MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 41: Nệm da hổ


Thấy hắn như vậy, Đồ Vân nắm vạt áo trước của Lý Đà Nhan, rướn người hôn lên môi hắn.


“Giường ta cứng quá, không mềm như giường của ngài, đau lắm.”


Tai Lý Đà Nhan ửng đỏ, không nói lời nào, giật chén rượu trong tay nàng, ngồi xuống ghế lại.


“Sự thật của vụ án đã được phơi bày, hội thương gia đương nhiên hỗn loạn. Cũng may có mặt Ân Thang nên không có ý định xấu nào.”


“Ông ta?” Đồ Vân cười nhạt, “Ông ta là hội trưởng của hội thương gia, chẳng lẽ không biết chuyện này?”


“Hội thương gia có bốn mươi mấy thương nhân. Một số thương nhân có bảy tám chi nhánh, có người tận hai mươi mấy chi nhánh, Ân gia cũng có rất nhiều cửa hàng. Hiện giờ Ân Thi Lang đã trở thành nha dịch của ngài, một mình ông ta rất bận.”


“Ấy... Công tử đừng nói bậy. Ân Thi Lang mới tới huyện nha chưa bao lâu, vụ án này xảy ra ít nhất là hai năm rồi.”


Lý Đà Nhan nói: “Ân Thi Lang chỉ bắt đầu quản lý các cửa hàng năm ngoái sau khi nổi tiếng với quán rượu, trước đó đều do cha hắn quyết định.”


“À, vậy hắn đúng là rất phá của.” Thông qua thời gian làm việc chung, có thể phát hiện ra điều này, mặc dù được dạy dỗ tử tế, nhưng không đủ khôn ngoan.


“Còn chuyện này nữa, có phải ngài đã nói gì đó với Thôi Bình Nhi không, sao hôm nay nàng hạ quyết tâm, nói ra mọi việc?” Đến nay nàng vẫn cảm thấy khó tin.


Lý Đà Nhan kể chuyện đêm hôm qua cho nàng biết. Đồ Vân rất kính nể, chắp tay khen tặng, “Công tử quả là người có tài.”


Kỳ Quan pha một bình trà, Lý Đà Nhan uống một ngụm, cổ họng khô khốc lập tức ngừng bốc khói.


“Đặt mình vào chỗ chết để tìm cách thoát khỏi bế tắc. Nếu muốn kẻ yếu quyết tâm chiến đấu, phải tăng cường mâu thuẫn, không có đường lui mới có thể chiến đấu đến chết.”


Những lời đầy nhiệt huyết như thế được thốt ra từ miệng hắn lại có phong cách lập chiến lược nhàn nhã.


Đồ Vân chống cằm nhìn hắn, vô cùng ngưỡng mộ.


“Còn có một việc muốn làm phiền công tử.”


“Trà là của ta, ta chưa động vào một hạt gạo nào trong đồ ăn của quan huyện, ta đi trước đây.”


Lý Đà Nhan nói xong rồi rời đi, Đồ Vân dựa vào ghế mây, nhàn nhã hưởng thụ, “Keo kiệt!”


Buổi tối, Đồ Vân tìm thấy bản đồ của huyện Lộc Linh.


Lần trước đến thôn Nam Ao khiến nàng mệt muốn chết, đường núi không chỉ hẹp mà còn gồ ghề, lần này xây cầu và lát đường vẫn phải chú trọng vào thôn, như vậy thôn dân đi lại sẽ tiện hơn, cũng dễ kiếm tiền phát tài.


Tất Lương bị bắt ở lại, cùng thảo luận xem nên bắt đầu sửa chữa từ đâu.


“Đại nhân, mấy thôn này nằm cạnh nhau, hay là xây một trường tư thục ở ngã ba đường.”


“Nên vậy, nên vậy, không đọc sách là không được.” Đồ Vân vẽ một vòng tròn màu đỏ trên bản vẽ.


“Đại nhân, mấy con đường này rất nguy hiểm, nếu có thể sửa chữa, trẻ con đi học cũng tiện hơn.”


Đồ Vân lại vẽ một vòng tròn.


“Đại nhân, đây là đường chính vào huyện, có lẽ...”


Đồ Vân lại vẽ thêm một vòng tròn nữa.


Bàn bạc đến nửa đêm, Đồ Vân vươn vai, vỗ vai Tất Lương, “Ở huyện nha mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy cho ngươi bốn lượng bạc là đáng giá.”


“Chia sẻ nỗi lo lắng với đại nhân là nhiệm vụ của thuộc hạ.”


“Ừm, giác ngộ như vậy là được.” Đồ Vân cuộn bản đồ, buộc lại, “Ngày mai ngươi lại đến Ân gia thúc giục, thuê vài người đến mấy con đường đó xem thử có thích hợp mở đường không.”


Tất Lương cúi người, “Hãy giao việc này cho thuộc hạ.”


Nói xong, Tất Lương cầm bản đồ rời đi.


Đồ Vân đỡ eo ngồi dậy, thổi tắt đèn nằm xuống giường.


Buổi sáng làm xong chuyện đó với Lý Đà Nhan, nàng cảm thấy không dễ chịu, ngoại trừ việc thăng đường, nàng không muốn bước chân ra khỏi cửa.


“Cộc cộc” Có người gõ cửa.


Đồ Vân ríu mắt, tưởng Tất Lương quay lại, “Có chuyện gì?”


“Chủ tử bảo ta tới tặng đồ.”


Là Kỳ Quan.


Đồ Vân xuống giường mở cửa, Kỳ Quan ôm một tấm nệm da hổ, nệm rất lớn, che khuất mặt hắn.


“Ngài còn thất thần làm gì? Mau cầm lấy.”


Đồ Vân ôm nệm đến giường, vung hai tay, nệm da hổ phủ kín toàn bộ giường, còn dư một khúc.


“Con hổ lớn vậy?”


Kỳ Quan nói: “Cái gì lớn vậy, tấm nệm này được may từ bốn miếng da hổ, chủ tử cũng không nỡ dùng.”


Đồ Vân sờ da hổ, đôi mắt phấn khích, “Vậy ngươi giúp ta cảm tạ chủ tử của ngươi.”


“Không biết ngài cho chủ tử uống thuốc mê gì.” Kỳ Quan lẩm bẩm rồi rời đi, đột nhiên bị túm cổ áo.


Hắn quay đầu lại, Đồ Vân nói: “Nếu ngươi đã tới rồi thì giúp ta trải giường luôn.”


“Ngài khinh người quá đáng.” Kỳ Quan tức giận giúp Đồ Vân trải giường, rồi phồng má bỏ đi.


Đồ Vân lăn qua lăn lại trên tấm nệm da hổ, cảm thấy như đang ngủ trên bãi cỏ dưới ánh mặt trời ấm áp, có cảm giác được nâng lên.


Hôm nay, thời tiết quang đãng, huyện nha thăng đường để xét xử Thôi Bình Nhi và các tội phạm khác.


Dân chúng tới đúng hẹn, ai cũng lo lắng cho Thôi Bình Nhi.


Đồ Vân đập kinh đường mộc, tuyên bố: “Thôi Bình Nhi cùng nhóm Trần Kiều tàn nhẫn giết Vương Tiễn, Trần Hủ Sinh, Uông phu tử và Phương Hải Sinh, luật pháp không thể chấp nhận.”


Trên công đường, phạm nhân cúi đầu thật thấp, nhưng dân chúng bên ngoài công đường không đồng ý, liên tục chỉ trích Đồ Vân.


Ân Thi Lang cũng có tâm trạng tương tự, rối rắm nhìn Đồ Vân.


Đồ Vân hắng giọng, liên tục đập kinh đường mộc để khống chế sự hỗn loạn.


“Luật pháp không thể chấp nhận, nhưng về tình về lý thì có thể tha thứ. Vương Tiễn và ba người kia đã phạm tội tày đình trước, cưỡng hiếp nữ tử đứng đắn mới dẫn đến vụ án đẫm máu này. Tần Công, người sửa đổi luật, đã từng nói, luật pháp quan trọng hơn tình cảm, nhưng không thể vô tình. Bản quan tuyên án, Thôi Bình Nhi và các nữ tử phải chịu hai mươi gậy, khổ dịch một năm, A Bang và các nam tử phải chịu ba mươi gậy, khổ dịch ba năm.”


Sau khi tuyên án xong, công đường lặng ngắt như tờ, bên ngoài đường trầm trồ khen ngợi, dân chúng vỗ tay như sấm sét.


Thôi Bình Nhi nhìn những người khác, tất cả cùng cúi lạy, “Tạ đại nhân.”


Đồ Vân xua tay, “Các ngươi đến chỗ điển sử để đăng ký, khi nào ngân lượng đến, lập tức bắt đầu xây đường.”


Nói xong, Đồ Vân đi đến trước mặt Tất Lương, “Xem ai có võ công giỏi thì giữ lại làm nha dịch cho huyện nha.”


Tất Lương vừa nghe thấy sự tính toán này, vội vàng gật đầu.


Không tốn bạc vẫn có nha dịch, Đồ Vân đắc chí, gọi Ân Thi Lang sang một bên.


“Khi nào mới giao mười vạn lượng, dám khất nợ nha môn phải không, cha ngươi đang âm mưu chuyện gì?” Vẻ mặt ôn hoà của nàng thình lình trở nên sắc bén.


Ân Thi Lang nói: “Ngài cho rằng mười vạn lượng là số tiền nhỏ hay sao?”


Đồ Vân nói một cách vô lại: “Ta không biết nhỏ hay lớn, nếu ta không thấy mười vạn bông tuyết bạc trong vòng 3 ngày, vụ án của ngươi sẽ bị phúc thẩm.”


Hắn trố mắt, người này chưa cởi quan bào mà đã không che giấu sự lưu manh, “Ngài... Ngài còn lật lọng?”


Nàng nghiêm túc chọc ngực hắn, “Hiện giờ người không giữ lời là cha ngươi, ông ấy đã hứa mười vạn lượng, thiếu một xu thì ngươi sẽ bị lưu đày.”


“...”


Làm sao Ân Thi Lang chịu đựng được sự đe dọa của Đồ Vân, nghẹn ngào không nói được câu nào, chỉ có thể về nhà tìm cha hắn.


Trong vòng ba ngày, Ân Thang đưa mười vạn lượng đến, gióng trống khua chiêng suốt chặng đường, rầm rộ khiêng đến huyện nha.


Đây là lần đầu tiên Đồ Vân nhìn thấy nhiều bạc như vậy, từng rương được mở ra, bạc lấp lánh ánh sáng trắng chói mắt dưới ánh mặt trời.


“Đại nhân” Ân Thang chắp tay, “Đây là mười một vạn lượng, xin ngài hãy xem.”


“Mười một vạn lượng?”


“Vâng” Ân Thang xấu hổ nói: “Tuy vụ án này đã được giải quyết, nhưng người làm ác lại là người trong hội thương gia, chúng ta thật sự xấu hổ với người dân. Tất cả các thương nhân quyên góp một vạn lượng bạc để mang lại lợi ích cho bà con, không yêu cầu được miễn tội, chỉ muốn bồi thường chút đỉnh cho huyện.”


“Hèn gì chiêng trống gõ vang như vậy.” Chắc sợ người khác không biết.


“Xin mời đại nhân xem.”


Nàng không thành thạo việc này, “Tất tiên sinh, ngươi đếm đi.”


Đây cũng là lần đầu tiên Tất Lương thấy nhiều bạc như vậy, bàn tay đếm bạc hơi run rẩy, đếm một hồi hoa mắt, phải đếm lại.


Thấy cha mình vô dụng, Tất Tiểu Bảo trèo lên bàn tre, giơ tay đếm.


“Mười một vạn lượng, không sai.”


“Tốt quá, làm phiền Ân Thang tiên sinh giúp một tay, gióng trống khua chiêng khiêng năm vạn lượng đến ngân hàng gửi trước, tạm thời không xài nhiều như vậy.”


Ân Thang cung kính gật đầu, để lại sáu thủ hạ. Lại nói: “Vụ án giết người này đã khiến dân chúng trong thành hoảng loạn, vì vậy hội thương gia muốn tổ chức lễ hội đèn lồng, hàng hóa sẽ được giảm nửa giá, sẽ mời một số gánh xiếc, không biết quan huyện nghĩ sao?”


“Đây không phải là chuyện của hội thương gia à?”


Ân Thang cười ngượng ngùng, “Ngài là quan huyện, đương nhiên phải có sự đồng ý của ngài.”


Lúc này, Đồ Vân mới thật sự hiểu được cái gì gọi là nở mày nở mặt. Tới đây đã lâu, cuối cùng đã tìm được sự tôn nghiêm nên có của một quan huyện.


Thật đáng để khóc!


Tất Lương luôn luôn khúm núm cũng vô thức thẳng lưng, cúi đầu mừng thầm.


“Khụ khụ, hội thương gia có giác ngộ như vậy là một điều may mắn cho người dân, bản quan đồng ý, nhưng cho dù náo nhiệt đến đâu, sự an toàn vẫn là điều quan trọng nhất.”


“Vâng, mời quan huyện nể mặt đến Thanh Vân Đình vào tối mai để thảo luận chi tiết.”


Đồ Vân chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu, “Ừm, ta đã biết.”


*********


Rạp hát nhỏ:


Tất Lương 【háo hức thể hiện】: Đại nhân, vụ án này vẫn còn tội phạm đang lẩn trốn, có nên phái người truy nã khắp cả thành không?


Đồ Vân 【ghét bỏ khinh thường 】: Ta rút lại những lời "rất đáng giá".


Tất Lương: Ớ……


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin