Chương 11: Đánh nhau trên đường phố
Đồ Vân đi đến bên cạnh Tống Liên, chỉ vào người hầu đang kéo tay nàng, “Bổn quan huyện ra lệnh cho ngươi buông ra.”
Ân Thi Lang quát lên đầy khí thế: “Ngài mà là quan huyện cái gì. Ta có khế ước làm bằng chứng mà không giải quyết cho ta. Vì ngài vô dụng, hôm nay người của thôn Nam Ao cần phải đi theo ta. Không mau ra tay đi.”
Sau khi ra lệnh, đám người hầu lại kéo lê bọn họ, cả đám người hò hét chiếm giữ đường phố rất ồn ào.
Đồ Vân hét lớn: “Buông ra, buông ra, có nghe thấy không.”
Không ai lắng nghe, nàng bị hai lực xô ngã, Ân Thi Lang còn đổ thêm dầu vào lửa.
Bất đắc dĩ, Đồ Vân vén vạt áo lên, nhắm vào mông Ân Thi Lang, đá một cái, “Mẹ kiếp.”
Ân Thi Lang ngã cái “thịch”, mọi người bật cười.
“Đồ Vân, ngài lại.. Ngài là quan huyện, mà lại ra tay với ta.” Ân Thi Lang tức giận đến mức đỏ mặt tới tận mang tai, nói năng lộn xộn.
Đồ Vân phủi bụi trên áo choàng, “Ai nói quan huyện không thể đánh người? Huyện này không có bộ khoái, ta phải tự tay làm việc nặng và việc dơ.”
Ân Thi Lang chật vật đứng dậy, ngón tay run rẩy, “Được, ngài nhất quyết muốn bảo vệ người của thôn Nam Ao.”
“Ân công tử, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng gây chuyện nữa. Vừa rồi không nghe ta nói hay sao, huyện nha không có bộ khoái làm việc lặt vặt, nếu ngươi bị bắt, không có ai đưa cơm đâu.”
“Ngài dám.”
“Ngươi xem thử ta có dám không.” Đồ Vân hét lại để trấn áp: “Ngươi là một nam nhi cao bảy thước mà công khai cưỡng ép nữ tử trên đường phố, đúng là ở truồng ra đường mà không sợ mất mặt.”
Đối mặt với những lời mắng mỏ, Ân Thi Lang chỉ nghe thấy những tiếng cười nhạo.
Hắn quá xấu hổ nên tức giận nói: “Nơi này không phải là công đường, liên quan gì đến ngài mà ngài xen vào việc của người khác.”
“Nhưng đây là huyện Lộc Linh, mọi gốc cây ngọn cỏ đều thuộc về sự quản lý của ta.” Đồ Vân hét lớn, có khả năng lật ngược tình thế.
Thấy công tử bất lợi, nếu làm ầm ĩ nữa sẽ mất mặt hơn, vì thế đám người hầu vội vàng kéo Ân Thi Lang đi.
Đôi mắt Tống Liên mờ mịt vì đẫm lệ, “Đại nhân lại cứu mạng dân phụ.”
Đồ Vân phất tay áo bảo mọi người giải tán, đừng chặn đường nữa, sau đó mới hỏi: “Có chuyện gì vậy, không phải đã kêu các ngươi sáng sớm về lại thôn Nam Ao hay sao?”
“Vốn định đi lúc sáng sớm, nhưng không ngờ Ân Thi Lang phái người ngồi canh ở cửa huyện nha suốt đêm, không cách nào rời đi.”
Các thôn dân khác gật đầu phụ họa.
Đồ Vân thầm mắng Ân Thi Lang, lại hỏi: “Vậy sao lúc này lại đi?”
“Chúng ta thấy người của Ân Thi Lang hơi chểnh mảng, cho nên muốn nhân cơ hội chạy trốn, ai ngờ vẫn bị hắn phát hiện.”
Đồ Vân vỗ trán ngay tại chỗ, “Ừm, ta và các ngươi cùng trở về, ta có chút chuyện muốn hỏi trượng phu Vương Khánh của ngươi.”
“Được.”
Kỳ Quan trơ mắt nhìn Đồ Vân rời đi cùng người của thôn Nam Ao, bĩu môi, “Không có một tiếng cảm tạ.”
Trong rèm xe, Lý Đà Nhan nhếch môi cười, “Trò hay sắp bắt đầu rồi.”
**********
Đồ Vân đi theo thôn dân khiêng cuốc xẻng rời khỏi thành, vội vã trên đường đi, cuối cùng đã tới thôn Nam Ao trước khi màn đêm buông xuống.
Tuyết bay đầy trời, thân thể cứng đờ không giống như là của mình, may mắn lúc này không phải là nửa đêm, nếu không chắc chắn sẽ bị gió tuyết nặn thành tác phẩm điêu khắc bằng băng.
Sau khi vào thôn, mọi người đi về nhà, Đồ Vân đi theo Tống Liên đến nhà nàng.
Hai căn phòng bằng gạch tối tăm, Vương Khánh ngồi trên giường đất, gương mặt bị lạnh như trái hồng thối, hai đứa con của Tống Liên đang ngồi trước bếp quạt lửa. Khi nhìn thấy Đồ Vân, bọn chúng sợ hãi trốn tránh.
“Liên Nhi đã về rồi à?” Trong buồng vang lên một giọng nói già nua quan tâm.
“Mẹ, con về rồi.”
“Trở về là tốt, con làm ta lo lắng muốn chết.”
Vương Khánh hỏi: “Vị này là?”
Tống Liên đi vào trong buồng, nói chuyện với mẹ chồng bị liệt ở trên giường, sau đó rót một chén nước ấm cho Đồ Vân, vui vẻ giới thiệu, “Đây là đại nhân mới tới của huyện chúng ta.”
“Đại nhân..” Vương Khánh hoảng sợ, giãy giụa quỳ trên giường đất, “Cầu xin đại nhân giúp đỡ, cho chúng ta một con đường sống.”
Đồ Vân cầm chén, hơi nóng phả lên mặt, nói: “Ngươi đừng gấp gáp, ta tới đây vì muốn hỏi ngươi một chút chuyện, ngươi muốn thoát khỏi Ân Thi Lang thì cần phải trả lời đúng sự thật.”
“Vâng, xin đại nhân cứ hỏi.”
Đồ Vân nhìn Tống Liên đang bận rộn bên đống lửa, “Tống nương tử đưa hai đứa nhỏ qua phòng bên cạnh đi.”
Tống Liên gật đầu, dẫn hai đứa con sợ người lạ đi.
Đồ Vân kêu Vương Khánh ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Ân Thi Lang bảo các ngươi vận chuyển cái gì?”
Ánh mắt Vương Khánh khẽ run rẩy, đôi môi trắng bệch nứt nẻ cũng run lên.
“Các ngươi đi con đường phía sườn núi Thạch Bi, chắc không phải để tiết kiệm thời gian, mà do không có ai đi đường đó, an toàn hơn cho những thứ mà các ngươi vận chuyển. Ta nói đúng không?”
Vương Khánh nghẹt thở, cái cổ cứng ngắc chợt cong xuống.
“Bởi vì hàng hóa đắt tiền cho nên Ân Thi Lang mới trả cho các ngươi nhiều tiền như vậy, mục đích để cho các ngươi sống chết cũng phải giữ được hàng hóa này. Nếu sự việc bị bại lộ, các ngươi sẽ không thể chạy thoát, đúng không.”
“Đại nhân... Ta biết lỗi rồi, ta...”
“Hiện giờ thứ đó ở đâu?”
Vương Khánh kích động mở to mắt, “Đại nhân nghi ngờ chúng ta lấy đồ ư?”
Đồ Vân thấy thái độ của hắn đàng hoàng như thế, tâm trạng ổn định lại.
“Phu nhân của ngươi nói rằng các ngươi đã làm việc này hai năm rồi. Hai năm qua đều đi hướng sườn núi Thạch Bi, chắc rất quen thuộc với địa hình, không nên xảy ra chuyện. Ta chắc Ân Thi Lang cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không tiếc dùng thủ đoạn cực đoan để ép các ngươi giao đồ.”
“Đại nhân, oan quá đại nhân à, Vương Khánh ta đây xin lấy mạng để thề, tuyệt đối không nuốt thứ đó. Chúng ta biết thuốc phiện là thuốc cấm, là bất hợp pháp, ban đầu Ân gia thật sự chỉ nói đó là cao lương.”
“Vậy ngươi biết nó không phải là cao lương khi nào?”
Vương Khánh nơm nớp lo sợ nghĩ lại, thịt thối trên mặt co giật vì sợ hãi, “Bắt đầu từ tháng 10 năm ngoái, lúc chúng ta nhận hàng, phát hiện bao tải bị đổi thành rương gỗ, hơn nữa trọng lượng cũng khác nhau, vì thế tò mò mở ra xem.”
“Sau đó không nói gì sao?”
Vương Khánh hối hận lắc đầu, “Từ tháng 10 tới nay, mỗi chuyến đã tăng thêm 20 lượng bạc, trên núi không có con mồi để săn bắn, chúng ta đều có gia đình để nuôi sống, không thể tự cắt đứt đường sống.”
“Vậy các ngươi biết Ân Thi Lang dùng thứ này ở đâu không?”
“Rượu” Vương Khánh khóc lóc nói: “Sau khi vận chuyển chuyến xe đó, rượu của Ân gia đột ngột nổi tiếng. Rất nhiều người nói rằng nếu không uống thì cảm thấy khó chịu, chỉ trong vòng bốn tháng, Ân Thi Lang lại mở thêm hai quán rượu.”
Biết được toàn bộ sự việc, Đồ Vân ngược lại yên tâm hơn nhiều, “Vậy các ngươi biết thứ này đi đâu không?”
“Không biết.” Vương Khánh cúi đầu, “Thật ra chúng ta không phải bị lạnh cóng, mà do hôm đó uống quá nhiều rượu ở trong quận, miễn cưỡng đi đến sườn núi Thạch Bi thì bị ngã, lúc tỉnh lại đã ở trong nhà, tất cả hàng hóa đã biến mất.”
***********
Lần này tuyết rơi hai ngày mới ngừng, Đồ Vân nóng lòng về nhà.
Tống Liên thấy hắn sốt ruột, nói: “Đại nhân, tuyết vừa rơi, không biết ngài phải đi bộ bao lâu, để ta đi mượn xe bò đưa ngài vào trong huyện.”
“Không được, ngươi là nữ nhân, trở về sẽ không an toàn, hơn nữa cả nhà phải dựa vào ngươi.”
Tống Liên cười lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra vẻ cứng cỏi không thể bỏ qua.
“Nữ nhân nhà nông như chúng ta không yếu ớt như các cô nương trong thành, nếu Khánh ca và con cái có người chăm sóc ở nhà, ta chẳng sợ tên khốn kia đâu.” Nàng kiêu ngạo nói.
Đồ Vân đứng trong tuyết, đột nhiên bị nụ cười của nàng lây nhiễm.
“Ngài chờ chút, để ta đi mượn. Ngài là quan huyện, không thể trì hoãn việc điều tra được.”
Tống Liên nói xong, rời đi. Không đến một khắc, một chiếc xe bò không có thùng xe đã vội vàng xuất hiện trên tuyết. Đồ Vân ngồi lên, cùng nàng đi vào trong huyện.
Tống Liên thấy nàng mặc đồ mỏng, ném áo choàng da cừu trên khung xe qua, “Đại nhân mặc vào đi, đừng để lạnh khiến tay chân không cử động được.”
Đồ Vân mặc vào, nhìn thấy cái liềm treo trên xe bò, chắc để đề phòng thú hoang, một cảm giác chua chát dâng lên.
Mặc dù cuộc sống cay đắng như hoàng liên, vẫn luôn có người bò lết trong vũng lẫy, không sợ mưa gió, vượt qua muôn vàn khó khăn, đứng giữa trời đất.
“Sao mẹ chồng của ngươi bị liệt?”
“Mấy năm trước đi hái thảo dược bị lăn xuống sườn núi, gia đình như chúng ta, già trẻ đều liều mạng làm việc.” Trong lúc nói chuyện, Tống Liên không hề phàn nàn, ngược lại có loại may mắn và niềm vui trong sự khổ cực, “Cũng may vẫn còn sống, hiện tại có thể ở nhà trông bọn trẻ và trò chuyện.”
“Nếu tướng công của ngươi phạm tội, ngươi và bọn trẻ sẽ ra sao?”
Nàng thấy tay của Tống Liên siết chặt dây cương, xe hơi lảo đảo, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Thật lâu sau, Tống Liên nói: “Có bị chém đầu không?”
“Không nghiêm trọng như vậy.. nhiều nhất là sẽ bị đi đày lao động khổ sai.”
Đồ Vân có thể thấy được Vương Khánh quan trọng đến mức nào đối với gia đình này, nếu trụ cột này không còn, Tống Liên sẽ trở thành hoàng liên.
Gió lạnh khiến đôi mắt Tống Liên đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Ta nghe lời đại nhân, đại nhân chắc chắn sẽ không để người tốt bị oan, nếu làm sai thì sửa, còn sống là được.”
Đồ Vân gật đầu.
Sư phụ nói đúng, thấu tình đạt lý, biết phân biệt đúng sai, đôi khi thật sự không liên quan đến việc có biết chữ hay không.
Những thôn phụ thì sao? So với Ân Thi Lang, Tống Liên không những có phẩm chất cao quý, nàng còn kiên cường và cứng cỏi hơn rất nhiều người.
Tống Liên đưa Đồ Vân đến bên ngoài thành, Đồ Vân trả áo khoác cho nàng, “Mau trở về đi.”
“Đại nhân.” Tống Liên rưng rưng nước mắt, “Ngài là một vị quan tốt.”
“Vậy à, ta cũng không biết, trước đây ta chưa từng làm quan.” Đồ Vân vẫy tay với nàng, ngẩng đầu bước vào trong thành.