MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 81: Quan huyện mới


Vào ngày cưới của Ân Thi Lang, Lý Đà Nhan sai người chuẩn bị hai phần quà, ngồi chung xe với Đồ Vân đến chúc mừng.


Ân gia là nhà cao cửa rộng, đình viện lớn treo lụa đỏ, nhìn đâu cũng thấy vui vẻ.


Ân Thang ở cửa tươi cười chào đón khách, một vị nam tử oai phong thanh cao mặc đồ đen đứng bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng của tân lang Ân Thi Lang.


“Quan huyện, Lý công tử, mời vào trong.” Ân Thang chắp tay, giới thiệu nam tử bên cạnh, “Đây là trưởng tử Huyền Lang, ca ca của Thi Lang, vừa từ kinh thành trở về.”


Ân Huyền Lang cung kính gật đầu, chậm rãi mỉm cười. Nếu khóe miệng cong nhiều hơn một chút thì quá lố, bớt một chút thì giả tạo, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng phong thái trầm tĩnh, không thấy chút nóng nảy nào.


Bước vào sân, có gã sai vặt dẫn đường, Đồ Vân thì thầm với Lý Đà Nhan: “Ngoại trừ mặt mày giống người của Ân gia, cử chỉ của Ân Huyền Lang này không giống.”


“Ngài nghĩ làm quan ở kinh thành là chuyện dễ hay sao?”


“Ý ngài là gì?”


“Đừng nói là người, ngay cả một cục đá có cạnh sắc cũng tròn.”


“Điều này đúng. Biểu ca cứ nhắc mãi, mấy lão già trong triều người này còn đáng ghét hơn người kia.” Nàng không hiểu nổi chuyện trong hậu cung, chứ đừng nói chuyện trên triều. “Bọn họ cùng mẹ nhưng khác biệt quá nhiều.”


Lý Đà Nhan cười nói: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính.”


Hai người đi qua sân, đến một chỗ lát đá xanh rộng lớn, cây cối xanh tươi dọc theo tường, rất thích hợp cho tiệc cưới.


Lý Đà Nhan nói: “Ân Huyền Lang từ nhỏ đã không có hứng thú với chuyện làm ăn buôn bán, chăm chỉ đọc sách thánh hiền, quyết tâm trở thành một vị quan tốt, cho nên tự kiềm chế bản thân, từ lễ nghĩa đến cách nói chuyện, gần như không tìm ra lỗi.”


“Hắn luôn luôn kiêu ngạo, có thành kiến đối với thương nhân có địa vị thấp kém. Thật khó khăn mới được trong quận tiến cử đến kinh thành, làm đồ đệ năm sáu năm, hiện giờ cuối cùng đã trở thành quan, nhưng vẫn không được chức quan chính phẩm.”


“Cần gì phải vậy?” Đồ Vân thở dài: “Ta thấy hắn không phải là con mọt sách, nhưng có vài phần giống ngài.”


“Hả?”


“Hiểu mọi đạo lý lớn nhưng quá thanh cao, có ở trong đầu nhưng lại luẩn quẩn trong lòng. Quan trường ở kinh thành cực kỳ phức tạp, mặc dù mình có đầy đủ học vấn, cũng phải biết co dãn, thuận lợi mọi bề cũng là một kiến thức.”


“Ngài nói có lý.”


Lý Đà Nhan chợt nhớ tới bộ dạng ăn nói ngọt ngào của nàng khi còn nhỏ, hiện giờ nàng nói chuyện đưa đẩy, miệng và đầu óc giống nhau, đều quanh co khúc khuỷu.


Hắn lại nói: “Ta không học được kỹ năng của ngài, ta chịu thua tâm phục khẩu phục.”


“Ngài chỉ không muốn mà thôi.”


Gã sai vặt đưa hai người tới nội đường ngồi, Đồ Vân thấy có rất nhiều bàn trống trong sân nên hỏi: “Vì sao để ta ngồi chỗ này?”


Gã sai vặt nói: “Lão gia ra lệnh như vậy.”


Lý Đà Nhan phất tay bảo gã sai vặt lui ra, giải thích với Đồ Vân, “Ngài là quan huyện, ngồi ở nội đường là đúng rồi.”


Nàng không hiểu các lễ nghi phiền phức này, buồn rầu nói: “Ta sợ bọn họ nói chuyện làm ăn, ta lại không hiểu.”


“Vậy ăn nhanh lên, ăn xong thì nói say rồi về trước.”


“Ý kiến hay.”


Giờ lành đã đến, Ân Thi Lang dẫn tân nương đi ra, bái đường thành thân trước mặt bao người.


