MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 63: Gián điệp


“Được” Kỳ Quan gật đầu, cùng Tường thúc vội vàng ra khỏi cửa. Tiêu Tiểu Nhi lấy mấy cái bánh bao nóng hổi trong hộp đồ ăn ra, lặng lẽ đi ra ngoài.


Tiêu Lão Nhi ngăn lại: “Đệ đi đâu?”


“Tìm người.” Tiêu Tiểu Nhi tiếp tục bước.


Tiêu Lão Nhi túm cổ áo hắn, đẩy đến bàn, “Đệ đừng tham gia, ngồi yên đi.”


Tiêu Tiểu Nhi bĩu môi, tiếp tục ăn bánh bao.


Đồ Vân lên lầu, kiểm tra phòng của Lý Đà Nhan, phát hiện khăn trải bàn bị kéo ra, chén trà đã rời khỏi vị trí giữa bàn, nếu vỗ một cái sẽ rơi xuống đất.


Trên bàn còn có một chén trà chưa uống xong, chứng tỏ Lý Đà Nhan không tự mình đi ra ngoài.


Đồ Vân vội vã xuống lầu, hỏi Tiêu Tiểu Nhi, “Ta hỏi ngươi, người trong giang hồ đều tụ tập ở đâu trong thành?”


Tiêu Lão Nhi hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”


“Có thể lặng lẽ đưa một người trưởng thành còn sống đi, ngoại trừ người trong giang hồ thì còn ai.”


Tiêu Tiểu Nhi chỉ về phía đông, “Quán trọ cũ nát. Sau đó chỉ về phía tây, ngôi chùa cũ nát. Một căn nhà cũ ở phía nam.”


Hắn nói một hơi rất nhiều chỗ, điều này gây khó khăn cho nhóm bộ khoái phải làm suốt đêm.


Tình thế cấp bách, hơn hai mươi người đứng ở cửa nha môn, Đồ Vân nghiêm túc ra lệnh, “Kiểm tra kỹ từng người một ở những nơi này. Nếu phát hiện có người từ xứ khác đến, hoặc nguồn gốc không rõ ràng, mang toàn bộ về.”


A Tứ nhỏ giọng nói: “Đại nhân, nhà lao đã bị cháy, mang về nhốt ở chỗ nào?”


Đồ Vân: “Trói tất cả ở trong sân.”


Ân Thi Lang lững thững tới muộn, ngáp dài hỏi: “Vụ án có tiến triển gì không?”


“Lý tướng công đã xảy ra chuyện.” Đây là lần đầu tiên Tiêu Lão Nhi thấy Đồ Vân sốt ruột như vậy, “Nhưng đám người này không có nhân tính, e rằng Lý tướng công sẽ chịu khổ.”


Chính vì nghĩ đến điều này nên trong lòng Đồ Vân mới như có lửa đốt, nàng không thể để Lý Đà Nhan chịu bất kỳ tổn thương nào.


Ân Thi Lang không vui, nói: “Ngài bảo bọn họ rầm rộ đi bắt người là vì một mình Lý Đà Nhan? Ngài đang lợi dụng quyền lực để làm chuyện riêng, đúng là càng ngày càng vô lý.”


Đồ Vân: “Ngươi muốn nói như thế nào là tùy ngươi, ta muốn thấy Lý Đà Nhan trước khi trời sáng.”


“Hắn quan trọng đến vậy sao?” Ân Thi Lang giận sôi máu, “Ta không hiểu, họ Lý đã cứu mạng ngài hay là đã cứu gia đình ngài, mà đáng giá để ngài đối xử như vậy.”


Tiêu Lão Nhi cảm thấy hắn nói không công bằng, “Ngươi nói vậy là không đúng, giúp bạn không tiếc cả mạng sống là chuyện nên làm.”


“Nhưng bọn họ là bạn bè bình thường à?” Ân Thi Lang chợt cao giọng, môi mím chặt, lời nói thô tục sắp trào ra, nhưng ráng nhịn lại, “Chính ta cũng ngại nói.”


“Đồng tính luyến ái chứ có gì đâu.” Tiêu Lão Nhi nói một cách cởi mở: “Nếu một người thật lòng với ngươi, ngươi cần gì để ý hắn là nam hay nữ. Ta thấy Lý tướng công rất xứng đôi với Đồ Vân.”


Ân Thi Lang cứng họng, “Ngươi.. Ngươi cũng biết chuyện đó.”


“Đương nhiên, không có cái gì qua mắt ta được.” Từ trong ánh mắt của Lý Đà Nhan, hắn nhìn thấy sự bao dung và cưng chiều vô hạn đối với Đồ Vân, không phải là tình yêu thì là cái gì.


Ân Thi Lang nghiến răng, cười lạnh với Đồ Vân, “Ai cũng biết vụ tai tiếng của ngài.”


Đồ Vân giống như đang thiền nhập định, không nghe thấy hai người cãi nhau chuyện gì, vỗ vai Tiêu Tiểu Nhi, “Ngươi đi theo ta.”


“Đi đâu?”


“Phục kích.”


Tiêu Tiểu Nhi thích việc này, “Được”


“Khoan đã, ngươi dẫn đệ đệ của ta đi làm gì?” Tiêu Lão Nhi giơ tay ngăn cản hai người, bảo vệ: “Đầu óc của đệ đệ ta không tốt, miễn mấy chuyện nguy hiểm như vậy đi, hắn không giúp được ngươi đâu.”


Đồ Vân chưa kịp nói gì, Tiêu Tiểu Nhi phản bác trước, “Ta làm được. Trước đây ta và Đồ Vân bắt được người đúng không?”


Mọi ý định tốt đẹp của Tiêu Lão Nhi tan thành mây khói, Tiêu Tiểu Nhi cùng Đồ Vân đi ra ngoài với tham vọng lớn lao.


Tiêu Lão Nhi mắng ở phía sau: “Cái thằng khờ này, lúc cần im lặng thì nói lung tung, lúc không cần im lặng thì câm như hến. Ta... tại sao ta có một đứa em trai ngốc như vậy. Thật sự khiến người ta lo lắng.”


Đồ Vân mang theo Tiêu Tiểu Nhi bay lên tầng gác mái cao nhất trong thành, nằm im ở đó, án binh bất động.


Tiêu Tiểu Nhi có tính tình trẻ con, mới nằm một hồi đã không chịu được, buồn chán hỏi: “Còn phải chờ bao lâu nữa?”


“Khi nhóm A Tứ lục soát quán trọ, nhất định sẽ có người chạy khắp nơi, người mà chúng ta muốn bắt là gián điệp của giang hồ.” Những gián điệp này biết nhiều nhất, mỗi đêm đều bay tới bay lui để thu thập tin tức.


“Hiểu rồi.” Tiêu Tiểu Nhi cúi thấp người quan sát xung quanh, cảnh giác cao độ như một con dơi.


Tiêu Tiểu Nhi có nội công thâm hậu, khinh công thì không ai bằng, có thể nhạy bén phát hiện bất kỳ động tĩnh nho nhỏ nào.


Ánh mắt Đồ Vân nghiêm nghị. Dựa theo tính toán thời gian, lúc này nhóm A Tứ có lẽ đã tới quán trọ, kiểm tra từng khách một, chắc có người đã phát hiện ra manh mối gì đó không ổn.


Lúc này có vài người che mặt cầm đao vội vàng chạy qua phía dưới, Tiêu Tiểu Nhi lập tức rục rịch.


Đồ Vân đè vai hắn, “Đây là mấy người trốn thoát, ngươi phải bắt người bay trên trời.”


Loại gián điệp này ỷ mình có khinh công giỏi, thường xuyên bay trên mái nhà và tường, không chạm đất.


“Bay trên trời?” Tiêu Tiểu Nhi mím môi, nhìn đám người rời đi giống như một con sói tận mắt nhìn thấy một con cừu béo chạy thoát ngay trước mũi mình mà không hề đuổi theo.


“Vù” Một bóng người bay qua bên tai, đôi mắt Tiêu Tiểu Nhi hưng phấn, “Bay trên trời.”


Lời còn chưa dứt, Tiêu Tiểu Nhi đã đuổi theo, lấy ra ám khí, ném vào mông người đó. Bóng đen rên rỉ đau đớn, ngã xuống mái nhà.


“Ai đó?” Người mặc đồ đen quay lại nhìn.


Tiêu Tiểu Nhi từ trên trời rơi xuống, cưỡi trên lưng hắn, quay lại khoe với Đồ Vân vừa đuổi kịp, “Ta bắt được rồi.”


“Trói lại, mang đi.” Đồ Vân nói một cách dứt khoát.


“Được” Tiêu Tiểu Nhi xé áo của người mặc đồ đen vài lần, thắt nút, trói hai tay, xách lên, động tác lưu loát, vô cùng thành thạo.


Tiêu Lão Nhi thấy hai người đạp ngói trở về, thầm thở phào nhẹ nhõm. Có quá nhiều cao thủ ở huyện Lộc Linh, lỡ như gặp phải người có võ công cao, vậy hai người sẽ thê thảm, “Thuận lợi vậy?”


Tiêu Tiểu Nhi ném người từ trên mái nhà xuống, vỗ tay, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên.”


Kỳ Quan nghe thấy tiếng động, chạy ra sân, “Có phải đã tìm thấy chủ tử của ta không?”


Đồ Vân nhẹ nhàng đáp xuống sân dưới ánh trăng, “Vẫn chưa, nhóm A Tứ trở lại chưa?”


“Làm sao nhanh vậy được.” Ân Thi Lang không tức giận: “Có lẽ đến rạng sáng mới về.”


Đồ Vân kéo người mặc đồ đen lên, giật miếng vải đen trên mặt, nói thẳng: “Lý Đà Nhan ở đâu?”


Người áo đen chế giễu, “Đây là chuyện của chốn giang hồ chúng ta, quan huyện quản nhiều quá.”


“Bắt chủ tử của ta còn lý sự.” Kỳ Quan tức giận nói.


Người áo đen: “Ngươi đừng đổ oan cho ta, việc hắn mất tích không liên quan đến ta.”


Đồ Vân biết những gián điệp này rất kín miệng, bọn họ sẽ không dễ dàng tiết lộ các tin tức mà bọn họ đã liều mạng có được, “Ta biết chốn giang hồ của các ngươi có rất nhiều cách tra tấn người khác, nhưng triều đình cũng có rất nhiều, ngươi muốn thử không?”


“Thử thì thử, nhưng quan huyện cần phải giày vò nhẹ nhàng. Lỡ như bất cẩn làm ta mất mạng, ngài sẽ dính vào vụ án giết người đó.” Hắn cười to mỉa mai.


“Yên tâm.” Đồ Vân cười u ám, ra lệnh: “Kỳ Quan, lấy cái bình hun khói tới đây.”


Kỳ Quan vội vàng đi lấy, là một cái bình bằng đất sét, cái vòi to cỡ trứng gà, phần bụng cao bằng cái bô.


Đồ Vân lại nói: “Đốt khói.”


Kỳ Quan “Ờ”, nhanh chóng chuẩn bị.


Đồ Vân lấy một cái ghế dài ở trong phòng ra, nhờ Tiêu Tiểu Nhi giúp lột sạch quần áo của người mặc đồ đen, chỉ chừa lại quần đùi, trói hắn nằm sấp trên ghế.


Tiêu Lão Nhi và Ân Thi Lang im lặng quan sát, chờ xem Đồ Vân sẽ làm gì.


“Khói đã chuẩn bị xong.” Kỳ Quan xách ra, khói hăng khiến cổ họng khô khốc.


Đồ Vân lấy một cái ghế đẩu tới, chĩa vòi khói dày đặc vào mặt người mặc đồ đen, khói lơ lửng làm mặt y nóng bừng. Ban đầu y nín thở không hít vào, nhưng làm sao không thể không thở, mới vừa cẩn thận hít một hơi, mắt y đau rát, cổ họng khô khốc, nước mắt giàn giụa.


Tối nay không có gió, khói bốc lên trên, bao phủ toàn bộ khuôn mặt của người mặc đồ đen.


Đồ Vân ngồi xổm xuống, nói: “Hình phạt này có từ lâu rồi, thủ đoạn tao nhã, không đau đớn. Ta biết ngươi là gián điệp, ngoài tầm quan trọng của khinh công, cũng cần phải thính tai và tinh mắt. Nếu bị khói này hun hai canh giờ sẽ bị mù, ngươi suy nghĩ kỹ đi.”


“Ngươi... Ngươi là cái thứ quan huyện dùng phương pháp hoang dã, vì sao lại tra tấn ta?” Người mặc đồ đen thình lình mở mắt, khói lập tức kích thích con ngươi, y đau đớn nên vội vàng nhắm mắt.


Không đau đớn cái gì, rõ ràng lừa gạt y.


Giọng Đồ Vân nhàn nhã: “Chỉ vì ngươi bắt Lý Đà Nhan.”


Người mặc đồ đen: “Hừ, Lý Đà Nhan, Lý Đà Nhan, các ngươi thậm chí không biết hắn là ai, còn không biết xấu hổ nói rằng muốn tìm hắn..”


Đồ Vân ngắt lời: “Hai canh giờ nữa là trời sáng, ngươi lo tận hưởng đi.”


Đồ Vân kêu mọi người đi về ngủ, để lại một mình Kỳ Quan trông chừng người áo đen, nếu có chuyện gì thì chỉ cần hét lên là được.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin