.


“Ai nói.” Nàng không đồng ý với ý tưởng đó, “Ta đã nghĩ đến điều đó rồi, nếu có con sẽ để cho chàng nuôi.”


“Để đứa trẻ không có mẹ hay sao?” Hắn nói bằng giọng điệu bình thản, tự nhiên như uống nước, không ai biết trong lòng hắn kích động đến cỡ nào.


“Vì sao nói như vậy?” Đồ Vân chớp mắt, “Ta cảm thấy, chàng kiên nhẫn và tài hoa hơn ta, giao con cho chàng, ta sẽ yên tâm.”


“Được, vậy nàng từ quan đi.”


“Ta...” Đồ Vân hiểu nỗi lo lắng của Lý Đà Nhan, cười nói: “Ta không phải là quan.”


Trong mắt Lý Đà Nhan nổi lên một tia nghi ngờ.


“Hiện giờ chưa thể nói cho chàng biết, nhưng chàng hãy tin ta, một ngày nào đó, ta sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của chàng.” Không phải Đồ Vân cố ý úp úp mở mở, nhưng tình hình hiện tại rất phức tạp, phải đợi đến khi mọi thứ lắng xuống.


Lý Đà Nhan gật đầu, “Nàng cứ lo công việc trước đi, không cần vội vã.”


Quân tử như thế, làm sao nàng không động lòng.


Ngày thứ hai, Kỳ Quan và Tường thúc cuối cùng cũng trở về huyện Lộc Linh, xe ngựa chất đầy đồ dừng ở cửa, trong bụng cũng chứa một ngọn lửa tức giận vì muốn hắn tiến bộ hơn.


Kỳ Quan bước vào sân, đụng phải Tiêu Tiểu Nhi, hắn đang cầm một con rắn đỏ giống như không có chuyện gì.


“A... Ngươi, ngươi, ngươi..”


Tiêu Tiểu Nhi nhìn hắn khó hiểu, “Có chuyện gì vậy?”


“Tại sao ngươi chơi với rắn?”


“Đêm hôm qua nó cắn ta.”


“Cắn ngươi?” Đồ Vân mở cửa, thấy mật rắn đã bị Tiêu Tiểu Nhi lấy ra để ở trên bàn, “Đây là rắn độc phải không?”


Tiêu Tiểu Nhi gật đầu, “Ta định băm nó rồi nướng ăn.”


“Khoan đã” Đồ Vân nói: “Rắn thì có gì ngon, ngươi nhìn xung quanh nhà xem thử có hang rắn nào không, giết hết chúng đi, đỡ phải hại người.”


“Ờ” Tiêu Tiểu Nhi lấy con rắn hoa đỏ nửa chết nửa sống trong túi ra, đặt lên bàn, sau đó đi tìm hang rắn.


“Tàn nhẫn.” Kỳ Quan chỉ vào Đồ Vân hỏi: “Tại sao mọi người ở trong nhà này?”


Đồ Vân nhặt con rắn đang thoi thóp lên, nhìn kỹ, “Chủ tử của ngươi cho phép, huyện nha bị cháy rồi.”


Kỳ Quan: “Vậy ngài hãy sửa đi.”


Đồ Vân thậm chí không nhấc mí mắt, tập trung nghiên cứu con rắn, “Trải qua chuyện xây đường núi, ta biết không nên khởi công trong tháng này, dễ dàng mất người và của, tháng sau rồi tính tiếp.”


“Ta thấy ngài rõ ràng muốn chơi xấu.”


Tường thúc đi vào, đối mặt với Lý Đà Nhan vừa xuống lầu, ông thất vọng cúi đầu, không nói gì, ra ngoài lấy hành lý.


“Chủ tử, ngài không sao chứ.” Kỳ Quan vội vàng chạy tới, bĩu môi: “Sao ngài chạy về một mình trong lúc ta ngủ. Nếu ngài nói cho ta biết, ta nhất định sẽ trở về cùng ngài.”


“Ta do dự suốt chặng đường, không hạ quyết tâm được.” Mãi đến khi ra khỏi quận Bắc Tương, hắn gặp ác mộng ở trong nhà trọ, trong mơ Đồ Vân gặp tai họa, hắn mới không màng tất cả quay về.


