MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 26: Liên hoàn


Cho dù Hành Bảo trăm ngàn lần không muốn cũng phải gồng người đi vào, nhắm mắt đi vòng qua thi thể, đến bên giường, “Đại nhân.”


“Ông chủ của ngươi ngày thường có kẻ thù không?”


“Không có. Ông chủ khá hiền hòa, ngày thường ngoại trừ ở nhà thì ở Quốc Đan Trai.”


“Ông ta thường xuyên ở đây hay sao?”


“Cũng coi như thường xuyên, đôi khi vẽ tranh quá muộn sẽ ở đây nghỉ ngơi.”


“Có ai hầu hạ không?”


“Không có, ông chủ không thích có người quấy rầy, trừ phi ông tự mình ra lệnh, ngày thường không cho ai dọn dẹp tầng hai.”


“Không cho ai dọn dẹp, vậy lần cuối cùng nó được dọn dẹp là khi nào?”


Hành Bảo suy nghĩ, “Năm ngày rồi.”


Đồ Vân vén rèm tua rua lên, sờ giá vẽ, ngón tay không hề dính hạt bụi nào.


“Khi nào ngươi phát hiện ông chủ đã chết?”


“Hai ngày nay ông chủ không về, phu nhân lo lắng ông thức đêm không tốt cho sức khỏe nên đặc biệt đưa canh sâm tới hỏi han, kết quả đi lên đó thì phát hiện ông chủ đã chết.”


“Lúc ấy cửa đóng hay mở?”


“Mở.”


“Quốc Đan Trai có cửa sau không?”


“Có, ở phía sau gác mái.”


Đồ Vân đi tới cửa, nhìn ba người vẫn chưa hoàn hồn, Ân Thi Lang dựa vào lan can với đôi chân mềm nhũn, không thể đứng thẳng, A Tứ và A Siêu khá hơn một chút.


“Các ngươi đi cùng Hành Bảo đến cửa sau xem thử, đặc biệt chú ý xem hung thủ có đánh rơi thứ gì trên đường hay không.”


Chỉ cần có thể rời khỏi phòng này, ba người vô cùng vui vẻ, sau khi nhận lệnh, bước nhanh xuống lầu.


Đồ Vân quay lại phòng, kiểm tra thi thể của Vương Tiễn, đánh giá độ cứng của thi thể, hẳn đã chết vào đêm hôm qua, ngoại trừ cơ mặt bị vặn vẹo, tay chân không có dấu hiệu giãy giụa.


Vẫn còn vết màu vẽ trên ngón tay út.


Đồ Vân trở lại bàn, bức tranh núi sông biển xanh mới vẽ được một nửa, trên bàn còn có trà đã uống dở.


Nàng cầm lên ngửi, chỉ có mùi trà thoang thoảng, thở dài, “Phải tìm thầy thuốc chuyên nghiệp để kiểm tra.”


“Đại nhân, đại nhân...”


A Tứ vội vàng chạy lên lầu, đưa máu khô trên ngón tay cho Đồ Vân xem, “Chúng ta phát hiện hai giọt máu trên đá cuội ở cửa sau.”


“Sao nữa?”


“Nhỏ giọt từ cửa ra cửa sau.”


“Các ngươi khiêng Vương Tiễn về huyện nha, sáng mai tìm một thầy thuốc đến huyện nha.” Đồ Vân dặn dò xong, gọi Hành Bảo vào hỏi: “Ngươi chắc chắn chỉ có một mình lão gia ở trên gác mái phải không?”


“Chắc chắn, Quốc Đan Trai là nơi bán tranh chữ và văn phòng tứ bảo, lầu vẽ tranh này là chỗ ngầm, trừ phi được ông chủ cho phép, không ai được đặt chân vào.”


Sau khi thi thể của Vương Tiễn được khiêng đi, Đồ Vân đi quanh lầu vẽ tranh đến canh ba mới về huyện nha, không thấy ai trên đường, sương mù dày đặc bao phủ các mái nhà.


Nàng đi về phía trước, nhìn thấy một chiếc kiệu màu đen đi đến từ phía đông.


Chiếc kiệu đơn giản, không có hoa văn, hẹp và nhỏ, rất kín đáo vào ban đêm.


Bốn nam tử cao lớn vạm vỡ khiêng bốn góc, bước đi nhẹ nhàng như bước trên mây, nếu ghế kiệu không lắc lư lên xuống sẽ tưởng rằng không có ai trong kiệu.


Trưa hôm sau, Đồ Vân vẫn chưa tỉnh dậy, A Tứ và A Siêu đã mời thầy thuốc tới.


Đồ Vân ngáp một cái, đứng dậy, lấy chén trà ở Quốc Đan Trai mang về tối hôm qua đưa cho thầy thuốc, “Tiên sinh có thể kiểm tra trong trà có vấn đề gì không?”


Thầy thuốc nhìn lá trà chìm ở dưới đáy chén rồi ngửi, “Xin lỗi, tại hạ bất tài, chỉ là Long Tỉnh bình thường mà thôi.”


“Vậy ngươi đi cùng ta đến phòng khám nghiệm tử thi xem thử.”


Đồ Vân dẫn ông ta qua đó, thầy thuốc đột ngột dừng lại, khó xử: “Thật sự xin lỗi quan huyện, ta là thầy thuốc, không biết khám nghiệm tử thi và điều tra vụ án, ngài hãy mời người giỏi khác đi.”


Nói xong thầy thuốc vội vàng rời đi, Đồ Vân “Này, này” mấy tiếng cũng không thể ngăn lại, ông tay còn chạy nhanh hơn thỏ.


A Tứ nói: “Bọn họ nhất định đã nghe được tin tức, hiện giờ trong thành đều đang đồn Vương lão gia chết thê thảm như thế nào, vừa rồi lúc ta đi mời, ông ấy không chịu tới.”


Đồ Vân không ngạc nhiên về điều này, đụng chạm vào thi thể sẽ không may mắn, ngoài ra mấy năm nay ở một nơi chưa bao giờ xảy ra vụ án giết người nào bất chợt có một vụ án kinh khủng như thế, chắc chắn phải tránh xa.


“Công tử của ngươi đâu?”


“À... Hắn bị bệnh, muốn ta xin đại nhân cho nghỉ vài ngày.”


“Vừa tới mấy ngày đã xin nghỉ, trừ toàn bộ tiền lương tháng này.” Cái thứ không có tiền đồ, mới nhìn thấy người chết đã trở thành như vậy.


Tất Lương đi tới nói: “Không thể trách Ân công tử, nghe nói một nửa tiểu nhị của Quốc Đan Trai đã bị bệnh, sợ chết khiếp.”


Tạm thời đặt việc này sang một bên, Đồ Vân nói: “Mời một thầy thuốc khác đi, người nào can đảm chút, y thuật cao siêu.”


Tất Lương đề nghị, “Đại nhân, hay là đi tìm Tạ thần y, lúc trước mẫu thân của ông ấy làm người khám nghiệm tử thi.”


“Tạ Nhẫm?”


“Vâng, ông ấy hiện đang khám bệnh tại tiệm thuốc Đông Thăng.”


“Được, ngươi đi mời đi.”


Tất Lương gật đầu rời đi, chưa tới nửa canh giờ đã trở lại một mình. Lúc đó Đồ Vân đang nằm ngửa trong sân phơi nắng, trên mặt đắp một cái khăn tay, cả người ấm áp.


Nàng hỏi: “Người đâu?”


Tất Lương đáp: “Tạ thần y nói ông ấy không quyết định việc này được, phải hỏi ông chủ của bọn họ.”


Không phải là Lý Đà Nhan hay sao? Đồ Vân kéo khăn tay xuống, nhấc hai chân khỏi ghế, “Cái này dễ, ta đi rất nhanh rồi trở lại.”


Đồ Vân đi ra ngoài, nhàn nhã tản bộ đến nhà Lý Đà Nhan. Lần trước tới đây, trên đường cằn cỗi trống trải, lần này cỏ xanh đã mọc trên đường.


Nàng gõ cửa, nhìn thấy Tường thúc hòa nhã.


“Ta tìm Lý công tử.”


“Thật không khéo, công tử không có ở nhà.”


“Hắn đi đâu?”


“Đến quận làm việc.”


Mấy hôm không tới, Lý Đà Nhan không ở nhà cũng không biết, Đồ Vân chào Tường thúc, xoay người về lại huyện nha.


Vừa đến cửa đã thấy một người loạng choạng chạy tới.


Bước chân của hắn hỗn loạn như sóng, thân trên nghiêng về phía trước tựa như không thể chống đỡ được, cuối cùng ngã xuống bậc thang trước cửa nha môn cái “thịch”.


Hắn ngẩng đầu, chảy ra hai dòng máu đỏ từ mũi, “Quan huyện...”


Đồ Vân lười nhác hỏi: “Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”


“Thiếu gia của ta đã chết.”


Lại một mạng người nữa, vẻ mặt Đồ Vân chán nản, không thể để nàng làm quan huyện hay sao, hung thủ không thể nhịn hay sao.


Tất Lương nghe thấy, đi tới, người trình báo đang túm vạt áo Đồ Vân, “Quan huyện, công tử của ta chết thảm lắm.”


“Í dà, được rồi.” Đồ Vân đá hắn ra, “Dẫn đường.”


Trải qua cú sốc tối hôm qua, A Tứ và A Siêu nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn phải đi theo.


Trên đường đi, Đồ Vân hỏi về người đã chết, người hầu cẩn thận giới thiệu: “Thiếu gia của ta tên là Trần Hủ Sinh.”


Vừa nghe tên, A Tứ và A Siêu nhìn nhau, khinh thường: “Hóa ra là hắn, đúng là ông trời có mắt.”


Giọng điệu có vẻ quen biết, Đồ Vân hỏi: “Nói nghe thử.”


“Chắc đại nhân không biết, Trần Hủ Sinh không phải là thứ gì tốt, mấy năm trước cha mẹ đã qua đời, không những để lại gia tài bạc triệu, còn để lại cho hắn mười mấy căn nhà.”


“Nghe có vẻ rất giàu có.”


Giọng điệu A Tứ phô trương: “Đâu chỉ có tiền. Lúc cha mẹ hắn còn sống, đã từng cưới nương tử cho Trần Hủ Sinh, hiện giờ con trai đã ba tuổi. Nhưng Trần Hủ Sinh thích đánh bạc và háo sắc, sau khi cha mẹ qua đời, cả ngày ăn chơi đàng điếm, ném mẹ góa con côi ở nhà mẹ đẻ, bỏ mặc bọn họ, hắn sống thảnh thơi ở bên ngoài.”


Nói xong đã đến nơi, Trần Hủ Sinh nằm trên giường, mặc quần áo trong bằng lụa trắng, hai tay tự nhiên ấn vào chăn, tựa như sắp ngủ.


Tình trạng cái chết của hắn tương tự như Vương Tiễn, da mặt bị lột, tay chân không có dấu hiệu giãy giụa, có lẽ đã chết vào canh tư tối hôm qua.


Đồ Vân bảo A Tứ và A Siêu khiêng thi thể về huyện nha, nàng ở lại một mình để kiểm tra.


Ở trong phòng, nàng phát hiện yếm, phấn mặt, trang sức, khăn tay của nữ tử, và một chén trà chưa uống xong, dưới đáy chén có lá trà cũ màu nâu xanh.


“Công tử của ngươi có không ít nữ nhân nhỉ.” Khăn tay lụa, bột màu kém chất lượng, yếm được thêu tinh xảo, hiển nhiên không phải là của cùng một người.


Người hầu trình báo đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đại nhân, ta biết ai là hung thủ.”


Giọng Đồ Vân thản nhiên: “Nói đi”


“Khuynh Thành của Thủy Yên phường, đó là tình nhân của công tử đã nhiều năm. Hôm trước thình lình gây gổ với công tử, còn đe dọa sẽ khiến công tử không thể chết tử tế được.”


Đồ Vân nghe xong, ngáp một cái, “Đừng làm lộn xộn hiện trường.”


Nói xong, Đồ Vân phất tay áo về lại huyện nha.


Qua một đêm, huyện nha lại có thêm một thi thể, đừng nói nàng cảm thấy chen chúc, người dân càng hoảng sợ hơn. Khi biết tình trạng thảm thiết của cả hai khi chết, họ đã bịa ra nhiều huyền thoại và câu chuyện.


Không ít người nói rằng Trần Hủ Sinh và Vương Tiễn đã kiếm được quá nhiều tiền tài bất chính, âm phủ đã phái người lên giết bọn họ.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin