Chương 2: Huyện nha thiếu người
Kỳ Quan nhảy xuống bức tường mục nát, chạy từ con hẻm vắng trở lại một tòa nhà có rường cột chạm khắc, đình viện vô cùng lớn, bức tường đá xanh và gạch bọc tòa nhà hai tầng lợp ngói đỏ.
“Chủ tử, ta đã về.” Hắn hét lên, háo hức chạy lên lầu.
Dưới cửa sổ, một nam tử cầm quyển sách ố vàng.
Có lẽ vừa gội đầu xong, mái tóc dài được xõa ra, ánh sáng yếu ớt lọt vào, mái tóc dài đen nhánh óng ả mềm mại như gấm.
Hắn ngồi nghiêng người, chỉ nhìn thấy một chóp mũi thẳng trắng nõn, giọng nói nhẹ nhàng: “Thế nào?”
“Đã thấy rồi, còn trẻ, nhếch nhác, nói rằng bị cướp trước khi vào thành, hiện giờ không có tiền ăn cơm.”
Nam tử bình tĩnh nói: “Thật sự đến từ kinh thành?”
“Ta không biết.” Kỳ Quan gãi đầu, “Nhưng ta thấy không giống.”
“Sao không giống?”
“Ngài không thấy vị quan huyện này thô lỗ cỡ nào đâu, giống như du côn ngoài đường, nói chuyện cũng lưu manh. Tất Lương coi như biết dỗ dành người khác, nhưng chẳng có tác dụng gì ở trước mặt vị quan huyện mới này, hắn căn bản không bị lừa.”
“Hắn tới mấy ngày rồi?”
Kỳ Quan đếm ngón tay, “Hôm nay là ngày thứ tư.”
“Đã làm gì?”
Kỳ Quan có chuyện muốn nói, “Thật ra chưa làm gì cả, nhưng rất bận. Ban ngày lười biếng đi ngủ, ban đêm xem thỏ, nếm tương, thắp nến đi vào hầm rau, đốt lửa trong sân, nấu canh cải.”
Nam tử đóng sách lại, quả thật khác với các quan huyện trước đây, chỉ nghe miêu tả, một quan huyện lười biếng xuất hiện trong đầu.
“Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ vậy thôi.” Kỳ Quan chợt nhớ ra, “Nửa đêm còn nói chuyện với thỏ, hỏi chúng nó giá bao nhiêu trên thị trường, còn sống hay lột da thì đáng giá hơn, ngài nghĩ có phải bị bệnh tâm thần không?”
Trong chớp mắt, Đồ Vân đã tới quận Bắc Tương được mười ngày, tấm bảng mà nàng yêu cầu đã được treo lên, trống đã được sửa xong, huyện nha miễn cưỡng giống như huyện nha.
Sáng sớm, Tất Lương làm theo lời dặn dò, cùng con trai dọn hết đồ trong hầm ra, vứt đồ thối vào trong sọt, cất những thứ tốt lại.
“Cha, sao thiếu một búp cải?”
“Sao có thể, có phải chưa lấy ra hay không?”
Tất Tiểu Bảo dứt khoát phủ nhận, “Không thể nào, con tìm khắp nơi rồi, chỉ còn lại cà rốt và khoai lang.”
“Vậy ở đâu? Bị giun đất ăn rồi à?” Tất Lương buồn rầu.
Lúc này cửa phòng phía bắc mở ra. Hai tay Đồ Vân cầm hai góc tờ giấy, thổi mực.
“Đại nhân, ngài đang?”
“Không có gì, tuyển hai bộ khoái, hai nha dịch và một sư gia cho huyện nha, ngày thường trông coi nhà cửa, quét dọn gì đó.”
Trên tờ giấy trắng thô, mực lướt như một cơn gió, trong sự qua loa có kèm chút phóng khoáng và bừa bãi.
Tuy nhiên chữ đẹp cũng vô dụng, chủ yếu là vì nội dung khiến Tất Lương như bị nghẹn trong cổ họng, không biết nên nói hay không.
“Đại nhân, có lẽ không được đâu.” Ông ta khéo léo nói.
“Chữ viết không được hay là giấy không được?”
“Đương nhiên không phải, nét chữ của ngài mạnh mẽ, đi như gió.”
Ông ta lau mồ hôi, không biết vì sao, đã từng thành thạo hầu hạ nhiều quan huyện, nhưng đối với quan huyện trẻ tuổi này, ông hơi lo lắng đề phòng, thật sự không đoán được tính tình.
“Bỏ những lời nhảm nhí đi, hãy nói thật.”
“À”, Tất Lương nói: “Ngài cấp bổng lộc quá thấp, người biết chút võ công hoặc biết chút chữ nghĩa sẽ chướng mắt.”
“Thế này còn chướng mắt? Bổng lộc mỗi tháng của ta chỉ có 20 lượng, trả cho bọn họ 2 lượng bạc một tháng còn chưa đủ?”
“Đại nhân nói gì vậy, không phải phía trên còn phát cho ngài trợ cấp như trà, rượu, than, muối, ngoài ra còn người hầu, quần áo và thực phẩm hay sao?”
Ngoài 20 lượng bổng lộc, hẳn còn có hơn 40 lượng bạc, ông ta nhớ rất rõ.
Đồ Vân cười, hóa ra đang chờ nàng ở đây, rõ ràng là muốn bòn rút của công một cách trắng trợn.
“Quan huyện tiền nhiệm cho ngươi bao nhiêu bổng lộc?”
Tất Lương ngượng ngùng giơ hai ngón tay lên.
“10 lượng?” Đồ Vân sửng sốt, “Ngươi có thể biến cát thành vàng à?”
Tất Lương lắc đầu.
“Ngươi có thể phun ra hoa sen hay sao?”
Vẫn lắc đầu.
“Vậy ngươi được mời đến từ căn miếu nào đó để xua đuổi tà ma và tai họa?”
Tất Lương xấu hổ, khuôn mặt già không chịu nổi, “Trước đây huyện nha thiếu người, thuộc hạ đảm nhiệm nhiều chức vụ, cho nên lấy nhiều chút.”
“Đây là lấy nhiều ư? Ngươi đang kìm nén ý đồ xấu xa để nổi loạn, hay là ta dứt khoát giao vị trí của ta cho ngươi làm được không?”
“Không dám, oan cho ta quá đại nhân.”
Tim Tất Lương đập thình thịch, không thể khiêu khích tiểu tổ tông này.
Đồ Vân điều chỉnh hơi thở, “Để gió cuốn trôi giấc mơ ngày xưa đi, sai thì phải kịp thời sửa lại. Bắt đầu từ hôm nay, ta quyết định, bổng lộc của ngươi là 4 lượng, nếu không thì dọn thỏ, hầm rau, và mấy chum tương của ngươi đi.”
“Đại nhân, ngài như vậy làm sao thuộc hạ sống nổi, nhà ta có người già, có...”
“Nếu muốn nhảy xuống sông tự tử thì ngươi làm sớm đi, đừng chờ đến khi sông băng tan, tốt nhất là nhảy xuống vào lúc này, không bơi lên được thì sẽ chết.”
Đồ Vân nói xong, dán thông báo lên tường của nha môn.
Đúng lúc đó nàng nhìn thấy một quán bánh bao cách đó không xa, mới vừa ngủ dậy chưa ăn gì, bụng đã cồn cào hồi lâu.
Nàng bước tới, nói với bà chủ: “Hai cái bánh bao.”
Bà chủ vui vẻ gói hai cái, “Tổng cộng 4 đồng, ngài cầm này.”
“Bốn đồng?” Đồ Vân kinh ngạc, loại này chỉ có 2 đồng ở kinh thành, tại sao quận Bắc Tương lại tăng gấp đôi?
Nàng sờ cái túi teo tóp của mình, nghèo khó khiến nàng cúi đầu, “Ta không cần nữa.”
Ở cửa, Tất Tiểu Bảo đang ngồi trên bậc thang cười khúc khích với Đồ Vân, cắn một miếng cà rốt ngọt ngào, nói: “Thế nào, Bật Mã Ôn ngu ngốc.”
Cậu chỉ cười nhạo một câu, Đồ Vân trực tiếp giật củ cà rốt, bẻ một nửa, trả lại phần còn thừa.
“Ngài... Ngài cướp đồ ăn của trẻ con, không biết xấu hổ.”
Đồ Vân nhàn nhã ngồi xuống bậc thang, nhíu mày hỏi, “Đồ ở Bắc Tương luôn đắt như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tất Tiểu Bảo nói: “Bắc Tương ở biên giới, không thể cung cấp thứ gì đến nơi này, lại phải đi qua rất nhiều trạm kiểm soát, cho nên khi tới chỗ chúng ta, tất cả đồ vật đều tăng giá.”
“Vậy à.” Nàng thật sự không nghĩ tới chuyện này, trước đây ở Giang Nam, chỗ đó không thiếu thứ gì. “Lúc ta vào thành, không phải nhà nào cũng giàu có hay sao?”
Tất Tiểu Bảo rung đùi đắc ý, giơ tay lên quơ trên không trung, “Con đường này có nhiều cửa hàng, ông chủ đứng sau mới là kẻ có tiền.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như Ân gia ở phố đông, gia đình bọn họ buôn bán đủ loại, nào tiệm vải, xưởng nhuộm, quán ăn, quán trà... Giàu đến mức chảy mỡ, là người đứng đầu hội thương gia ở Bắc Tương. Có tổng cộng hai đứa con trai, con trai đầu làm quan ở kinh thành.”
“Con thứ hai thì sao?”
Tất Tiểu Bảo thay đổi thái độ chững chạc, trở nên qua loa cho xong, “Người kia à, là một kẻ ăn chơi thôi, nuôi con chó còn quý hơn mạng người.”
Đang nói chuyện, trên đường truyền đến tiếng bánh xe lăn, Tất Tiểu Bảo quay đầu nhìn, giơ tay lên chỉ, “Hắn đó.”
Đồ Vân nhìn qua, xe ngựa đang lao về phía này, thể hiện sự giàu có phi thường.
Đây đâu phải là xe ngựa, ba con ngựa lớn và vạm vỡ chạy “lộc cộc” như điên, xe mạ vàng khảm ngọc không khác gì xe ngựa mà công chúa đi dạo phố, phú quý khiến chân nàng mềm nhũn.
Xe ngựa dừng lại ngay trước cửa huyện nha.
Một bàn tay xinh đẹp đeo nhẫn ngọc giơ ra từ trong xe, tay áo viền đỏ có dính vài sợi lông màu trắng, phán đoán qua loa chắc là lông chó.
Người đánh xe tiếp nhận tấm thiệp mời màu đỏ, đi đến trước mặt Đồ Vân, sửa giọng nói: “Đây là thiệp mời của Ân gia gửi quan huyện, làm phiền chuyển cho quan huyện.”
Quả nhiên là chó của nhà giàu, ăn nói cứng rắn và bất lịch sự như thế, còn trẻ đã không biết nhìn người, nàng giống đầy tớ hay sao?
Ngay khoảnh khắc nàng nhận tấm thiệp, nô tài chó má kia lại lên xe ngựa, với một tiếng “chạy”, mùi tiền đã bay mất, phía trước huyện nha trống rỗng.
Tiểu Bảo hỏi: “Viết cái gì thế?”
Đồ Vân mở ra xem, “Nói rằng có một quán rượu mới khai trương, mời ta đến nếm thử.”
“Hả?” Tất Tiểu Bảo há to miệng, tỏ vẻ đồng cảm và vui vẻ khi có người gặp họa, “Ngài thảm rồi, xem ra tất cả mọi người đều biết ngài nhậm chức.”
“Là hương thân, chưa bái kiến quan huyện ta đây đã muốn ta tặng quà cho hắn trước, da mặt dày nhỉ.”
“Vậy ngài đi không?”
Đồ Vân chắp tay sau lưng đi vô sân, “Vì sao không đi, mấy ngày nay ta sắp chết đói trong huyện nha. Bắp cải của ngươi có mùi thiu, có lẽ đã bị chôn quá lâu.”
“Ngài đã trộm bắp cải của ta.” Cậu tựa như đã bắt tại trận.
“Ngươi thấy ai trộm đồ ngay chính trong nhà của mình chưa? Ta thậm chí không ra khỏi sân.”
Tất Tiểu Bảo luôn luôn ăn nói lanh lợi đột nhiên không nói nên lời, “Sao ngài như thế, ngài có phải là quan huyện không?”
“Nếu biết làm quan huyện khổ cực như vậy, ta tình nguyện ở nhà bám đít chứ chẳng tới đây.” Quá rảnh không có chuyện gì làm.
“Ngài... Ngài ngài... tốt xấu gì cũng là quan.”
Đồ Vân thản nhiên nói: “Bật Mã Ôn còn có 3000 vạn con ngựa trời để giải trí, hai mã quan để hầu hạ hắn, ta chỉ có cha của ngươi, còn suốt ngày nhòm ngó bổng lộc của ta.”
Loạn trong giặc ngoài!
Tất Lương xách nửa sọt rau thối đi ra ngoài, vừa lúc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, sắc mặt ông ta rất khó coi, cung kính nhường đường, mời Đồ Vân đi trước.
“Tất tiên sinh, trở về tắm rửa chải đầu đi, ngày mai cùng ta đi uống rượu.”
“Đến quán rượu của Ân gia à?” Tất Lương vui vẻ, đây là cơ hội tốt để lộ mặt, lại do dự nói: “Vậy... Chúng ta chuẩn bị quà gì?”
“Đơn giản thôi, một búp cải.”
“Cái gì? Không phù hợp đâu.” Tất Lương bóng gió khuyên bảo: “Ân gia là nhà giàu, khai trương quán rượu, nhất định sẽ mời rất nhiều viên ngoại, có phải một búp cải quá keo kiệt không.”
“Keo kiệt à? Quan huyện của bọn họ chỉ ăn cái này, ta moi đồ ăn từ kẽ răng của mình ra cho hắn, còn muốn thế nào nữa?”
Tất Lương cứng họng, thậm chí không thể nặn ra một nụ cười.
Thấy ông ta như vậy, chắc định tụng kinh cho nàng nghe, Đồ Vân dứt khoát từ bỏ, ôm Tất Tiểu Bảo, “Hay là ngươi đi?”
Tất Tiểu Bảo tràn đầy năng lượng, “Được, ta sẽ chọn một búp cải thật đẹp cho ngài.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy, có phong cách giống ta khi còn nhỏ.”