May mắn hắn đã trở lại. Nếu không, hắn sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra với Đồ Vân, như vậy hắn sẽ hối hận cả đời. Cho dù ăn chay niệm Phật suốt phần đời còn lại cũng khó tìm thấy sự bình an trong lòng.


“Hừ, ngài không biết Tường thúc tức giận đến mức nào đâu, luôn chế nhạo ta ở trên đường đi, nói rằng ta cẩu thả, không hầu hạ tốt, để ngài có suy nghĩ chệch hướng, bị ai đó dạy hư.”


“Ta sẽ nói với Tường thúc việc này, ngươi dọn đồ vào nhà trước đi.”


Kỳ Quan vâng lời đi ra ngoài dọn đồ, Lý Đà Nhan đến gần Đồ Vân, nhìn thấy một con rắn độc bị thương thoi thóp ở trên bàn, “Ta ở đây đã nhiều năm, thậm chí chưa từng thấy rắn, chứ đừng nói là rắn độc.”


“Không chỉ vậy.” Đồ Vân ngửa đầu chỉ lên trời, “Rắn thường thích nơi tối tăm ẩm ướt, hơn nữa không dễ dàng xúc phạm con người. Nhà của ngài cao ráo rộng rãi, sáng sủa thoải mái, tại sao lại có rắn.”


“Ý của ngài là có người cố ý thả rắn?”


“Ta không biết. Nếu như thả rắn ra để cắn Tiêu Tiểu Nhi, đó là một sai lầm lớn. Hắn nhạy bén hơn rắn, nếu động vật máu lạnh này bò lại gần thì chờ bị hắn ngược đãi đi."


Đồ Vân ném con rắn phản ứng chậm ra xa, một lúc sau, con rắn kia từ từ bò vào phòng giống như bị thứ gì đó thu hút.


Đồ Vân và Lý Đà Nhan đi theo vào. Con rắn đỏ bò vào phòng Tiêu Tiểu Nhi. Tiêu Lão Nhi ngáy như sấm ở trên giường, có người bước vào cũng không phát hiện.


Trong phòng chỉ có một cái giường, con rắn đỏ không đến chỗ Tiêu Lão Nhi mà bò dọc theo chân bàn lên trên bàn, sau đó cuộn tròn trên bàn.


Đồ Vân đã hiểu ra, đá Tiêu Lão Nhi tỉnh dậy, “Đệ đệ của ngươi ngủ trên bàn phải không?”


Tiêu Lão Nhi chép miệng, giọng mũi thật nặng, “Ừm, giường này quá nhỏ, không đủ chỗ cho hai người.”


Lý Đà Nhan nhìn kỹ trên bàn, “Thiền Y, trên bàn có bột màu trắng.”


Đồ Vân nhìn kỹ, con rắn đỏ nằm trên bột, “Đây hẳn là bột trắng trên mặt Tiêu Tiểu Nhi. Ta kêu hắn rửa mặt trước khi ngủ, kẻo chất độc làm cho mù mắt.”


Lý Đà Nhan kết luận, “Con rắn này bị bột thu hút.”


“Ừm” Đồ Vân cầm con rắn đỏ ném lên mặt Tiêu Lão Nhi.


Tiêu Lão Nhi mở to mắt, chợt tỉnh lại, nắm đầu rắn, dùng con dao nhỏ cắt bảy tấc, móc mật rắn ra, động tác rất thuần thục.


Đồ Vân xoa bột còn lại vào lòng bàn tay, “Ta đi đưa Tạ thần y xem thử, ngài ở nhà chờ ta nhé.”


Lý Đà Nhan không yên tâm, “Để Tiêu tiên sinh đi cùng ngài đi, có thể trông nom lẫn nhau.”


Tiêu Lão Nhi gãi cổ, lười biếng nói: “Đi thôi, ta cũng đói bụng.”


Hai người đi ra ngoài, kết quả đến trưa vẫn chưa trở về, Lý Đà Nhan nóng lòng, ra lệnh cho Kỳ Quan ra ngoài xem thử.


Trong vòng một nén nhang, Kỳ Quan đã trở lại, nói: “Tạ thần y nói bọn họ đã rời đi từ lâu rồi.”


“Ông ấy có nói bột này dùng để làm gì không?”


Kỳ Quan cau mày nói: “Ta không hỏi chi tiết, nhưng Tạ thần y nói bột này được lấy từ cơ thể người, hơn nữa đã thêm thuốc thức tỉnh, đối với động vật bình thường thì không sao, nhưng nếu động vật ăn thịt khát máu ngửi thấy sẽ dễ dàng phát điên.”


Như vậy đúng rồi, hôm đó bọn họ gặp một đám sói hoang trên đường núi trong tình trạng điên cuồng. Chẳng lẽ Đồ Vân đã phát hiện ra gì đó?


Lý Đà Nhan đành phải đợi, đến khi trời tối, Tiêu Tiểu Nhi quay lại, mồ hôi nhễ nhại vì mệt mỏi, “Ta đã tìm khắp nơi, nhưng không thấy hang rắn nào cả.”


Lý Đà Nhan cười nhẹ, “Kỳ Quan, đến tiệm ăn mua chút rượu và thức ăn về để Tiêu tiểu gia ăn đỡ đói.”


Ánh mắt Tiêu Tiểu Nhi sáng lên, “Ta cũng đi.”


Hai người ngồi xe ngựa rời đi, nhìn thấy thứ gì ngon hoặc thú vị trên đường đi, Tiêu Tiểu Nhi đều thò cổ ra nhìn.


Kỳ Quan thấy tội nghiệp, dừng xe ngựa lại, “Thôi, thấy ngươi sống như người rừng cả ngày, để ta mua cho ngươi.”


Đôi mắt to trong veo của Tiêu Tiểu Nhi hiện lên vẻ phấn khích, nhìn chằm chằm Kỳ Quan đầy háo hức.


Sau khi mua đồ xong, Kỳ Quan tiếp tục chạy tới tiệm ăn, Tiêu Tiểu Nhi cầm bánh nếp, cắn một miếng to.


Có lẽ cảm thấy áy náy, Tiêu Tiểu Nhi ngắt một miếng nhỏ đưa cho Kỳ Quan, trong đôi mắt trong sáng không chứa chút tạp chất nào.


Kỳ Quan cười: “Ai nói ngươi khờ, đây không phải là rất bình thường hay sao? Ngươi để dành ăn đi, ta không thích.”


Hắn mới vừa nói như vậy, Tiêu Tiểu Nhi ném bánh nếp vô miệng, khoanh chân lại, vui vẻ ăn.


Sau khi ăn no uống ngon ở tiệm ăn, Kỳ Quan và Tiêu Tiểu Nhi đi về, nhưng lại không thấy Lý Đà Nhan.


“Chủ tử?” Kỳ Quan đặt hộp đồ ăn xuống, bước lên lầu tối om, tìm cả trong lẫn ngoài, thậm chí hỏi Tường thúc cũng không thấy bóng dáng Lý Đà Nhan.


Tường thúc nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, “Sao vậy?”


“Không thấy chủ tử, ta.. ta chỉ đến tiệm ăn.” Kỳ Quan đổ mồ hôi lạnh đầy người, môi run rẩy.


Tường thúc hoảng hốt, “Mau, mau đi ra ngoài tìm.”


Một già một trẻ vội vàng chạy ra ngoài, đụng phải Đồ Vân và Tiêu Lão Nhi.


Đồ Vân thấy Tường thúc cả đống tuổi cũng tham gia, cười hỏi: “Muộn thế này mà hai người định đi đâu?”


Lông mày Kỳ Quan nhíu lại, xót mũi, giọng nói kèm theo tiếng nức nở, “Không thấy chủ tử đâu, ta đã tìm từng phòng, nhưng không thấy ai.”


Nụ cười của Đồ Vân cứng đờ, bình thường ngoại trừ đi gặp nàng, Lý Đà Nhan sẽ không ra ngoài một mình, “Lúc nào không thấy?”


“Vừa rồi ta đi cùng Tiêu Tiểu Nhi đến tiệm ăn để mua đồ ăn, lúc về lại thì không thấy chủ tử.”


Đồ Vân bình tĩnh nói: “Ngươi ra ngoài tìm trước, ta vào nhà xem thử.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin