Chương 10: Thuốc phiện
Đồ Vân đi tới phòng dành cho khách, vừa bước vào cửa thì nhìn thấy một tấm bình phong, trên tấm bình phong có hai con phượng hoàng sống động như thật, cầm đèn soi, dường như lập tức sống lại và bay đi.
“Tường thúc, bức tranh này cũng do Lý công tử vẽ à?”
“Quan huyện có cặp mắt tinh tường, chính tay công tử vẽ.” Tường thúc trải giường, mang một chậu than màu đồng vào, xin lỗi: “Quan huyện thông cảm, phòng dành cho khách đã nhiều năm không có ai ở, quét dọn sơ sài nên hơi nhiều bụi.”
“Không sao, dù sao cũng tốt hơn huyện nha rất nhiều.”
“Ta sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”
Sau khi Tường thúc rời đi, Đồ Vân vẫn đứng trước tấm bình phong nhìn một hồi, không nói lời nào.
Sáng hôm sau, khi Đồ Vân tỉnh dậy thì trời đã sáng, nghe thấy tiếng động trong sân, nàng dụi mắt, mặc áo choàng đi ra ngoài.
Lý Đà Nhan ăn mặc chỉnh tề, được Kỳ Quan đỡ đi từng bước một đến tiền viện.
Đồ Vân vội vàng đuổi theo, “Sáng nay Lý công tử định đi đâu?”
Lý Đà Nhan ngoái đầu nhìn, búi tóc của Đồ Vân hơi lệch, mấy sợi tóc ngắn bay trong không trung, vẫn mặc cái áo bông cũ rách nát, cả người có vẻ phồng lên.
Từ lúc gặp nhau tới nay, Đồ Vân luôn có bộ dạng nhếch nhác, không sợ mất thể diện.
“Đi tới quận xử lý chút việc.”
“Đi tới quận à, vừa đúng lúc, cho ta đi theo với.”
Kỳ Quan nhíu mày, “Sao ngài cứ bám theo hoài vậy.”
Lý Đà Nhan không dừng lại, “Tại sao quan huyện thình lình tới quận?”
“Ta không tới quận, mà đi tới sườn núi Thạch Bi cách hai mươi dặm.” Nàng đi theo phía sau, “không phải các ngươi tiện đường hay sao?”
“Sườn núi Thạch Bi?” Kỳ Quan dừng lại, nói: “Ngài định hại chúng ta phải không, sườn núi Thạch Bi là con đường mà mọi người đi à? Bình thường chúng ta đều đi con đường phía đông.”
Đồ Vân không hiểu, “Không phải cũng tới quận được hay sao?”
“Đương nhiên khác nhau. Tuy rằng đường đi sườn núi Thạch Bi ngắn, nhưng sơn tặc hoành hành ngang ngược. Trước đây thương nhân đi tới quận, thà đi đường vòng xa hơn chứ không đi nơi đó.”
Lý Đà Nhan giẫm lên ghế nhỏ bước lên, Kỳ Quan định cất ghế thì Đồ Vân cũng giẫm lên, chui vào xe ngựa.
“Thật kỳ lạ, nếu mọi người đều biết về sơn tặc, vì sao nam nhân của Tống Liên vẫn muốn đi hướng đó?”
Lý Đà Nhan nói: “Quan huyện không nghe thấy Kỳ Quan nói rằng đường ngắn hay sao?”
“Vậy ngài cho rằng bọn họ đi hướng sườn núi Thạch Bi để tiết kiệm thời gian?”
Rèm xe được vén lên một góc, Kỳ Quan thò đầu vào xe ngựa, “Chủ tử, thật sự đến sườn núi Thạch Bi à?”
Lý Đà Nhan nhắm mắt nghỉ ngơi, “Quan huyện đang nhờ vả chúng ta.”
Kỳ Quan tức giận trừng mắt với Đồ Vân, rút đầu lại, giơ roi, đánh xe ngựa.
Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư, Lý Đà Nhan dựa vào thành xe, thân thể gầy gò cũng đong đưa theo, “Trong tình huống không biết khi nào gió tuyết mới ngừng, bất đắc dĩ phải liều đi đường nguy hiểm.”
Đồ Vân gật đầu, lười biếng dựa vào thành xe, nhất thời không nói chuyện.
Xe ngựa tới ngoài thành, Đồ Vân hỏi: “Không biết Lý công tử đến quận để làm gì? Khi nào trở về?”