Tân nương tử che khăn đỏ, không thấy rõ mặt mũi, Ân Thi Lang xụ mặt, bộ dạng ai oán nửa chết nửa sống.


Đồ Vân thở dài: “Nếu ta là tân nương tử, nhất định sẽ đánh cho Ân Thi Lang khuất phục. Ngày vui mà mặt mày bí xị, vội vàng xuống âm phủ hay sao?”


“Tân nương không phải là người hắn thích, hơi khó chịu cũng là chuyện bình thường.”


“Tân nương tử cũng khó chịu chứ. Ngài nhìn hắn đi, cả một gia sản lớn, nhưng không có kỹ năng gì cả, suốt ngày qua loa cho xong chuyện. Ta thấy tiếc cho tân nương tử vì đã gả cho hắn.”


Lý Đà Nhan đột nhiên không đáp lại, để tùy ý nàng nói, tự rót một chén trà cho mình.


Đồ Vân thấy sắc mặt hắn không ổn, nở nụ cười, “Ta lại nói nhiều quá phải không?”


Lý Đà Nhan mở nắp chén trà, đẩy lá trà nổi lềnh bềnh, “Ngài dõng dạc hùng hồn với người ngoài làm gì?”


“Không phải ngài kêu ta tới à?” Nàng chống cằm.


Nếu nàng nói như vậy, Lý Đà Nhan đặt chén trà xuống, tranh luận với nàng, “Ta kêu ngài tới là vì không muốn ngài kết oán với hội thương gia. Ta đã chuẩn bị quà cho ngài, cũng cho ngài ngồi xe, mới vừa ngồi xuống chưa được một chén trà nhỏ, ngài đã nhìn chằm chằm tân lang quan của người ta. Ta không thích nghe, ngài lại trách ta.”


Đồ Vân cười thích thú, nghiêm túc giáo dục, “Sao giờ ngài keo kiệt thế, ta chỉ xem náo nhiệt thôi mà, nói chuyện phiếm với ngài để giết thời gian.”


“Vậy đổi người khác đi.”


Nàng thấy hắn hơi cáu kỉnh, hỏi: “Ngài cạnh tranh với Ân Thi Lang thấy thú vị hay sao?”


Gương mặt Lý Đà Nhan vô cảm, “Không phải cạnh tranh.”


“Vậy là gì?”


“Nếu hắn biết ngài là nữ tử, có lẽ người ngồi cạnh ngài hôm nay không phải là ta.”


“Sao công tử nói vậy.” Đồ Vân chỉ trời chỉ đất như đang diễn tuồng, suýt nữa quỳ xuống để bày tỏ lòng trung thành, “Lòng ta đối với ngài vững như đá, có nhật nguyệt chứng giám, không thể xoay chuyển.”


Thấy nàng diễn trò, Lý Đà Nhan buồn cười.


Lý Đà Nhan đích thân đặt chén trà đã được rót đầy bảy phần vào tay nàng.


“Trà cũng giống như con người, mới nhìn thì thấy màu sắc đẹp, hương vị đậm đà, hết hừng hực sẽ nhạt nhẽo. Quan huyện tự cầm chén trà này của ta đi, nếu muốn nếm loại trà khác, phải đặt chén trà này xuống trước.”


Đồ Vân rất thông minh, đương nhiên hiểu ý hắn, “Trà mới tuy ngon, nhưng không thơm bằng trà cũ.”


“Kinh thành có quá nhiều trà.” Hắn kín đáo nói, tỏ vẻ lo lắng.


Đồ Vân biết hắn không yên tâm, nói: “Lý Đà Nhan, ngài chỉ cần kiên định, nếu ta đã cầm chén trà của ngài, ta sẽ không bao giờ đặt xuống.”


Hai người nhìn vào mắt nhau, bên ngoài đường đột ngột vang lên một giọng trong trẻo: “Thứ nhất, cúi lạy trời đất.”


Đồ Vân kéo Lý Đà Nhan đi ra ngoài xem, một cặp đang quỳ lạy trời đất và cha mẹ, tiếng chúc mừng vang lên liên tục xung quanh.


Nàng cảm thấy ghen tị, thì thầm với hắn, “Khi nào chúng ta mới được như vậy.”


Lý Đà Nhan không nói gì, lặng lẽ nắm chặt tay nàng trong đám đông, giữ trong lòng bàn tay.


Ánh mắt của Đồ Vân dịu lại, mở hai tay ra, mười ngón đan vào nhau.


Sau khi cúi lạy xong, mọi người ngồi vào bàn ăn uống, những người ngồi cùng bàn kính Ân Thang, sau đó kính Đồ Vân, kêu loạn xạ, rất náo nhiệt.


Không bao lâu sau, Ân Thi Lang bị ép đi ra kính rượu. Ân Thang đứng dậy, nâng chén nói: “Chén đầu tiên này nên kính quan huyện. Nếu không nhờ sự độ lượng của ngài, con trai ta sẽ không có ngày hôm nay.”


“Ân lão gia nói quá lời rồi.” Đồ Vân nhận rượu, uống một ngụm, rượu cay nồng chảy vào ruột, rất sảng khoái.


Sau đó Ân Thi Lang kính những người khác, có lẽ sợ hắn gây ra chuyện, Ân Huyền Lang đều đi cùng hắn.


Sau khi uống ba vòng, Đồ Vân ăn xong, ợ một cái, nói: “Ta xong rồi, chư vị từ từ uống.”


Nói xong nàng chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc. Để lừa gạt mọi người, nàng cố ý lảo đảo, suýt bị ngã.


Lý Đà Nhan vội đỡ nàng, nói: “Quan huyện không giỏi uống rượu, để ta đưa ngài về.”


Ngay lúc Đồ Vân định nói ừ, một giọng nói gấp gáp vang lên: “Trong nhà có phòng dành cho khách, hay là quan huyện từ từ hẵng đi?”


Người nói chuyện là Ân Huyền Lang.


“Đúng đúng đúng, ta bận rộn nên hồ đồ quá, Huyền Lang suy nghĩ rất chu đáo.” Ân Thang nói: “Mời quan huyện đến đông các, tỉnh rượu rồi hãy đi.”


Đồ Vân nhìn Lý Đà Nhan, từ chối, nói rằng không cần, Ân Huyền Lang lại nói: “Ta nghe nói nha môn bị hỏa hoạn vẫn chưa sửa xong, quan huyện ở lại đi.”


Ân Thi Lang nói: “Đúng vậy, nhà của chúng ta nhiều phòng, chẳng lẽ thiếu phòng cho ngài.”


Dưới sự thuyết phục của mọi người, Đồ Vân đành phải đến đông các.


Bên ngoài đông các là một hồ sen xanh, xung quanh trồng trúc xanh, bên trong có đầy đủ mọi thứ, lại cách xa tiền viện.


Đóng cửa sổ lại, không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, quả thật là một nơi tuyệt vời để ngủ trưa.


Đồ Vân lười biếng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.


“Cộc cộc” Có người gõ cửa, Đồ Vân mở mắt ra, hỏi: “Ai đó?”


“Quan huyện, ta là Ân Huyền Lang.”


Đồ Vân xuống giường mở cửa, vẻ mặt Ân Huyền Lang nghiêm túc và cung kính, tư thế chỉnh tề, không dám lỗ mãng.


Thấy hắn cúi đầu không nói gì, Đồ Vân hỏi: “Có chuyện gì hay sao?”


Ân Huyền Lang gật đầu, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, tự ý đóng cửa lại.


Thấy hành động thần bí như thế, Đồ Vân hỏi: “Nói đi.”


Ân Huyền Lang lấy một lá thư trong tay áo ra, Đồ Vân liếc mắt đã nhận ra chữ viết trên bìa thư là của biểu ca.


Nàng bỏ vẻ lười biếng, hỏi: “Ai đưa cho ngươi?”


Ân Huyền Lang không dám giấu giếm, “Lần này, trước khi về Lộc Linh nhậm chức, có một vị đại nhân đức cao vọng trọng đưa cho ta, đặc biệt dặn dò phải tự tay chuyển cho quan huyện.”


“Tới Lộc Linh nhậm chức?” Đồ Vân đảo mắt, “Ngươi là quan huyện mới?”


“Vâng.”


Đồ Vân thầm ngạc nhiên, nàng chưa rời đi mà quan huyện mới đã đến, biểu ca rõ ràng đang ép nàng về kinh.


Nàng bảo Ân Huyền Lang đi ra ngoài, mở thư đọc một mình.


Nội dung trong thư khiến Đồ Vân sợ hãi, hóa ra Chu Triệu ở kinh thành biết toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở Bắc Tương.


Có vẻ như bên cạnh nàng có gián điệp của triều đình.


Nàng biết, từ lúc lấy lệnh bài của hoàng thất ra, biểu ca sớm muộn gì cũng biết, không ngờ sẽ tới nhanh như thế.


Editor: Chúc chị em chúng mình ngày 8 tháng 3 vui vẻ nhé


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin