Chương 58: “Đồ ngụy tạo”
“Hả?” Kỳ Quan há to miệng, “Vì sao giống như cách nhau cả thế hệ vậy?”
Một người lôi thôi như ông già 60 tuổi, người kia thì mặt mày thanh tú chẳng khác gì một thiếu niên 17-18 tuổi.
Lý Đà Nhan cũng có cùng thắc mắc. Lúc chưa đoán được kẻ trộm là Tiêu Tiểu Nhi, hắn tưởng rằng là một thiếu niên, vì đã trộm nhiều đồ ngọt như vậy.
Đồ Vân giải thích: “Từ khi ta gặp hắn đã như vậy, Tiêu Lão Nhi nói rằng là do hắn lén học thuật duy trì tuổi trẻ.”
Lý Đà Nhan cười khẽ: “Trí thông minh cũng dừng lại hay sao?”
Tuy rằng không tiếp xúc nhiều, nhưng theo sự miêu tả của Đồ Vân, cùng với chút thủ đoạn hắn đã dùng để lừa gạt Tiêu Tiểu Nhi, thì Tiêu Tiểu Nhi chắc chắn không xảo quyệt như Tiêu Lão Nhi.
Đồ Vân nhìn hai anh em, thấp giọng nói: “Luyện quá nhiều loại công phu, cho nên bị tẩu hỏa nhập ma, tính tình hơi giống trẻ con, tương đối đơn thuần.”
Vui buồn thất thường, dễ nổi nóng, dễ giận, chỉ cần biết cách sử dụng hắn, tuyệt đối là một vũ khí sắc bén để giải quyết các vụ án.
Không bao lâu sau, Tiêu Lão Nhi kéo em trai tới, nở nụ cười dối trá, “Xin trịnh trọng giới thiệu, đây là đệ đệ của ta, Tiêu Tiểu Nhi.”
Tiêu Tiểu Nhi nhìn xung quanh bằng đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, nhìn thấy Đồ Vân thì cười toe toét, nhưng nhìn thấy Lý Đà Nhan thì lập tức xị mặt, cảm xúc tự nhiên, yêu ghét rõ ràng.
Tiêu Lão Nhi giới thiệu, “Đệ biết Đồ Vân rồi, vị này là Lý Đà Nhan.”
Tiêu Tiểu Nhi biết mình bị Lý Đà Nhan trêu chọc, không chịu hoà nhã với hắn, khuôn mặt trẻ con đặc biệt giống cái bánh bao, mặt tròn mắt tròn.
Lý Đà Nhan không chấp nhặt với hắn, cầm một miếng bánh ngọt, “Bận rộn đã lâu, chắc đói bụng lắm phải không.”
Hắn vừa cầm lên đã bị giật, Tiêu Tiểu Nhi định bỏ vào miệng thì trả lại, “Ngươi ăn trước đi.”
Đầu ngón tay trắng nuột sáng bóng của Lý Đà Nhan kẹp miếng bánh phồng bỏ vào miệng.
Lúc này Tiêu Tiểu Nhi mới yên tâm nuốt bánh ngọt.
Đồ Vân thấy tay hắn dính đầy màu vẽ, hỏi Lý Đà Nhan: “Có thể rửa sạch màu vẽ không? Nếu không, hắn sẽ đánh dấu khắp nơi.”
Lý Đà Nhan nói: “Dùng muội than dưới đáy nồi để chà sạch.”
Tiêu Lão Nhi nghe thấy giọng điệu của Đồ Vân không thích hợp, kéo em trai ra sau, cố ý tỏ vẻ tức giận, “Các ngươi hợp tác lừa đệ đệ ta ra, bây giờ lại định làm gì?”
“Chúng ta không thông đồng với nhau.” Lý Đà Nhan nhàn nhã nói: “Đệ đệ của ngươi trộm tranh của ta, cho nên ta báo quan.”
“Báo quan?” Đồ Vân suy nghĩ một lát, hiểu ngay Lý Đà Nhan đang giúp mình. Nàng mỉm cười, quay đầu nhìn Tiêu Lão Nhi nói: “Đúng rồi, đệ đệ của ngươi phạm tội trộm cắp, không những phải trả lại đồ đã lấy, còn bị phạt 30 gậy và một trăm lượng.”
“...” Tiêu Lão Nhi thấy hai người kẻ xướng người hoạ, chợt có cảm giác thất bại thảm hại.
Tiêu Tiểu Nhi khẽ giật góc áo của Đồ Vân, ngây thơ hỏi: “Ngươi muốn đánh ta hả?”
Đồ Vân giơ tay nhéo gương mặt bánh bao của hắn, “Ta đương nhiên không nỡ đánh ngươi, nhưng mà ngươi cần giúp ta một việc.”
“Việc gì?” Vẻ mặt Tiêu Tiểu Nhi mờ mịt.
“Giúp ta điều tra vụ án.”
“Được” Hắn hào phóng đồng ý, dù sao Đồ Vân cũng là bạn của hắn, nên giúp đỡ.
“Í dà, thằng khờ này, đệ có biết vụ án này khó giải quyết đến mức nào không?”
Tiêu Lão Nhi lo lắng xoay qua xoay lại tại chỗ, muốn đánh mắng nhưng lại sợ Tiêu Tiểu Nhi nổi giận.
Trước đây có thể đánh, hiện giờ hắn không đánh thắng được em trai.
“Ca, không phải ca nói rằng Đồ Vân là bạn tốt hay sao. Ca còn quỳ trước mặt hắn nữa.” Hắn đơn thuần đặt câu hỏi.
Tiêu Lão Nhi vò đầu bứt tai, không nói ra được nỗi khổ, chỉ có thể giận dỗi ngồi xổm dưới đất, chấp nhận sự xui xẻo.
Đồ Vân nhịn cười, vẫy tay kêu Tiêu Tiểu Nhi tới, “Ngươi giỏi khinh công, giúp ta lưu ý xem có mèo đen chạy lung tung ngoài phố vào lúc nửa đêm không, nếu có thì bắt về đây.”
“Bắt mèo?” Tiêu Tiểu Nhi gật đầu quả quyết, “Việc này đơn giản, ta đi ngay bây giờ.”
“Chờ chút.” Đồ Vân gói đồ ăn vặt trên bàn lại, đưa cho hắn, “Ngươi mang theo đi, khi nào đói bụng thì ăn, tuyệt đối không được trộm đồ của người khác.”
“Được”
Tuy rằng Tiêu Tiểu Nhi nói chuyện ngổ ngáo, nhưng công phu lại nhanh như chớp, “vèo” biến mất trong nháy mắt.
Lý Đà Nhan vịn bàn đứng dậy, “Sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, ta đi về trước.”
Đồ Vân linh động chớp mắt với hắn, “Cảm tạ.”
Tiêu Lão Nhi ngồi trên bậc thềm ôm đầu hối hận. Nếu biết trước, dù thế nào đi nữa hắn cũng không tới Bắc Tương, dĩ nhiên tiền quan trọng, nhưng mạng sống càng quan trọng hơn.
Đồ Vân ngồi xổm trước mặt hắn, “Ta hỏi ngươi, vì sao Tiêu Tiểu Nhi tới nhà Lý Đà Nhan trộm đồ?”
Tiêu Lão Nhi bị chấn động toàn thân, vội vàng lấy bức tranh giả mà Tiêu Tiểu Nhi ném đi, lật qua lật lại ngắm nghía.
Tuy em trai khờ khạo, nhưng có thể phân biệt thật giả, không thể nào bị lừa dễ dàng.
“Cái này... Cái này không phải là đồ giả.” Hắn sửng sốt.
“Có ý gì?”
Tiêu Lão Nhi hoảng hốt chỉ vào cái đình trong tranh, “Đây quả thật là do Lý Kinh Hồng vẽ, cách đặt bút và tô màu đều là thói quen của hắn. Tuy nhiên cái đình này hơi kỳ lạ, nhưng ta không biết lạ ở chỗ nào.”
Bởi vậy vừa rồi mới liếc mắt, hắn đã cảm thấy là đồ giả.
Sự kiên nhẫn của Đồ Vân dần dần biến mất, “Ngươi đã nói gì với Tiêu Tiểu Nhi?”
Tiêu Lão Nhi gãi đầu, “Cũng chẳng nói gì cả. Có người nói Lý Kinh Hồng đang làm ăn buôn bán ở Bắc Tương. Ta đi khắp Lộc Linh, cuối cùng tìm được một tiệm đồ sứ giống với tranh của Lý Kinh Hồng, nhưng không phải rất giống. Nét vẽ và độ đánh bóng kém xa Lý Kinh Hồng.”
“Ngươi đang nói tới tiệm đồ sứ của Lý Đà Nhan?”
“Ừm” Đến nước này, Tiêu Lão Nhi không cần giấu giếm nữa, dù sao giấy cũng không thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng bị Đồ Vân đoán ra.
“Vậy hôm đó ở trên phố, không phải chúng ta tình cờ gặp nhau, mà là ngươi cố ý.”
“Xem như vậy đi.” Tiêu Lão Nhi tranh luận: “Nhưng ta không ngờ sẽ gặp ngươi. Ta nghe nói Lý Đà Nhan ra khỏi thành, vì thế ta lang thang trên con đường hắn nhất định phải đi qua, muốn xem thử Lý Đà Nhan trông như thế nào.”
Đồ Vân nói: “Lý Kinh Hồng đã biến mất mười một năm, hơn nữa sống trong cung từ nhỏ, cho dù ngươi nhìn thấy, cũng chưa chắc biết đó là hắn.”
“Đúng. Ta chỉ nghi ngờ Lý Đà Nhan quen biết Lý Kinh Hồng. Tuy rằng tranh của hắn kém xa Lý Kinh Hồng, nhưng có vài nét vẽ rất giống, có lẽ là đồ đệ của Lý Kinh Hồng.”
“Ngươi chắc chứ? Nếu thật sự như vậy, chẳng phải đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi?”
Tiêu Lão Nhi trợn mắt, kiên cường nói: “Ngươi không biết Tiêu Lão Nhi ta đây làm gì hay sao. Ta đã lăn lộn ở Quỷ thị từ nhỏ. Vào những năm Lý Kinh Hồng có danh tiếng lẫy lừng, đồ giả bay đầy trời trên giang hồ, biết ai làm không?”
“Ngươi?”
“Đúng.” Hắn kiêu ngạo nói: “Bản gốc của Lý Kinh Hồng đều ở trong hầm đá của ta, những thứ đồ giả kia là do ta sao chép rồi thả ra ngoài. Ta đương nhiên biết rõ tranh của Lý Kinh Hồng tinh xảo nhường nào, quả là bậc thầy hội họa quốc gia, xứng đáng với hai chữ “Kinh Hồng”.”
Nói đến đây, Tiêu Lão Nhi không khỏi thương tiếc, “Thật đáng tiếc, người như vậy mà hoàng cung không biết quý trọng, lại âm thầm hành quyết. E rằng cả trăm năm sau, triều đại của chúng ta sẽ không có tài năng hiếm có như vậy xuất hiện nữa.”
Đồ Vân nghe xong, nhàn nhạt cười, “Nghe ngươi nói như vậy, ta rất tò mò về Lý Kinh Hồng.”
“Ngươi... Hừ” Tiêu Lão Nhi đột ngột tỏ vẻ thanh cao, khinh thường nói: “Ngươi chẳng qua là tay sai được triều đình cẩn thận bồi dưỡng, làm sao biết địa vị của Lý Kinh Hồng trong lòng văn nhân và thi sĩ.”
“Theo lời ngươi nói, rõ ràng ngươi là người ngưỡng mộ Lý Kinh Hồng, vì sao lại tới Bắc Tương gây chuyện?”
“Ta cũng không muốn.” Tiêu Lão Nhi đi qua đi lại, “Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách người tung tin đồn. Nếu Lý Kinh Hồng may mắn thoát chết, vì sao phải buông tha cho hắn.”
“Người trong giang hồ nghe nói rằng Lý Kinh Hồng không chết, ai cũng như sói nhìn thấy thịt, không thể dừng lại. Ta cũng muốn xem thử liệu có tìm thấy tác phẩm gốc của Lý Kinh Hồng không. Cho dù hắn không còn nữa, tranh vẽ cũng được lưu truyền muôn đời.”
“Người giang hồ tìm Lý Kinh Hồng để làm gì?”
“Ta có hai suy đoán, một là lợi dụng danh tiếng của Lý Kinh Hồng để khuếch trương võ lâm, hai là có người sẽ bắt hắn làm của riêng, giam cầm hắn, dùng tranh của hắn để thỏa mãn tham vọng của bản thân.”
Đồ Vân lắc đầu, “Sư phụ quả nhiên nói không sai, không thể đo lường sự độc ác của con người, không thể dò xét sự u ám trong lòng người.”
“Ấy, ngươi đừng lôi câu nói nổi tiếng của sư phụ ngươi ra, hãy suy nghĩ kỹ xem nên điều tra vụ án như thế nào đi, ngươi tới Bắc Tương chưa được bao lâu đúng không? Tại sao đã trở thành cái gai trong mắt người ta?”
“Ta không biết.”
“Vậy ngươi có manh mối gì về vụ án này không?”
Đồ Vân thẳng thắn lắc đầu.
Tiêu Lão Nhi sốt ruột, khó chịu ngay tại chỗ, “Vậy giờ phải làm sao? Đã có hai người chết rồi, tình trạng tử vong còn thê thảm nữa, ngươi lại kéo đệ đệ của ta vào chuyện này. Lỡ như hung thủ nổi điên, tiếp tục giết người thì sao... Thôi thôi, ta nên rời đi, mạng sống quan trọng hơn.”
Đồ Vân ngượng ngùng, “Sao ngươi nhát gan vậy, không bắt chước đệ đệ ngươi được hay sao?”
Tiêu Lão Nhi phàn nàn: “Tại do ngươi, lúc nào cũng xử lý những vụ án kỳ quái, rõ ràng hung thủ không phải là người thường. Hơn nữa Lộc Linh ẩn giấu quá nhiều người trong giang hồ, loạn... quá hỗn loạn.”
“Càng loạn càng tốt, hỗn loạn mới dễ dàng để lộ ra dấu vết.” Nàng ngước nhìn vầng trăng sáng, ánh mắt lạnh lẽo.
*******
Kinh hồng: nét bút bay bổng