Chương 22: Kết án
Mưa rơi trên mái hiên, những vệt mưa mỏng xuyên qua màn sương trắng, toàn bộ huyện Lộc Linh chìm trong mưa và sương mù.
Đồ Vân mơ hồ nhìn thấy khung cảnh mùa đông Giang Nam, ảm đạm và thơ mộng.
Đồ Vân thức dậy sớm, thấy khói bếp lượn lờ trong bếp, chạy qua đó, hai đứa con của Tống Liên đang thêm lửa ở trước bếp, khói trắng nóng hổi bốc lên từ cái nồi không đậy nắp.
“Sáng nay nấu món gì?”
Tống Liên bỏ bánh bao đỏ và xanh vào trong nồi hấp, “Ta thấy trong hầm rau có bắp cải và cà rốt nên hấp vài cái bánh bao để ăn.”
“À...” Đồ Vân ngập ngừng muốn nói, hóa ra Tống Liên không biết đó không phải là tài sản của nàng.
Thôi, ăn thì ăn, cùng lắm thì trả tiền cho Tất Lương.
Đồ Vân ngồi xổm xuống, vỗ tay, “Táo Nhi, đi với ta không?”
Mấy ngày qua, nàng phát hiện, ca ca A Thụ và muội muội Táo Nhi không quá sợ người lạ, mỗi ngày đi theo Tất Tiểu Bảo rất vui vẻ.
Đôi mắt đen láy của Táo Nhi nhìn Tống Liên, đi từng bước một về phía Đồ Vân.
Đồ Vân nắm tay Táo Nhi, bung dù đi ra khỏi huyện nha. Khi đi ngang qua căn phòng phía nam, nàng cố ý nhìn vào, Ân Thi Lang đầu bù tóc rối ngồi trong góc, vẫn bất động.
Cũng tốt, nếu có thể giác ngộ, đối với Bắc Tương, tuyệt đối là chuyện tốt.
Nàng bước ra ngoài, mưa hơi tạnh, chợ sáng rộn ràng náo nhiệt, tiếng hò hét ù tai như sấm.
“Táo Nhi, muốn ăn cái gì?”
Táo Nhi không dám nói, nhìn chằm chằm bánh nếp thơm ngọt.
Đồ Vân mỉm cười, không những mua bánh nếp, mà còn mua bánh đường, bánh hoa quế....
Lúc quay về, Đồ Vân không cầm hết được, vừa lúc trời đã tạnh mưa, nàng xẹp dù, để Táo Nhi cầm.
Tất Tiểu Bảo và Tất Lương tới huyện nha, thấy đồ ăn Đồ Vân đang cầm, đôi mắt Tất Tiểu Bảo sáng lên, lao tới lấy.
“Đại nhân.” Tất Lương chắp tay hành lễ, không nói nhiều.
Đồ Vân cảm thấy ngạc nhiên, “Tất tiên sinh không có gì muốn nói hay sao?”
“Ta nói cũng không có ích gì.” Ông cười khổ, “Đã ở Bắc Tương nhiều năm, mỗi vị quan huyện đều nơm nớp lo sợ, ta chẳng qua chỉ nhắc nhở ngài, đừng làm chuyện lấy trứng chọi đá. Sống đến tuổi của ta, yên ổn là quan trọng nhất.”
“Ta hiểu.” Đồ Vân nắm rõ, nhưng không đồng ý, “Ta chưa tới tuổi của ngươi.”
Trước khi vào cửa, Đồ Vân nghe thấy tiếng xe ngựa. Kỳ Quan đánh xe trở về, xiêm y đều bị ướt vì mưa, chứng tỏ hắn đi ra ngoài rất sớm.
Bánh bao ra khỏi nồi, người có sắc mặt khó coi nhất là Tất Lương. Đồ Vân giả vờ không nhìn thấy, bảo Táo Nhi và A Thụ cùng ăn.
Tống Liên hơi lo lắng, đè vai Táo Nhi, “Sao bọn chúng có thể ăn chung với đại nhân được.”
“Không sao.” Đồ Vân kéo Táo Nhi qua, bẻ một cái bánh bao cho cô bé.
Tất Tiểu Bảo nói: “Có mưa nên sẽ ấm áp, hai ngày trước, băng trên sông đã tan.”
Đồ Vân hỏi: “Sau khi xuân đến, Bắc Tương có gì thú vị không?”
“Nhiều lắm, thuyền hoa, biểu diễn, thương nhân từ nơi khác...”
Tất Tiểu Bảo liệt kê thật nhiều thứ, Đồ Vân mới nhớ ra Bắc Tương là một thành thương mại, tiếp giáp với một số quốc gia nhỏ. Khi khí hậu được cải thiện, sẽ có rất nhiều người ở nước khác vào quận.
“Vậy à.” Đồ Vân trầm ngâm nhìn Tống Liên, “Chút nữa ngươi đi ra ngoài mua quần áo theo mùa cho Táo Nhi và A Thụ đi, ta trả tiền.”
“Sao làm vậy được, đại nhân đừng lo lắng cho chúng ta.”
“Không sao, ngươi nên xài số tiền này, đều là tiền của Ân Thi Lang.” Dù sao nàng cũng không định trả 200 lượng vàng cho Ân Thi Lang.
“Tiền của hắn?” Tống Liên kinh ngạc.
“Ừm, nhưng hắn không biết, lát nữa ngươi dẫn hai đứa nhỏ đi mua sắm nhiều chút.”
Sau khi ăn xong, dưới sự thúc giục của Đồ Vân, Tống Liên dẫn hai đứa con ra phố mua đồ. Để đề phòng Tống Liên không biết đi đâu, Đồ Vân phái Tất Tiểu Bảo quen đường quen xá đi theo.
“Gặp được thứ gì tốt và thích hợp thì ngươi để nàng mua, đừng lo chuyện tiền bạc.”
“Yên tâm đi.”
Một lớn ba nhỏ đi ra ngoài, Tất Lương thở dài, xoay người đi vào trong.
“Tất tiên sinh, ngươi dẫn Ân Thi Lang ra đây đi.”
Tất Lương chợt quay đầu lại, tinh thần phấn chấn, mây đen trên mặt bị quét sạch, “Được, thuộc hạ đi liền.”
Đồ Vân đi vào bếp, bưng đồ ăn còn thừa và cháo loãng lên bàn, chờ Ân Thi Lang ra.
Không bao lâu sau, Tất Lương đỡ Ân Thi Lang chổng mông đi tới, bộ dạng chán nản và bẩn thỉu khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Ăn đi.”
Ân Thi Lang rưng rưng nước mắt, bưng cháo loãng lên uống từng ngụm, sau đó cầm bánh bao ăn ngấu nghiến, suýt nữa ăn cả sợi tóc dài rũ xuống.
Đồ Vân nói: “Có chuyện này ta muốn nói rõ với ngươi, Vương Khánh không cấu kết với sơn tặc, hắn không biết bọn cướp đã cướp thuốc phiện.”
“Không thể nào.” Hắn phồng má, tỏ vẻ oán hận và bất mãn.
“Ngươi tin hay không thì tùy, nếu bọn họ có nhiều mánh khóe như vậy, tại sao liều mạng áp tải xe cho ngươi từ sườn núi Thạch Bi?”
Ân Thi Lang ăn quá gấp gáp, bị nghẹn đỏ mặt tía tai, đặt chén xuống, đấm ngực điên cuồng.
Tất Lương thấy thế vội vàng vỗ lưng hắn, một hồi lâu sau mới khá hơn.
Đúng lúc này, tiền viện vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Đồ Vân quay đầu lại, thấy Ân Thang đi phía trước, nhóm Vương Khánh được dìu đi vào trong viện.
“Cha... Cha” Ân Thi Lang loạng choạng chạy tới, ôm đùi cha.
Ân Thang thấy con trai thảm thương như vậy, nhịn sự đau lòng, đá hắn ra, tức giận chỉ tay, “Thằng con ngỗ nghịch.”
“Cha” Ân Thi Lang chảy nước mắt, ngoan ngoãn quỳ dưới chân Ân Thang, “Con biết sai rồi.”
Tuy Ân Thang muốn nghiêm khắc cho con tốt hơn, nhưng thấy con trai đã chịu khổ, ông không đành lòng.
Ông chắp tay, cúi người thật sâu ở trong sân xin lỗi Đồ Vân, “Đại nhân, đứa nhỏ này đã lỗ mãng, phạm tội nghiêm trọng, là do ta dạy dỗ không nghiêm. Xin đại nhân niệm tình vi phạm lần đầu, giơ cao đánh khẽ, xử lý nhẹ hơn.”
“Ân lão gia cuối cùng đã tới, bản quan còn tưởng rằng đây không phải là con ruột của ngài.”
“Dạy dỗ con không tốt, phạm tội nặng, lão phu thật sự không còn mặt mũi nào để ra mặt.”
Đồ Vân kêu Tất Lương đưa nhóm Vương Khánh tới chỗ của Tống Liên trong nhà chính, dẫn Ân Thang đến phòng phía bắc.
Cuộc nói chuyện này kéo dài một canh giờ, Tống Liên mua đồ xong, quay lại hậu viện, nhìn thấy Vương Khánh đã trở về, cả nhà ôm nhau khóc lóc.
Tống Liên lau nước mắt, “Ta tưởng rằng sẽ không gặp chàng nữa.”
Vương Khánh nhìn Ân Thi Lang đang quỳ ở cửa, thấp giọng nói: “Sau khi bị bắt, chúng ta bị nhốt trong một căn phòng đổ nát, nhưng không thiếu ba bữa cơm mỗi ngày.”
“Hắn tốt bụng vậy à?”
Một người khác nói: “Chúng ta cũng không tin, nhưng quả thật là như thế.”
Mới vừa hết mưa, trong đình viện ẩm ướt và lạnh lẽo, Ân Thi Lang quỳ ở đó, môi trắng bệch, sắc mặt tái xanh, cúi đầu, thỉnh thoảng nức nở vài tiếng.
Tất Lương nhiều lần khuyên nhủ, Ân Thi Lang vẫn không chịu đứng dậy.
Tống Liên thấy vậy, rót một ly nước ấm đưa cho Tất Tiểu Bảo, kêu cậu đưa qua.
Cho dù như thế nào, nàng thật lòng biết ơn Ân Thi Lang đã không có những thủ đoạn hiểm độc đối với Vương Khánh. Nếu không, suốt quãng đời còn lại sau này, nàng thật sự không biết phải sống sót như thế nào.
Cánh cửa của căn phòng phía bắc cuối cùng đã mở ra, Ân Thi Lang khóc lóc nhìn qua, Ân Thang và Đồ Vân cực kỳ thân thiện và hòa nhã.
“Đại nhân, vậy thằng nhóc này nhờ cả vào ngài.”
“Ân lão gia yên tâm, ngày mai thăng đường, mọi thứ sẽ được quyết định.”
“Được, ta sẽ không quấy rầy đại nhân nữa.”
Nói xong, Ân Thang từ xa liếc nhìn Ân Thi Lang nước mắt giàn giụa, nghênh ngang rời đi.
“Cha... Cha..” Ân Thi Lang muốn đuổi theo, nhưng do quỳ đã lâu, chân không còn sức, mới vừa đứng lên đã ngã sấp mặt cái “rầm”.
Tất Tiểu Bảo vô tâm bật cười, Ân Thi Lang nằm dưới đất, chán nản khóc lớn.
Mưa lại bắt đầu rơi, Ân Thi Lang vẫn nằm sấp giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, cực kỳ bi thương.
Một cái dù thình lình che trên đầu, Ân Thi Lang run rẩy ngước mắt, nhìn thấy Đồ Vân đang ngồi xổm trước mặt.
Hắn hỏi với giọng cầu xin: “Cha ta sẽ không bỏ mặc ta, đúng không?”
“Cho dù hôm nay ông ấy quản ngươi, cũng không thể quản ngươi cả đời.” Đồ Vân đặt dù ở trước mặt hắn, xoay người trở về phòng.
Không biết Ân Thi Lang nằm sấp trong sân bao nhiêu lâu, chỉ biết ngày hôm sau lúc thăng đường xử án, sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, quỳ trong đường, trông không muốn sống nữa.
Đồ Vân chợt nhớ tới những lời của Ân Thang ngày hôm qua, “Đứa nhỏ này không có mẹ từ bé, ta lại bận làm ăn buôn bán, bỏ bê việc quan tâm chăm sóc nó, mới khiến tính tình nó trở nên ương bướng, làm trời làm đất, nhưng tuyệt đối không phải là một đứa trẻ không ngay thẳng.”
“Bốp” Kinh đường mộc vang lên, toàn bộ yên tĩnh, Đồ Vân hỏi: “Ân Thi Lang, ngươi có biết tội chưa?”
Ân Thi Lang giống như con rối bị cắt dây, nói: “Biết tội.”
“Ngươi tự tiện mua thuốc phiện, mê hoặc dân chúng, lại giam cầm nhóm Vương Khánh, đe dọa gia đình họ, rất quá đáng.”
Một loạt hành vi phạm tội đã được xác nhận, hai dòng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Ân Thi Lang, hắn chấp nhận số phận, nói: “Ngài quyết định thế nào thì xử đi.”
“Đây là lần đầu tiên ngươi phạm tội, cũng không gây ra tổn thương nghiêm trọng đối với gia đình Vương Khánh, hơn nữa ông nội của ngươi là một thương nhân chính trực đã cứu quốc, hành vi phạm tội của ngươi có thể được miễn, nhưng pháp luật không thể dung thứ.”
Ân Thi Lang ngơ ngác ngước mắt, “Có ý gì?”
Đồ Vân nói: “Bản quan kết án, niêm phong toàn bộ quán rượu của Ân gia, tất cả lợi nhuận sẽ được sung vào công quỹ, ngươi vĩnh viễn không được phép làm ăn buôn bán nữa, phạt mười vạn lượng bạc trắng, số tiền này sẽ được xây trường, xây cầu và lát đường ở huyện Lộc Linh.”
Nghe xong, Ân Thi Lang rơi nước mắt ào ào, ngơ ngác nhìn Đồ Vân.
Đồ Vân làm lơ hắn, quay qua nhìn nhóm Vương Khánh đang quỳ dưới đất.
“Các ngươi tiếp tay làm việc xấu, vận chuyển thuốc phiện vì ham muốn ích kỷ của bản thân, suýt nữa gây ra sai lầm lớn, bản quan phạt các ngươi làm lao công ở huyện Lộc Linh ba năm, xây trường, xây cầu và lát đường, mang lại lợi ích cho quê nhà.”
Nhóm Vương Khánh cực kỳ biết ơn, không ngừng quỳ lạy.
Tống Liên và hai đứa con ở bên ngoài công đường không khỏi bật khóc.
“Nếu không phản đối, bãi đường.”