Chương 60: Hoả hoạn
Đồ Vân chắp tay sau lưng đi ra ngoài, vô cùng đau lòng, “Được rồi, mọi người đi về trước đi. Hiện nay Lộc Linh đang gặp phiền toái, hy vọng sau này các vị đừng hồ đồ nữa.”
“Đại nhân...” Một nam nhân bất chợt quỳ xuống bậc thềm, tự tát mình, “Ta cũng đã vào rừng, cầu xin nữ thần cây giết Ân Thi Lang. Ta khốn nạn, ta là một tên khốn...”
Đây quả thật là một thắng lợi ngoài mong đợi, Đồ Vân hỏi: “Ngươi nói chi tiết đi.”
Nam nhân do dự, dưới sự thúc ép của mọi người, cuối cùng kể sự thật, “Ta thường thích uống ít rượu, là khách quen của quán rượu Ân gia, nhưng không ngờ uống rồi nghiện, uống cả ngày mơ mơ màng màng. Trong nhà không có bao nhiêu tiền đều bị tiêu hết vào rượu, nương tử dẫn con về nhà mẹ đẻ.”
“Ta luôn nghĩ đó là lỗi của mình, sau này sự thật được phơi bày, ta mới biết rượu được trộn với thuốc phiện. Ta quá tức giận, cho nên mới tin lời con mèo đen, vào rừng cúng cây yêu.”
Đồ Vân phát hiện ra manh mối, “Ngươi nói ngươi cầu xin Ân Thi Lang bị giết, vì sao người chết lại là Vương Khánh?”
“Ta...” Nam nhân run như cầy sấy, “Lúc ở trong rừng, ta cũng đề cập, nếu Vương Khánh không phạm pháp, ta sẽ không ly tán với gia đình.”
Toàn bộ câu chuyện hóa ra là như thế này, Đồ Vân lắc đầu thất vọng với nam nhân, “Thật ra lượng thuốc phiện mà Ân Thi Lang pha trong rượu cực kỳ ít, hơn nữa quán rượu mới mở một thời gian ngắn, không phải như lời đồn rằng nếu không uống rượu trong bữa ăn, xương sẽ giống như bị côn trùng cắn. Xét đến cùng, do ngươi quá mê rượu, nghiện rượu nên mới rơi vào tình huống này.”
Nam nhân ngước đôi mắt đẫm lệ lên rồi ngồi bệt xuống đất.
Vào lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở góc nha môn, Lý Đà Nhan lên xe rời đi.
Lời nói của mèo đen quá khó tin. Người dân huyện Lộc Linh truyền miệng những gì họ thấy trên công đường, nữ thần cây được mọi người thờ phụng đã trở thành yêu quái bị mọi người đòi đánh trong một đêm, hoàn toàn mất uy tín.
Huyện Lộc Linh bị bao phủ trong bầu không khí kỳ lạ không thể diễn tả, mọi người đều ở nhà, nhìn thấy mèo đen thì tránh xa, vô cùng cảnh giác.
Đối với Đồ Vân, ít nhất mọi người tạm thời sẽ không vào rừng nữa, cũng sẽ không lợi dụng lời đồn về thần cây để tùy ý làm tổn thương người khác.
Ân Thi Lang đương nhiên không bắt được mèo đen, tìm kiếm hai ngày cũng không thấy bóng dáng mèo ở đâu, cả đám tay không quay về.
Đồ Vân không trách móc, ngược lại kêu mọi người đi về nghỉ ngơi, dưỡng sức.
“Sao ta thấy ngài có vẻ rất vui?” Ân Thi Lang chống nạnh hỏi.
“Vậy à? Không có.” Đồ Vân xách gà nướng của Tường Phúc Lâu đi ra ngoài, cười vui vẻ, không để bụng chuyện gì, “Ngươi cũng mau về đi, hai ngày nay vất vả rồi.”
Không cần nhìn nữa, chắc chắn là lại đi gặp Lý Đà Nhan.
Ân Thi Lang lười quan tâm, hai người đường ai nấy đi.
Đồ Vân đi đến Lý gia, không thấy ánh sáng nên hơi nghi ngờ. Trước đây vào canh giờ này, Lý Đà Nhan vẫn chưa ngủ, hôm nay có chuyện gì?
Đồ Vân không gõ cửa, trực tiếp bay lên tường, đẩy cửa sổ của Lý Đà Nhan ra.
Không thấy nệm trên giường, cũng không có chén trà trên bàn, không thấy bóng dáng A Vân, toàn bộ căn phòng trống rỗng và yên tĩnh.
Đồ Vân nhảy qua cửa sổ vào phòng, phát hiện không chỉ căn phòng của Lý Đà Nhan, ngay cả sách trong thư phòng cũng bị dọn đi, Lý gia to như vậy đã trở thành tòa nhà hoang vắng.
Tại sao lại như vậy? Đồ Vân không bỏ cuộc, chạy liên tục khắp các phòng, đẩy tung toàn bộ cánh cửa, phòng của Kỳ Quan và Tường thúc cũng trống không.
“Lý Đà Nhan...” Nàng chợt mất sức lực đi lại, thân thể đột ngột mềm nhũn, ngã xuống ngạch cửa.
Hắn đã rời đi.
Đồ Vân ngồi trong Lý gia tối tăm trống trải tới nửa đêm mới chấp nhận thực tế, nặng nề bước về nha môn.
Nàng ngơ ngẩn nằm trên giường, nhìn xà nhà sơn đen, linh hồn tựa như đã rời khỏi thể xác.
Bất chợt nghe thấy Tiêu Lão Nhi hét to: “Cháy, cháy.”
Tiêu Lão Nhi cầm thau đồng, đứng trên mái nhà gõ mạnh, “Đừng ngủ, cháy....”
Mấy gia đình xung quanh lần lượt thắp nến, thấy khói dày đặc bốc lên từ nha môn, ngọn lửa mãnh liệt bị gió đêm thổi bùng lên, sắp cháy lan qua nhà bọn họ.
Hàng xóm vội vã lấy nước đến dập lửa, còn gọi thêm nhiều người. Tiêu Lão Nhi thấy mục đích đã đạt được, bay từ trên mái nhà xuống, “Kỳ lạ, Đồ Vân đâu? Không phải đang ngủ đó chứ.”
Trận hỏa hoạn này gần như làm náo loạn cả huyện Lộc Linh. Ân Thi Lang vừa nghe thấy đã cưỡi ngựa tới huyện nha, Tiêu Lão Nhi đỡ Đồ Vân xám xịt ra ngoài, ho sặc sụa.
Tiêu Lão Nhi chỉ vào Đồ Vân hồn xiu phách lạc, “Ngươi không muốn sống nữa đúng không.”
Trong lúc mọi người ồn ào tạt nước dập lửa, Đồ Vân với vẻ mặt không sợ, lao vào trong phòng lấy bạc, kéo tấm nệm da hổ trên giường ra.
Tiêu Lão Nhi mắng: “Lúc nào rồi còn nghĩ tới mấy thứ này.”
Đồ Vân hỏi: “Đệ đệ của ngươi đâu?”
Tiêu Lão Nhi phất tay, “Hắn đuổi theo người phóng hỏa.”
Đồ Vân gật đầu, đi tới giúp Tất Lương bỏ từng con thỏ vào sọt.
Ngọn lửa đã lên tới mái nhà, Ân Thi Lang giận dữ trong lòng, vừa giúp đỡ vừa nổi giận, “Lý Đà Nhan đâu? Không phải hắn ở phía sau hay sao? Lửa lớn như vậy mà hắn không nhìn thấy à?”
“Hắn đi rồi.” Nàng khép hờ mắt, trông buồn bã.
“Đi?” Ân Thi Lang hừ, “Lúc gặp nạn thì hắn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác, ngài còn coi hắn là bảo vật.”
Đồ Vân mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, lười phản ứng.
Suốt một đêm cứu hộ, ba căn phòng mái ngói ở hậu viện của huyện nha gần như bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn xà nhà như than đen vẫn cố gắng bám trụ trên không trung.
Đồ Vân bảo mọi người về nhà ăn cơm, nàng ngồi một mình ở trong sân nhìn nha môn bốc khói đen, giống như một vong hồn bơ vơ và bất lực.
Lúc này tâm trạng của nàng chẳng khá hơn cảnh tượng trước mắt được bao nhiêu, một đống khói đen, không có dấu hiệu của sự sống.
Nàng ôm nệm da hổ, lẩm bẩm: “Ta đâu có ngăn cản không cho chàng đi, ít nhất phải nói cho ta biết chứ.”
Tiếng bước chân hoảng loạn đi vào hậu viện, thấy Đồ Vân ngồi cô đơn trong sân, lòng hắn đau nhói, “Đồ Vân.”
Đồ Vân cứng đờ quay đầu lại, nước mắt trào ra, bước tới ôm chặt hắn, khóc lóc: “Chàng đi đâu?”
Nàng tựa như một cơn gió mạnh, suýt nữa đâm nát hắn, Lý Đà Nhan vội vã ôm chặt nàng, “Xin lỗi, ta không nên đi.”
Lý Đà Nhan cực kỳ áy náy.
Từ khoảnh khắc rời khỏi thành, hắn đã hối hận cả ngàn lần, không nên rời đi mà không từ giã như vậy, không nên rời đi khi nàng gặp nguy hiểm, không nên chỉ lo cho bản thân, bỏ nàng một mình.
Nước mắt của Đồ Vân tuôn như suối, liên tục không ngừng, giống như một đứa trẻ cứng rắn bên ngoài, cuối cùng trở về vòng tay gia đình, có thể tùy ý giải tỏa mọi sự uất ức.
Nàng càng khóc, Lý Đà Nhan càng sợ, trong lòng rối loạn, khó chịu đến mức không nói nên lời.
“Chàng không muốn ta nữa.” Nàng khóc nức nở, giọng nói tràn ngập oán giận.
“Không phải.” Lý Đà Nhan dùng chút sức lực ít ỏi còn lại ôm thân thể yếu ớt của nàng, tan nát cõi lòng, “Ta hứa với nàng, sẽ không bao giờ rời đi nữa.”
Thấy nàng khóc thảm thiết đến thế, đừng nói là không đi, cho dù muốn tánh mạng của hắn cũng được.
Đồ Vân khóc đến mức trời đất u ám, cho đến khi nước mắt khô cạn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mất hết vẻ rạng rỡ của Lý Đà Nhan, “Thật à?”
Lý Đà Nhan nghiêm túc gật đầu.
Đồ Vân nín khóc, mỉm cười, run rẩy phàn nàn: “Huyện nha của bản quan đã bị người ta thiêu rụi rồi.”
Lý Đà Nhan dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nàng, “Nếu quan huyện không chê, có thể ở nhà ta.”
“Không chê.” Đồ Vân hít mũi thật mạnh, xoay người cầm bạc và nệm da hổ, “Đi thôi.”
Người này vừa rồi khóc như trời sập đất lún, chớp mắt đã ổn.
Lý Đà Nhan cười khẽ, từng bước loạng choạng đi cùng nàng ra ngoài, bên trong chân vô cùng đau đớn, không thể đứng thẳng.
Đồ Vân ném nệm da hổ vác trên vai, đỡ hắn, “Chàng sao vậy? Gậy của chàng đâu?”
Không những không có thứ này, ngay cả Kỳ Quan cũng không có mặt, chỉ có một con ngựa kiệt sức ở trước cửa.
“Chàng... Chàng cưỡi ngựa trở về?” Đồ Vân kinh ngạc.
“Ừ” Lý Đà Nhan đi về phía Lý gia, ngượng ngùng nói: “Không biết cưỡi.”
Lúc này Đồ Vân mới chú ý tới quần áo của hắn dính đầy bùn đất, có lẽ đã bị ngã ngựa trên đường đi, “Chàng có bị thương không?”
Lý Đà Nhan lắc đầu.
Tới Lý gia, Đồ Vân đỡ hắn lên lầu trước, lấy nệm và chăn trong tủ ra trải.
Lý Đà Nhan vuốt ve nệm da hổ trên bàn, hỏi: “Phòng đã bị cháy rồi mà nàng còn nhớ đến thứ này.”
Đồ Vân nói: “Đương nhiên, chàng không nỡ dùng thứ này, cho nên ta không thể đánh mất nó.”
Trải giường xong, Đồ Vân cởi áo ngoài của Lý Đà Nhan, tìm một cái áo choàng không mới không cũ ở trong tủ, có lẽ do nhiều đồ quá nên không mang theo.
Lý Đà Nhan không nhịn được giơ tay lau bụi đen trên mặt nàng, không ngừng tự trách.
Nếu hắn không rời đi, hai nhà gần như vậy, hắn chắc chắn đã phát hiện kịp thời khi huyện nha cháy.
Đồ Vân không biết hắn nghĩ gì trong lòng, chỉ cười ngây ngô, Lý Đà Nhan trở về là tốt quá.
“Chàng có đói bụng không, ta ra ngoài mua đồ ăn nhé.”
“Nàng không mệt hay sao? Nghỉ ngơi đi.” Mới vừa trải qua bao nhiêu rắc rối mà còn đủ sức ra phố.
“Không mệt, huyện nha bị cháy, nên đi ra ngoài xem tình hình.”
“Vậy nàng nhớ cẩn thận.” Hắn lo lắng nói.
“Yên tâm, ban ngày ban mặt, kẻ địch có hung dữ cũng không dám.”
********
Rạp hát nhỏ:
Tiêu Lão Nhi: Không phải ngươi đã rời đi rồi hay sao?
Lý Đà Nhan: Về rồi.
Tiêu Lão Nhi: Chỉ đi một ngày?
Lý Đà Nhan: Ừ
Tiêu Lão Nhi 【xấu hổ】: Ngươi có triển vọng ghê.
*********
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày