Chương 15: Dan díu
Một đêm trôi qua. Sau khi tỉnh dậy Lý Đà Nhan ngạc nhiên, tối hôm qua hắn ngủ chung giường với quan huyện mà ngủ rất ngon, không hề có giấc mơ nào.
Trước đây ở nhà, giường cao chăn mềm, sang trọng thoải mái, thắp hương an thần, đi ngủ sớm, kết quả vẫn trằn trọc cả đêm, hoặc chỉ ngủ hai canh giờ đã dậy.
Chuyện này là thế nào?
“Dậy ăn sáng.” Đồ Vân dọn chén đũa xong, chỉ vào chậu nước rửa mặt trên bệ, “Chắc vẫn còn ấm.”
Lý Đà Nhan bước tới đó rửa mặt, sau đó ngồi xuống ăn, khuôn mặt mờ mịt không có chút biểu cảm.
Đồ Vân thấy hắn lẳng lặng ăn sáng, cũng không chủ động lên tiếng.
Lý Đà Nhan ăn canh, không chạm vào bánh bao bột bắp.
“Ăn xong rồi à?”
Lý Đà Nhan gật đầu.
Đồ Vân tìm sợi dây thừng, Lý Đà Nhan chủ động đưa hai tay ra sau lưng, sau đó một đầu sợi dây bị nhét vào lòng bàn tay hắn.
“Nếu có chuyện khẩn cấp, ngài kéo cái này, sợi dây sẽ lập tức tháo ra.”
“Ngài định làm gì?”
“Hôm nay ta ra ngoài trại xem xét, trước khi chạy trốn phải kiểm tra địa hình.”
Đồ Vân lấy một con dao găm từ thắt lưng, luồn vào giày của Lý Đà Nhan, “Hy vọng ngài sẽ không sử dụng cái này.”
“Ngài nhớ cẩn thận, núi ở nơi này rất phức tạp, ngài đừng để bị lạc đường.”
“Yên tâm đi.”
Đồ Vân mang đồ ăn đi, sau đó cả ngày không hề thấy ai.
Khi mặt trời dần dần lặn xuống núi, Lý Đà Nhan nhìn ánh sáng đỏ trên cửa sổ, hắn không khỏi lo lắng.
Cửa đột ngột bị mở ra, Lý Đà Nhan lập tức quay qua nhìn, thấy một nữ tử.
Nữ tử này mặc áo choàng có mũ màu đỏ, da trắng như tuyết, trông trong sáng, đôi mắt tỏa ra ánh sáng thuần khiết và vô hại, tuy không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng giống như một đóa mẫu đơn được cưng chiều từ bé.
“Ngươi là Lý công tử phải không?” Nàng ngượng ngùng hỏi, ánh mắt e lệ.
“Tiểu thư là?”
Nàng hào hứng giới thiệu bản thân, “Ta là em gái của đại đương gia, tên là Tôn Bảo Diên, ba ngày nữa chúng ta sẽ thành hôn.”
Lý Đà Nhan cau mày thở dài, có vẻ là sự thật.
Tôn Bảo Diên đến trước mặt hắn, nhìn chăm chú, “Ngươi đẹp quá, đẹp hơn tất cả mọi người trong trại.”
Lý Đà Nhan không đáp lại.
Tôn Bảo Diên không biết mắc cỡ, nhìn không chớp mắt, vuốt một lọn tóc dài trước ngực, nhìn tới nhìn lui thật kỹ.
“Ca ca ta nói, ngoại trừ chân ngươi không tốt, cái gì cũng giỏi, ngoại hình tuấn tú, biết kiếm tiền, tương lai thành thân với ngươi, ta sẽ không khổ cực. Nếu ngươi dám thay lòng đổi dạ, hắn sẽ đánh gãy chân kia của ngươi.”
Những lời ác độc như vậy mà nàng nói một cách mới mẻ và thoát tục, giống như đây là chuyện bình thường và hợp lý.
Lý Đà Nhan dứt khoát tỏ rõ thái độ, “Tôn tiểu thư, ta sẽ không cưới ngươi.”
“Vì sao?”
“Nếu các ngươi muốn tiền, ta sẽ đưa, nhưng hôn nhân là chuyện trọng đại, chú trọng đến việc đôi bên đều có tình cảm, nếu không ngươi sẽ không hạnh phúc. Nếu ca ca của ngươi thật lòng muốn tốt cho ngươi, hắn nên tìm một nam tử thích ngươi và yêu quý ngươi để thành thân.”
“Nhưng ca ca muốn ta xuống núi. Hắn nói làm cướp không phải là chuyện cả đời, hơn nữa ta là một nữ tử, không thích hợp làm cướp.”
“Vậy hắn hãy đặt đao xuống, cải tà quy chính đi.”
“Một ngày là cướp thì mãi mãi là cướp, ca ca nói rằng chỉ hy vọng ta có thể gả cho người trong sạch, cả đời không lo cơm áo gạo tiền.”
Tôn Bảo Diên ngồi xổm xuống, cười rạng rỡ, “Ca ca ta đã nhìn trúng ngươi, bây giờ ta cũng nhìn trúng ngươi. Người ta nói tâm sinh tướng, ngươi tuấn tú như vậy, nhất định cũng là người có tấm lòng lương thiện. Sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ sinh con cho ngươi.”
Nàng ngây thơ, Lý Đà Nhan cảm thấy bất lực giống như một cú đấm vào bông, nói lý lẽ cũng vô dụng.
“Tiểu thư…… không thích ai hay sao?”
Ngón tay như hành lá của Tôn Bảo Diên quấn tóc, “Ta không biết có thích A Phong không, nhưng ca ca không cho ta thân thiết với hắn. Ca ca nói, A Phong là cướp, không xứng với ta.”
“A Phong là người trong trại à?”
Nghĩ đến A Phong, trông Tôn Bảo Diên đầy sức sống, “Ừ, ta và hắn lớn lên cùng nhau. Mỗi lần xuống núi hắn đều mang cho ta nhiều thứ thú vị trong thành, hắn còn đối xử với ta tốt hơn ca ca nữa. Ta cảm thấy vui nhất khi ở bên hắn.”
“Có lần ta ra ngoài trại, bị trẹo chân, hắn đi tìm ta, kết quả gặp vài con sói. Vì bảo vệ ta, cánh tay hắn bị sói cắn nát. Hắn chống cự đến hơi thở cuối cùng, đưa ta về trại.”
Lý Đà Nhan mỉm cười, “Không màng đến tánh mạng của bản thân vì ai đó, không phải thích thì là cái gì?”
“Ngươi nói A Phong thích ta?”
Lý Đà Nhan gật đầu.
Vốn không rành chuyện đời, Tôn Bảo Diên cười ngây ngô, sau đó đi ra ngoài như chim bay ra, “Để ta đi hỏi hắn.”
Thấy cô nương cuối cùng đã rời đi, Đồ Vân ngồi xổm nãy giờ trên mái nhà xoay người đi xuống, nghênh ngang bước vào phòng.
"Không ngờ công tử còn biết dạy học và giải đáp nghi vấn, chỉ người ta khỏi con đường lầm lạc.”
Lý Đà Nhan nhíu mày khi thấy Đồ Vân bẩn thỉu và lấm lem, “Tại sao ngài thành ra thế này?”
“À, bất cẩn giẫm trúng cái bẫy.”
“Để bảo vệ người trong trại, đặt bẫy là chuyện bình thường, quan huyện không nghĩ tới vấn đề đó hay sao?”
“Nếu không nghĩ tới vấn đề đó, ngài cho rằng vẫn có thể nhìn thấy ta à?” Đồ Vân cởi áo khoác da cừu bẩn thỉu ra, thay áo khác, lẩm bẩm: “Nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy, cứ mỗi ba đến năm bước là có một cái bẫy. Ai không biết sẽ nghĩ rằng có bảo vật ở trong trại, đề phòng chặt chẽ đến thế.”
“Có lẽ là vì Tôn tiểu thư.”
“Người vừa rồi phải không?”
“Ừ, là em gái của đại đương gia.”
Đồ Vân cởi quần ra, mở cái rương quần áo ở đầu giường, tùy tiện rút ra một cái quần vừa dài vừa rộng đầy những miếng vá mặc vào, “Trông như hoa như ngọc, sau này con cái của hai người chắc chắn xuất sắc. Con gái sẽ nghiêng nước nghiêng thành, con trai sẽ như Phan An.”
“Nàng có lẽ chưa bao giờ xuống núi.”
“Hả?” Đồ Vân xắn ống quần, ngồi xuống đối diện hắn, “Sao ngài biết?”
Lý Đà Nhan kéo lỏng đầu sợi dây thừng, thả tay ra, “Bàn tay của nàng mềm mại, chắc không biết võ công. Nói chuyện thẳng thắn, không màu mè, ánh mắt hồn nhiên, có cảm giác ngây thơ, chắc chắn được cưng chiều ở trong trại, không trải qua những nguy hiểm trong đời, không biết phân biệt thiện ác đúng sai.”
Đồ Vân tiêu hóa những lời này một lúc, “Vì sao muốn gả cho ngài?”
“Ca ca của nàng không muốn nàng làm cướp, cho nên tìm lối thoát.”
“Ồ.. Hiểu rồi.” Đồ Vân rót chén trà, uống ừng ực, “Người ta có ý định bắt ngài từ lâu rồi, không phải do ngài đến sườn núi Thạch Bi. Chuyện này không liên quan đến ta.”
“Ngài đừng đẩy sạch sẽ như vậy, nếu ta không đến sườn núi Thạch Bi, bọn họ sẽ không ra tay nhanh như vậy.”
Đồ Vân mỉm cười, chống cằm hỏi hắn, “Ta muốn nghe lời nói thật. Ngài thật sự không cưới Tôn tiểu thư như hoa như ngọc này à?”
“Quân tử không cướp thứ mà người khác thích.” Lý Đà Nhan thong thả uống trà, đôi mắt dịu dàng pha chút lạnh lùng, “Nàng đã có người trong lòng, chẳng qua bản thân không biết mà thôi.”
“Công tử thì sao?”
Lý Đà Nhan khẽ nhướng mí mắt, “Không phải ta đã có quan huyện hay sao.”
Đồ Vân khẽ cười, “Nếu đã như vậy, ta sẽ bắt đầu phá hủy, công tử đừng trách ta làm hỏng lương duyên của ngài.”
“Tùy ngài, nhưng..”
“Đừng quá đáng phải không.”
*****
Ngày hôm sau, Đồ Vân tháo miếng vải đen cản trở trên mặt, lấy một nắm tro bôi lên mặt, bưng một bình trà nóng, gõ cửa phòng Tôn Bảo Diên.
“Ai đó?”
“Tiểu thư, ta mang trà cho ngài.”
“Vào đi.”
Đồ Vân đẩy cửa vào, Tôn Bảo Diên ngồi trong phòng, hai mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
“Tiểu thư có chuyện gì vậy?” Đồ Vân tỏ vẻ quan tâm.
Tôn Bảo Diên nức nở ngẩng đầu, “Ngươi là ai?”
“Ồ, tiểu nhân vốn làm ở trong bếp, hai ngày nay mới được chuyển ra ngoài, ngài thấy lạ là chuyện bình thường.”
Tôn Bảo Diên đang buồn bã, không thèm hỏi, “A Phong nói rằng hắn không thích ta.”
“Ngài sắp thành thân, hắn đương nhiên không dám nói thích ngài, trừ phi hắn chán sống.”
“Vì sao?”
Đồ Vân ngồi xổm bên cạnh chân nàng, nhẹ nhàng đấm chân, “Tiểu thư nghĩ lại đi, ngài sắp trở thành nương tử của nam nhân khác, A Phong có lý do gì mà nói thích ngài.”
“Nhưng... Nhưng đó là sự sắp xếp của ca ca ta.”
“Cho nên, A Phong trung thành và tận tâm với đại đương gia, làm sao dám trái ý đại đương gia.”
“Nhưng...” Tôn Bảo Diên ôm ngực, rơi lệ: “Ta cảm thấy buồn lắm, từ ngày hôm qua ta đã không ngủ được, cũng không muốn ăn gì cả.”
“Tiểu thư, ngài phải giữ gìn sức khỏe.” Đồ Vân nhíu mày sầu lo, nhỏ giọng oán giận: “Không biết đại đương gia nghĩ gì, tại sao cố tình chọn Lý Đà Nhan cưới ngài, hắn không phải là người tốt.”
Tôn Bảo Diên lau nước mắt, hỏi: “Sao không tốt?”
“Ta nghe những người xuống núi nói rằng, Lý Đà Nhan không thích nữ nhân, hắn dan díu với quan huyện mới tới.”
“Quan huyện? Đó không phải là nam tử hay sao?”
“Đúng vậy.” Đồ Vân nghiêm túc bịa chuyện, “Chắc tiểu thư không biết, hiện giờ đang thịnh hành đồng tính luyến ái nam, đã có hai nam nhân có tình cảm với nhau trở thành phu thê. Những người này không có hứng thú với nữ nhân, hai lạng thịt ở phía dưới không cứng được.”
“Cái gì?” Tôn Bảo Diên kinh ngạc đến mức khô nước mắt, “Ý ngươi là Lý công tử và quan huyện là quan hệ như thế?”
“Đương nhiên, cách đây một thời gian, huyện Lộc Linh còn đồn, hai người đó ở chung phòng, về chung xe, dân chúng đều nói trời có sương mù. Nếu không thì tại sao Lý Đà Nhan đã lớn tuổi mà vẫn chưa có gia đình.”
Nghe vậy, Tôn Bảo Diên gào khóc, “Ta không tin, tại sao ca ca lại tìm một người như vậy cho ta.”
“Đúng vậy, có lẽ đại đương gia không hỏi thăm rõ ràng.”
Tôn Bảo Diên đi qua đi lại trong phòng, lo lắng như đang giẫm đá lửa.
“Thảo nào ngày hôm qua, hắn nhất quyết không chịu cưới ta.” Tôn Bảo Diên dừng lại, “Không được, ta phải thử Lý Đà Nhan, có phải hắn thật sự có hứng thú với nam nhân không.”
Vốn tưởng rằng đã thành công rực rỡ, kết quả câu này của nàng khiến Đồ Vân bất lực.
“Tiểu thư, sao thử chuyện này được?” Không thể cởi trần Lý Đà Nhan, sau đó tìm một nữ nhân để xem thử định lực của hắn.
“Ngươi đi đi.”
“Hả?”
Tôn Bảo Diên quả quyết nói: “Ngươi không phải là nam nhân hay sao? Ngươi đi quyến rũ hắn, xem thử có tác dụng không.”
“Ối....” Ha ha, tiểu thư đúng là thông minh.
**************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày