MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 47: Không thể sờ


Vào đêm lễ hội đèn lồng, trăng mọc sớm, bầu trời đầy sao.


Đường phố giống như một khu chợ đèn lồng, những quán nhỏ đều treo những chuỗi đèn lồng, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ rằng họ bán đèn lồng.


Những người hát tuồng đang ê a thử giọng, những người làm xiếc gõ cồng chiêng hét to, thay đổi khuôn mặt, phun lửa, lộn nhào, rất náo nhiệt.


Đồ Vân mặc đồ mới đi dạo trên phố, mua chút đồ rồi đi chầm chậm đến sông Tây Lang.


Những ngọn đèn câu cá trôi nổi trên sông, ánh đèn loang lổ nhảy múa trên mặt nước, gom người dân sống hai bên bờ sông xuống đáy sông.


Xa xa có một con thuyền lớn sang trọng đang chèo tới, nữ tử trên thuyền đang chơi đàn và hát, tấm voan bay phấp phới theo gió, mơ hồ có thể thấy một cái bàn dài ở trong thuyền, trái cây và rượu ngon được đặt trên bờ.


Đồ Vân tò mò, “Thuyền này của ai?”


Người bên cạnh nhìn về phía xa hâm mộ, “Còn ai nữa, của Ân gia đó.”


Có người nói: “Nếu ta có thể lên thuyền một lần, chết cũng đáng giá.”


“Ngươi nghĩ hay nhỉ, ngươi dễ dàng lên thuyền của Ân gia hay sao.”


Vài người bàn tán không ngừng, Đồ Vân lặng lẽ lui ra, chờ bên bờ sông.


Không bao lâu sau, một con thuyền ô bồng treo đèn dầu đi tới. Lý Đà Nhan mặc bộ đồ trắng ngồi ở mũi thuyền, trước mặt đặt một bàn cờ.


Đồ Vân lên thuyền, ngồi đối diện hắn, “Ngài muốn chơi cờ với ta à?”


“Không phải, cảm thấy quá trống trải, nếu quan huyện muốn dùng nó để ăn cũng được.”


Đồ Vân ngượng ngùng lấy kẹo và mứt hoa quả ra, cầm một miếng, cúi người, duỗi thẳng cánh tay, “Nếm thử mận nhé.”


Thuyền ô bồng cách bờ không xa, người xung quanh đều đang nhìn, Lý Đà Nhan mím môi, há miệng ăn.


“Ta còn mua cả thịt khô, đồ ăn nhẹ, bánh bơ nữa..” Nàng liệt kê từng thứ rồi đặt lên bàn cờ.


“Tối nay quan huyện không ăn cơm hay sao?”


“Mấy thứ này để dành cho ban đêm. À, còn nữa.” Đồ Vân lấy thứ gì đó từ sau lưng, đặt cái “rầm” lên bàn cờ, “Còn có một con gà nướng, và một vò rượu.”


“Ngài không thể sống thiếu rượu.” Hắn nhẹ nhàng trêu chọc.


“Không có rượu, cuộc sống thiếu một nửa niềm vui.” Đồ Vân lấy một chén rượu, "rào rào" rót đầy, “Nào, đêm nay chúng ta cùng say trên ô bồng, du ngoạn trên sông ngắm đèn, sống tự do tự tại.”


Lý Đà Nhan cầm chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ, Đồ Vân trực tiếp uống từ trong vò.


Bọn họ ăn uống, tận hưởng làn gió đêm say lòng người, chơi cờ.


Lý Đà Nhan uống xong, muốn uống thêm, Đồ Vân đặt vò rượu xuống, “Ngài chỉ được uống một chén.”


Hắn đi một quân cờ trắng, giọng hơi say, nghe mềm mại quyến rũ, “Quả nhiên quan thì được đốt lửa, nhưng không cho dân thắp đèn.”


“Đó là do quan có sức khỏe tốt.” Đồ Vân nói cho có lệ.


“Nếu quan huyện chê ta, tại sao đồng ý ngồi thuyền du ngoạn với ta?”


“Nếu chê thì ta nhận lời hẹn làm gì, điều này chứng tỏ ta thật lòng với ngài.”


Thuyền ô bồng trôi qua nhà dân, Lý Đà Nhan say rượu, mặt đỏ bừng vì gió, đầu óc choáng váng.


Đồ Vân đứng dậy đỡ hắn, hai người ngồi cạnh nhau, làm lơ những người ở trên bờ đang cười nhạo.


“Thích xiêm y không?” Hắn đặt cằm lên vai Đồ Vân, ngửi mùi rượu thoang thoảng trên người nàng, giống như đang đứng giữa cánh đồng lúa chín, linh hồn cũng say mê.


“Thích.”


Thuyền ô bồng đi qua dưới cầu, Đồ Vân nhân cơ hội hôn lên môi hắn, chơi với bàn tay xinh đẹp của hắn, “Ngoại trừ sư phụ, chưa từng có ai may quần áo cho ta.”


Lý Đà Nhan xao động trong lòng, nâng cằm nàng lên, hôn cổ nàng, khi thuyền ô bồng ra chỗ sáng, hắn lười biếng dựa vào, vẻ mặt thoải mái và thỏa mãn như không có gì xảy ra.


“Đồ Vân!” Một tiếng hét giận dữ vang lên từ mũi thuyền khổng lồ phía trước.


Con thuyền quá sáng, Đồ Vân phải nheo mắt, Ân Thi Lang đứng ở mũi thuyền, ôm một con chó lông xù.


“Có chuyện gì?”


“Những người khác đã tới, ngài đang làm gì đó?”


“Ta không nói sẽ đi, các ngươi ăn uống vui vẻ nhé." Đồ Vân vô tâm vẫy tay.


“Ngài...” Ân Thi Lang thấy trong thuyền ô bồng có Lý Đà Nhan, lập tức hiểu rõ, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, chỉ vào thuyền nói: “Họ Lý, ngươi có ý gì, dám cướp người của bản công tử. Ngươi không xem ngươi có tư cách không, coi chừng ta đâm lật thuyền của ngươi.”


Thấy người kiêu ngạo và ngang ngược như thế, Đồ Vân không chịu thua kém, “Ngươi đâm thử xem, chỉ cần chạm vào thuyền ô bồng, ngày mai ngươi thu dọn đồ đạc cuốn gói đi.”


Lý Đà Nhan không tham gia vào cuộc tranh cãi, nói với Kỳ Quan đang chèo thuyền: “Quay đầu.”


“Vâng”


Nhìn thấy chiếc thuyền ô bồng sắp bị đụng vào đột ngột quay đầu, còn thuyền của Ân Thi Lang quá lớn, không thể đi qua dưới cầu, hắn đành trơ mắt nhìn bọn họ trôi xa.


Thấy Ân Thi Lang nổi trận lôi đình, mọi người trên bờ bật cười.


Đồ Vân đã uống một vò rượu, lúc này cảm thấy nóng, dứt khoát cởi giày và tất, ngâm chân xuống sông, nước lạnh chảy qua chân thật sảng khoái.


Lý Đà Nhan cong chân để nàng dựa vào, nhìn đôi chân giống con cá trắng nhỏ, hắn khẽ mỉm cười.


“Cũng may ngài là quan huyện.”


“Nếu không thì sao?”


“Nếu không thì sẽ trêu hoa ghẹo bướm.”


Đồ Vân xoay người, nằm trên đùi hắn, đung đưa chân trong nước.


Lý Đà Nhan nắm tay nàng, kẻo nàng quá kích động bị ngã xuống.


Tay Đồ Vân thình lình di chuyển dọc theo chân hắn, sờ mắt cá chân bị tật của hắn, Lý Đà Nhan run rẩy, suýt nữa đá nàng ra.


Hắn vội vàng vòng cánh tay dài ôm nàng, nắm tay nàng bằng một tay, “Làm gì đó?”


Nàng nói đùa: “Ngài không phải là cô nương, ta sờ có sao đâu?”


“Không được sờ.” Hắn rút chân ra.


“Ta cũng không thể ư?”


Mắt Lý Đà Nhan tối sầm, “Ừm”


Đồ Vân nắm tay hắn, “Bất kể đã xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên ngài.”


Trong đôi mắt Lý Đà Nhan chứa nỗi buồn khó tả, hắn tỏ thái độ kiên quyết, “Đừng hỏi ta về quá khứ, tựa như ta không hỏi ngài là ai.”


Đồ Vân là ai? Từ đâu đến? Vì sao sẽ xuất hiện ở Bắc Tương?


Hắn có rất nhiều câu hỏi như vậy, chúng như những sợi tơ quấn trong lòng khiến hắn lo lắng và dằn vặt.


Nhưng hắn không hỏi, bởi vì không có đường lui.


Nếu thân phận bị bại lộ, Đồ Vân là người hắn không thể yêu, liệu hắn có dừng lại không?


Sẽ không. Sẽ chỉ khiến hắn phải chịu đựng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cuộc sống khó khăn, hắn yếu đuối nên chỉ có thể trốn tránh, vui vẻ tạm bợ.


“Bùm”, những gợn sóng xuất hiện trên mặt sông, có người rơi xuống nước cách bọn họ không xa.


Lý Đà Nhan nói: “Kỳ Quan, mau chèo tới đó.”


“Vâng”


Thuyền ô bồng chậm rãi tới gần người bị rơi xuống nước, Đồ Vân giơ tay liều mạng kéo nữ tử đang nức nở giãy giụa trong nước lên mũi thuyền.


Tóc của nữ tử ướt đẫm dính vào mặt, quần áo sũng nước, cúi người ho khan ở mũi thuyền.


Đồ Vân nhìn thấy người này quen quen, cúi đầu nhìn kỹ, thốt lên: “Tôn tiểu thư?”


“Bảo Diên, Bảo Diên...” Trên bờ truyền đến tiếng gọi lo lắng, Tôn Bảo Diên vội vàng nằm trên mũi thuyền, “Ta không sao, A Phong.”


“A Phong?” Đồ Vân quay đầu, nhìn thấy A Phong len lỏi qua đám người, đi theo thuyền ô bồng ở trên bờ.


“Tôn tiểu thư, đã lâu không gặp.” Lý Đà Nhan cười nói: “Không ngờ các ngươi cũng tới xem lễ hội đèn lồng.”


Tôn Bảo Diên sợ hãi nhìn qua, “Là các ngươi.”


Đồ Vân cười gượng, “Quả thật có chút trùng hợp, các ngươi... chắc chỉ tới xem lễ hội đèn lồng phải không?”


“Ừm” Tôn Bảo Diên vặn góc áo, hơi kiêu ngạo nói: “Sau khi các ngươi bỏ chạy, ta và A Phong thành thân, hắn dẫn ta tới xem lễ hội đèn lồng.”


Đồ Vân nói: “Người có tình ý cuối cùng đã kết thành đôi, chúc mừng.”


“Vì sao các ngươi ở bên nhau?” Tôn Bảo Diên bĩu môi, hỏi Đồ Vân: “Thảo nào ngươi nói Lý công tử thích nam tử, hóa ra các ngươi đã qua lại với nhau từ lâu.”


Lý Đà Nhan tưởng rằng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Cái gì?”


Đồ Vân thì thầm nói dối hai ba câu, Lý Đà Nhan vừa muốn cười vừa muốn tức giận, “Thì ra ngài đã làm hỏng danh tiếng của ta từ lâu.”


“Ta sợ ngài thật sự thành thân với người ta, ta sẽ không có cơ hội để thể hiện.”


Chuyện thế này mà nàng nói rất tự tin, Lý Đà Nhan dễ xấu hổ, quay đầu qua chỗ khác.


“Khụ khụ, để ta nhắc lại lần nữa, đây không phải là qua lại, mà là chu đáo đề phòng, đôi bên đều có tình cảm. Nếu ngươi thật sự thành thân với hắn, bây giờ A Phong là người cô đơn.” Nàng cũng trở thành kẻ đáng thương.


“Không được.” Tôn Bảo Diên lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ nhi, “Hắn không tốt bằng A Phong.”


Đồ Vân nhịn cười, thì thầm với Lý Đà Nhan, “Xem đi, chỉ có mình ta trước sau như một với ngài.”


Hắn giả vờ oán hận, “Ta cảm ơn quan huyện.”


Thuyền ô bồng chậm rãi cập bến ở một nơi vắng vẻ, A Phong theo sát suốt chặng đường, kiểm tra xem Tôn Bảo Diên có bị thương không.


Đồ Vân ngồi ở mũi thuyền, “Yên tâm, nàng không sao, nhưng cần nhanh chóng thay xiêm y, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”


A Phong cảm thấy yên tâm, gật đầu với Đồ Vân, “Cảm tạ quan huyện đã cứu.”


“Quan huyện?” Tôn Bảo Diên kinh hãi chỉ, “Ngươi là quan huyện đã giải quyết vụ án giết người?”


Xem ra đám sơn tặc này biết rất nhiều chuyện trong thành, cũng may lúc trước không tới trả thù nàng, nếu không thì nàng sẽ rất thảm.


Đồ Vân hỏi: “Các ngươi có chỗ ở đêm nay chưa?”


Tôn Bảo Diên gật đầu, “Có, quán trọ Hồng Lâm, định ở trong thành chơi vài ngày, được…… được không?”


“Đương nhiên” Đồ Vân nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần không trộm cướp, không gây rối, ta đều hoan nghênh.”


Nếu làm tốt việc này, sẽ không có sơn tặc ở sườn núi Thạch Bi nữa, dân chúng đi lại cũng tiện hơn.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin