Chương 28: Xin giúp đỡ
Đồ Vân nhảy qua cửa sổ vào phòng, nghe thấy hắn nói: “Vương Tiễn vẽ nửa chừng thì chết, chứng tỏ ông ta bị chuyện gì đó làm gián đoạn, tiểu nhị lại nói trong lầu vẽ tranh chỉ có một mình ông ta.”
“Không sai, ta đã nhìn hiện trường, tuyệt đối không phải một mình ông ta ở đó, có giấu một nữ nhân trong lầu vẽ.”
“Vì sao thấy được?”
“Thứ nhất, lầu vẽ không có bụi, tất nhiên có người quét dọn. Thứ hai, trong răng của Vương Tiễn có phấn kém chất lượng, trùng hợp là, loại phấn này giống như phấn trong nhà Trần Hủ Sinh.”
Lý Đà Nhan ngẫm nghĩ, “Ý của ngài là cùng một người?”
“Không, chắc là một nhóm người.” Đồ Vân ngồi bên cạnh hắn, “Mặt của Vương Tiễn và Trần Hủ Sinh đều bị lột ra. Ngoại trừ không có mặt, cách lột da cũng khác. Người lột Vương Tiễn là tay mới, máu thịt sâu cạn không đồng nhất, nhưng người lột Trần Hủ Sinh rõ ràng thành thạo hơn rất nhiều.”
“Theo như phỏng đoán của ngài, bọn họ đều là nữ tử. Có thể thoát thân một cách an toàn, nếu không nhờ nội ứng, thì tức là có viện trợ bên ngoài.”
Đồ Vân vỗ tay, giơ ngón tay cái lên, “Ngài tương đối quen thuộc với hội thương gia, hai người kia bình thường có quan hệ cá nhân thế nào?”
Lý Đà Nhan lắc đầu, “Bọn họ không phải là thương nhân lớn trong hội thương gia, hai người buôn bán loại hàng hóa không có liên quan đến nhau, không nghe nói có mối liên hệ thân thiết.”
“Vậy thì kỳ lạ. Nếu không quỳ lạy kết nghĩa huynh đệ, tại sao chết thảm giống nhau.”
Lý Đà Nhan hỏi: “Bọn họ sẽ tiếp tục giết người à?”
Đồ Vân không biết, “Có lẽ vậy. Ta cảm thấy đây không phải là vụ án giết người bình thường, với phương pháp tàn nhẫn như thế, không vì tiền tài, thì đó là vì trả thù.”
Đáng tiếc, nàng hỏi mọi người ở Vương gia, ngay cả Vương phu nhân khóc liên tục, cũng không tra ra Vương Tiễn có kẻ thù nào, còn Trần Hủ Sinh không có giá trị tham khảo, có quá nhiều kẻ thù.
“À, hai ngày trước ngài thật sự rời khỏi Lộc Linh phải không?”
Lý Đà Nhan im lặng, Đồ Vân nói: “Nếu công tử không muốn trả lời, ta sẽ không hỏi.”
“Lần sau nếu hỏi chuyện gì thì hào phóng hỏi, đừng dỗi như vậy, còn ra thể thống gì.”
“Vậy ngài coi ta là nữ tử hay sao.” Nàng cười thần bí khiến Lý Đà Nhan đột nhiên đỏ mặt.
“Hôm nay cảm ơn, ta về huyện nha trước.”
Nói xong, Đồ Vân bay ra khỏi cửa sổ, lập tức biến mất trong màn đêm.
Lý Đà Nhan thấy vậy, không khỏi đổ mồ hôi tay, nhìn một ít mứt trái cây trên bàn, không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Đồ Vân ra đường mua đồ ăn. Từ lúc xảy ra vụ án giết người, Tất Tiểu Bảo không đến nữa, nói rằng cha cậu bảo trong huyện nha có người chết, sợ gặp rắc rối, bây giờ nàng phải tự thân vận động.
Mua bánh bao xong, nàng mua một cái ghế mây và một bộ bàn ghế tre, nhờ người ta giao đến huyện nha, đặt trong sân.
Một thời gian nữa, trời sẽ nóng, có thể uống trà và ăn ở trong sân.
Đang lúc nàng nhàn nhã ngồi trên ghế mây đung đưa, Ân Thi Lang cùng A Tứ và A Siêu lo lắng đi tới.
“Quay lại rồi à.” Đồ Vân nhai bánh bao, thật sự muốn đá hắn ra ngoài, một nam nhân to đầu còn lén lút.
Thấy Đồ Vân bình tĩnh như thế, Ân Thi Lang miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn xung quanh, “Huyện nha không xảy ra chuyện gì chứ.”
“Nhìn thấy ta chưa chết nên ngươi ngạc nhiên lắm đúng không.”
“Công tử của ta không có ý đó.” A Tứ nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại nhân, ngài ở huyện nha một mình, không sợ hay sao? Nói thiệt chứ, ta vừa nhắm mắt đã gặp ác mộng.”
“Sợ cái gì? Sợ xác chết thình lình vùng dậy? Không cần giải quyết vụ án phải không?”
A Siêu nói: “Đại nhân, hai vụ giết người liên tiếp, chết thảm thiết như vậy, hiện giờ dân chúng không những sợ người chết, mà còn sợ người sống nữa, buổi tối cũng không dám ra ngoài.”
“Vậy được đó, bớt đi ra ngoài, mạng chó quan trọng hơn.”
Nghe Đồ Vân tùy ý như thế, Ân Thi Lang bất mãn: “Ngài có phải là quan huyện không, bây giờ huyện Lộc Linh đã có người chết, ngài lại chẳng lo lắng.”
“Sốt ruột có ích gì?” Đồ Vân tiếp tục nhai.
“Ngài...”
Hắn còn chưa dứt lời, một luồng gió thổi qua bên cạnh Ân Thi Lang, ghế bập bênh lắc lư, nhưng không thấy người đâu cả.
Ba người lạnh sống lưng, sợ tới mức ôm nhau.
Đồ Vân nhanh như ma quỷ đã đi tới trước mặt Tạ Nhẫm mới vừa bước vào hậu viện, chắp tay, “Xin chào Tạ tiên sinh.”
Tạ Nhẫm đáp lễ, “Ông chủ bảo ta tới xem, không biết có thể giúp được gì?”
“Tiên sinh tới rất đúng lúc.” Đồ Vân dẫn đường, đưa Tạ Nhẫm đến phòng khám nghiệm tử thi. Cũng may trời không nóng, nếu không hai thi thể bị lột da mặt đã sinh dòi và có mùi hôi thối.
“Ta muốn biết nguyên nhân cái chết của bọn họ, làm phiền tiên sinh.”
Tạ Nhẫm đã chuẩn bị trước, mở hộp thuốc ra, bên trong là đủ loại dụng cụ của người khám nghiệm tử thi, ông xắn tay áo lên, che mặt bằng miếng vải trắng, trông như người có kinh nghiệm.
Đồ Vân cũng che mặt, thắp một ngọn nến, lau vết máu khô trên mặt người chết, lộ ra kết cấu lộn xộn rợn người.
Sau khi mổ xẻ thi thể với Tạ Nhẫm xong, hai người cùng nhau ra sân rửa tay. Đồ Vân kéo miếng vải trên mặt xuống, hỏi: “Tiên sinh có nhìn ra manh mối không?”
Tạ Nhẫm bình tĩnh nói: “Bọn họ đều chết do mất máu quá nhiều.”
“Bởi vì bị lột mặt?”
“Ừ, trên mặt có nhiều mạch máu, sau khi lột da, sẽ chảy máu liên tục cho đến khi chết. Da của vết thương cuộn vào trong, bọn họ chắc đã bị lột mặt khi còn sống.”
“Ta thấy bọn họ không hề giãy giụa, có phải do uống thuốc gì nên bị hôn mê?”
Tạ Nhẫm nói: “Có rất nhiều loại thuốc này, tạm thời không thể kết luận.”
Hai người thản nhiên thảo luận về người chết, ba người trong sân đứng ngây ra như phỗng giống người câm.
Đồ Vân vào phòng lấy chén trà mang về từ hiện trường vụ án, đưa cho Tạ Nhẫm, “Trước khi chết, chắc đã uống trà, nhưng đây là hai loại trà khác nhau.”
Tạ Nhẫm ngửi, cầm một lá trà lên ngửi kỹ, “Cái này có trộn bột nhuyễn cốt.”
“Bột nhuyễn cốt?”
“Ừm, tiệm thuốc không bán loại thuốc này, cần tự mình nghiên cứu tạo ra.”
Đồ Vân hỏi: “Ai sẽ nghiên cứu tạo ra nó?”
“Thợ săn.” Tạ Nhẫm nói: “Bọn họ thường bôi bột nhuyễn cốt lên cung tên hoặc là nỏ để săn thú.”
“Nếu con người ăn nó sẽ bị ra sao?”
“Tay chân sẽ nhanh chóng tê liệt, cho dù bị chặt tay chân cũng không thể nhúc nhích, nhưng năm giác quan đều cảm nhận được, đầu óc tỉnh táo, vẫn có thể cảm thấy đau đớn.”
Đồ Vân lập tức hiểu vì sao bọn họ không giãy giụa, nhưng con ngươi lại hoảng sợ, cơ mặt run rẩy.
Hung thủ rất có khả năng ra tay trong lúc người ta tỉnh táo, phải tàn nhẫn và bình tĩnh cỡ nào mới có thể làm được.
“Cảm tạ tiên sinh đã chỉ điểm, nếu không ta thật sự không biết nhờ ai.”
“Đại nhân muốn cảm tạ thì cảm tạ ông chủ của ta.” Tạ Nhẫm cất dụng cụ đã được rửa sạch, đeo hộp thuốc đi ra ngoài.
Đồ Vân đuổi theo hai bước, “Có một việc riêng muốn hỏi tiên sinh.”
“Đại nhân cứ nói đừng ngại.”
“Nghe nói sức khỏe Lý công tử không tốt, không biết bị bệnh gì?”
“À...” Tạ Nhẫm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, “Là bệnh lạnh thấu xương. Thường xuyên cảm thấy tay chân lạnh buốt, sợ lạnh, một khi làm việc quá sức sẽ đau nhức khó chịu, chủ yếu cần nghỉ ngơi và bảo dưỡng.”
Đồ Vân nhíu mày hỏi: “Ta thấy Lý công tử rất coi trọng việc ăn mặc, nhà cũng không thiếu tiền, vẫn không chữa hết hay sao?”
Tạ Nhẫm nuối tiếc lắc đầu, “Hắn bị bệnh từ thời trẻ, khi phát hiện đã quá muộn, có thể bảo dưỡng được như ngày nay là hoàn toàn không dễ.”
“Ngày thường có gì cần ăn kiêng hoặc là bổ sung không?”
“Ít uống rượu, ẩm thực chủ yếu là ăn đồ ấm và thanh đạm, có thể thường xuyên phơi nắng...”
Tạ Nhẫm nói xong rời đi, Đồ Vân đứng tại chỗ trầm tư, thảo nào Lý Đà Nhan uống rượu sẽ say, có lẽ do bệnh tật hành hạ, không quen uống rượu.
Sau buổi trưa, một thiệp mời được gửi đến huyện nha, hội thương gia mời Đồ Vân đến Hương Diệp Viện dự tiệc vào buổi tối.
Đồ Vân để thiệp mời sang một bên, ngồi trên ghế bập bênh ngâm nga một khúc nhạc.
Tất Lương và Ân Thi Lang thấy thế, trực tiếp biến thành kiến bò trên chảo nóng.
Ân Thi Lang kiêu ngạo, chỉ vào Đồ Vân nói: “Đây là do cha ta đứng đầu, ngài đừng không biết điều.”
Đồ Vân phớt lờ, “Hèn gì hôm nay thình lình về lại nha môn, hóa ra là làm thuyết khách cho cha ngươi.”
Tất Lương không dám kiêu căng, thủ đoạn mềm dẻo lòng vòng nhẹ nhàng bên tai Đồ Vân, “Đại nhân, có nhiều thương nhân mời ngài, ngài không đi thì không ổn đâu. Lỡ như có chuyện quan trọng cần bàn bạc, chẳng phải sẽ trì hoãn đại sự hay sao. Hơn nữa, bây giờ ngoại trừ vụ án giết người, nếu có thể hợp tác với các thương nhân để giải quyết vụ án, chẳng phải là làm ít và hiệu quả hơn sao.”
Hai người kẻ xướng người hoạ giống như ve sầu trên cây, ồn ào khiến đầu óc Đồ Vân sắp nổ tung.
“Được rồi, ta sẽ đi.” Không phải chỉ đi ăn ké thôi sao, chẳng mong gì hơn.
Ân Thi Lang “Hừ”, “Vậy mới được.”