Lý Đà Nhan nhướng mí mắt, “Quan huyện tính toán cẩn thận quá, không những đi nhờ xe ta, còn muốn ta quay lại đón ngài về.”
Bị hắn nhìn thấu tâm tư nho nhỏ, Đồ Vân làm màu: “Sườn núi Thạch Bi có sơn tặc, đi chung an toàn hơn phải không.”
Lý Đà Nhan im lặng thật lâu, nhắm mắt lại, “Từ sườn núi Thạch Bi đi thêm mười dặm sẽ đến quận, một canh giờ là có thể về, chỉ cần quan huyện đừng xảy ra chuyện gì trong thời gian này là được.”
“Yên tâm đi.”
Xe ngựa dừng lại, đã tới sườn núi Thạch Bi, Đồ Vân nhảy xuống xe ngựa, quả nhiên thấy vết lõm trên mặt đất, chắc là nơi mấy người bị chôn vùi trong tuyết.
Tính thời gian, sau khi Tống Liên đưa Vương Khánh về nhà, không có nhiều tuyết nữa, cho nên không khó tìm ra dấu vết.
Khu vực này có sơn tặc, hầu như không có ai đi ngang qua đây. Đồ Vân tìm kiếm xung quanh, chỉ phát hiện một đường vết bánh xe không sâu từ xa đi tới sườn núi Thạch Bi bị tuyết phủ một nửa.
Đồ Vân ngồi xổm xuống, dùng tay phủi lớp tuyết hơi mỏng, “Kỳ lạ, mấy ngày trước tuyết rất dày, nếu vận chuyển cao lương, vết bánh xe phải rất sâu mới đúng.”
Đồ Vân tìm kiếm dọc theo vết bánh xe, không có gì xung quanh, phát hiện một loại cây giống như vỏ màu nâu trong đống tuyết.
Một hàng bước chân lộn xộn thu hút sự chú ý của Đồ Vân, nàng đi dọc lên trên sườn đồi, quả nhiên lại tìm thấy thêm nữa.
Lý Đà Nhan làm xong việc ở trong quận, đi đường cũ trở về, gió lạnh tựa dao cắt, sắc bén như muốn cắt nát mặt người ta.
Kỳ Quan hạ vành mũ, đè chặt, “Chủ tử, lạnh quá, sao chúng ta không ở trong quận. Ta nghĩ hình như hôm nay sẽ có nhiều tuyết nữa.”
“Quan huyện đang chờ ở sườn núi Thạch Bi.”
“Quan tâm đến sự sống chết của hắn làm gì, đúng là lười biếng, trở về thành chỉ có hai mươi dặm, hắn không tự đi được à?”
“Ta đã hứa sẽ chở hắn về.”
Những bông tuyết nhỏ vỡ vụn rơi xuống, dính vào lông mi của Kỳ Quan, hắn hét lên: “Đây có phải là chở đâu, rõ ràng là cố ý tới đón hắn.”
“Ssss” Kỳ Quan ghìm ngựa, đã tới sườn núi Thạch Bi.
“Chủ tử, không thấy ai cả.”
Lý Đà Nhan nghe vậy, nghiêng người ra khỏi xe ngựa, xung quanh tuyết dày đặc, không thấy một bóng người.
Kỳ Quan nói: “Có khi nào hắn không chịu được lạnh nên đã tự đi về rồi không?”
Rèm xe phía sau được vén lên, Kỳ Quan nhảy xuống xe, thấy Lý Đà Nhan đã chui ra.
“Chủ tử, ngài mau quay vô, đừng để bị bệnh.”
Lý Đà Nhan xuống xe ngựa, hai chân lập tức lún trong tuyết, nhíu mày nhìn qua nhìn lại, đôi môi tái xanh phun ra khói trắng.
Kỳ Quan lại khuyên: “Chủ tử, miệng ngài tái mét rồi, mau lên xe.”
Lý Đà Nhan không nói chuyện, vẫn nhìn xung quanh, gương mặt đỏ bừng vì gió, sau đó hắn nhìn thấy dấu móng ngựa lộn xộn từ trên sườn đồi xuống.
“Chủ...”
“Ngươi gọi vài tiếng ở xung quanh đi.”
Kỳ Quan không thể cãi lại hắn, đáp lại “Vâng”, cúi đầu đi về phía sườn dốc cao, hét lên: “Quan huyện... Quan huyện..”
Tuyết càng lúc càng nhiều, Lý Đà Nhan khó thở vì quá lạnh, há miệng, cơ thể trống rỗng bồng bềnh.
“Quan huyện, quan huyện...”
“Ờ, ta ở đây.”
Cuối cùng đã nghe thấy tiếng trả lời, Lý Đà Nhan giơ tay che đầu, Đồ Vân đi ra khỏi rừng trên sườn núi, toàn thân đầy tuyết.
Lý Đà Nhan lạnh đến mức suýt ngất xỉu, leo lên xe ngựa bằng cả hai tay, đôi chân không những ướt đẫm mà còn lạnh ngắt mất hết cảm giác.
Đồ Vân bước lên xe ngựa trong tiếng oán giận của Kỳ Quan, sắc mặt Lý Đà Nhan đã khá hơn, cánh tay khẽ run rẩy trong tay áo.
Đồ Vân phủi tuyết trên người, lấy một nắm vỏ cây trong tay áo ra, “Lý công tử, ngài biết cái này là gì không?”
Lý Đà Nhan nhìn, “Thuốc phiện.”
“Đây là thuốc phiện.” À, nếu không tới biên giới, nàng sẽ không nhìn thấy thứ này.
Bản thân thuốc phiện là một loại thuốc, nhưng không phải là thứ tốt, nó có tính gây nghiện cao, dễ gây ảo giác, đã bị cấm từ lâu.
Đồ Vân chỉ nhìn thấy hình vẽ ở trong sách, chưa thật sự nhìn thấy chúng.
Xe ngựa trở về thành. Đồ Vân phát hiện, tuy bề ngoài xe ngựa bình thường, nhưng bên trong vô cùng sang trọng. Bên ngoài thành xe là tơ lụa bình thường, bên trong là da động vật, rèm xe là nỉ bông, có khả năng cản gió và giữ ấm rất tốt, căn bản không cảm giác lạnh.
“Xuỵt”, xe ngựa dừng lại, Đồ Vân đột ngột nghiêng người về phía trước, nghe thấy tiếng khóc và tiếng la hét giận dữ bên ngoài xe.
Trên đường phố, dân chúng vây xem chặn đường kín mít, Ân Thi Lang dẫn theo một đám người, cưỡng bức dẫn người của thôn Nam Ao đi.
Thôn dân giãy giụa không chịu, chửi mắng ngoài đường, bởi vậy dẫn đến cảnh tượng như vậy.
Kỳ Quan vung roi ngựa lên cao, “Phía trước có chuyện gì, không để người ta đi qua phải không.”
Những người vây xem vừa thấy đã biết đó là xe ngựa của Lý Đà Nhan.
Tống Liên bị người của Ân Thi Lang giữ chặt, để thoát khỏi sự kìm kẹp, nàng hét lên, “Ân Thi Lang, ông trời nhìn thấy những gì ngươi đang làm, ngươi sẽ gặp quả báo.”
“Bớt nói nhảm đi, dẫn tất cả đi cho ta.”
Đồ Vân ở trong xe ngựa, sau khi nghe vậy, vén rèm xe nhảy xuống, hiện trường bắt đầu xì xào.
“Ủa, đây là quan huyện mà, tại sao hắn ở trong xe ngựa của Lý Đà Nhan?”
“Đúng vậy, chẳng phải Lý Đà Nhan tự coi mình thanh cao, không kết bạn với người khác hay sao? Tại sao thân thiết với quan huyện mới đến?”
Trong lúc mọi người nghi ngờ, có người chợt đổ thêm dầu vào lửa, “Không chỉ ngồi chung xe, còn ở cùng nhau nữa.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Sáng nay ta tận mắt nhìn thấy quan huyện rời khỏi nhà Lý Đà Nhan, hai người một trước một sau, thân lắm.”
“A..” Mọi người che miệng kinh ngạc, lộ vẻ khinh thường, “Bọn họ không phải là loại đó đấy chứ...”
“Biết ở trong lòng là được. Thảo nào Lý Đà Nhan đã 30 tuổi còn chưa thành thân, hóa ra có sở thích này, đáng tiếc quan huyện còn trẻ mà đã rơi vào nanh vuốt của ma quỷ.”
Mấy phụ nhân nín cười, “Đừng nói bậy, lỡ như quan huyện chủ động thì sao? Sức khỏe Lý Đà Nhan không tốt.”
Những lời bạ đâu nói đó truyền qua cửa sổ lọt vào tai Lý Đà Nhan, hắn ngồi thẳng như Phật, nhưng ánh mắt lại tối sầm.
********************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày