MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 16: Khẽ rung động


Cứ như vậy, dưới ánh mắt ép buộc của Tôn Bảo Diên, Đồ Vân bưng một chậu nước ấm, nghênh ngang vào phòng Lý Đà Nhan trong màn đêm yên tĩnh.


Lý Đà Nhan thấy Đồ Vân không che mặt, tưởng rằng đã bị lộ, kinh hãi nói: “Sao ngài...”


“Suỵt!” Đồ Vân mấp máy miệng, sau đó ánh mắt điên cuồng nhìn về phía cửa sổ bên trái.


Khóe mắt Lý Đà Nhan liếc qua chỗ cửa sổ, mơ hồ phát hiện bóng người nhưng không rõ ràng.


Đồ Vân giả vờ lớn tiếng, “Lý công tử, ngâm chân cho thoải mái.”


Lý Đà Nhan bị bắt ngồi trên giường, hai chân giẫm trên mặt đất thật chặt, thấp giọng, “Chuyện gì thế này?”


Đồ Vân định xắn tay áo lên, nhưng bởi vì mặc quá dày, làm thật lâu cũng chỉ lộ cổ tay.


Nàng thở dài, giơ tay nắm chân hắn, “Tục ngữ nói, ta không vào địa ngục thì ai vào.”


Lý Đà Nhan rụt chân lại, “Ngài bớt đánh đố đi.”


“Nước đang ấm, ngài có chắc là không muốn rửa không?”


“Không rửa.”


“Vì sao? Ngài bốc mùi rồi.”


Lý Đà Nhan im lặng, chân bị tật lùi lại né tránh.


Đồ Vân hiểu ngay lập tức, thò tay xuống nước trêu chọc, “Tôn tiểu thư đã đi, tỏ tình thất bại rồi.”


Lý Đà Nhan không hề ngạc nhiên, “Vậy chứng tỏ A Phong thật sự yêu nàng, thân phận thấp kém nên không dám làm giai nhân lỡ dở.”


“Làm sao ngài xác định A Phong nhất định thích Tôn tiểu thư?”


“Không thân cũng chẳng quen, tánh mạng của mình quan trọng hơn, chẳng lẽ chỉ vì quen nhau từ thuở còn thơ hay sao?”


Đồ Vân mỉm cười, “Ngài chưa từng thành thân, sao biết nhiều vậy?”


Lý Đà Nhan quay đầu không trả lời.


Đồ Vân chợt sửng sốt, “Ấy, Lý công tử, sao ngài lại nói như thế, ta là nam nhân.”


Lý Đà Nhan cau mày, thấp giọng hỏi: “Ngài đang làm cái quái gì vậy?”


“Công tử thông minh.” Đồ Vân cười thần bí, đặt tay lên đầu gối hắn, “Hy vọng công tử rộng lượng, chút nữa bất kể ta làm chuyện gì, đừng ra tay đánh người.”


“Có ý gì?”


“Ngài hãy đến gần chút.”


Lý Đà Nhan cúi xuống, cúi đầu, gương mặt tuấn tú chỉ cách Đồ Vân một ngón tay.


Bốn mắt nhìn nhau, Lý Đà Nhan tựa như chạm phải than hồng, vội vàng lùi ra phía sau.


Nhưng hắn không thành công, Đồ Vân đã nắm vạt áo hắn, kéo hắn lại.


Lý Đà Nhan lùi hai chân ra sau quá mạnh, với lực kéo như vậy, cơ thể hắn mất thăng bằng, miệng áp vào người Đồ Vân.


Sự đụng chạm nhẹ nhàng khiến tâm hồn Lý Đà Nhan rung động, tựa như một tấm màn mỏng như cánh ve bị đâm thủng không hề báo trước.


Hai má hắn đỏ ửng, chống tay xuống đất muốn đứng dậy, nhưng vạt áo trước lại bị Đồ Vân nắm chặt.


“Ngài làm gì đó?”


“Đóng kịch phải làm cho trót, không thể bỏ dở nửa chừng.” Đồ Vân hôn hắn.


Môi áp chặt vào môi, Lý Đà Nhan hơi chống cự, Đồ Vân cắn hắn một chút, rồi nhẹ nhàng liếm mút.


Gương mặt Lý Đà Nhan như lửa đốt, vừa âm thầm cạnh tranh với Đồ Vân, vừa bị Đồ Vân hôn đến mức trời đất quay cuồng.


Hai người lăn lộn dưới đất như đang đánh nhau, Đồ Vân nhân cơ hội chưởng tắt ngọn nến, căn phòng chìm vào bóng tối.


Đồ Vân buông Lý Đà Nhan ra, nàng ở trên, hắn ở dưới.


Lý Đà Nhan đột nhiên yếu ớt vung tay ra, nàng nắm lấy, ấn xuống đất, “Đã nói đừng đánh người.”


“Ngài có biết ngài đang làm gì không?” Giọng Lý Đà Nhan rất nhỏ, hai mắt phẫn nộ và tuyệt vọng, giống như một con kiến bị người ta đạp mạnh nhưng không thể phản kháng.


“Biết.” Đồ Vân cúi đầu, thì thầm vào tai hắn, “Ta hôn ngài.”


Lý Đà Nhan trừng hắn, nụ cười sầu thảm, “Quan huyện tùy ý giẫm đạp ta chỉ để điều tra vụ án hay sao?”


Trong mắt hắn, Đồ Vân cảm nhận được sự phẫn nộ và trái tim băng giá vì bị xúc phạm, nàng chợt thấy có lẽ mình đã hơi quá trớn.


“Ta thề không có.” Đồ Vân nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa sổ đã rời đi, thổi một luồng gió nóng vào tai Lý Đà Nhan, “Ta hôn vì đó là ngài.”


Nói xong, Đồ Vân nhanh chóng hôn vào má người đó, giả vờ hoảng loạn chạy ra ngoài.


Qua một hồi lâu, Lý Đà Nhan ngồi dậy, hắn không quan tâm đến quần áo xộc xệch, trong đầu tràn ngập những lời mập mờ của Đồ Vân.


Ở ngoài phòng, Đồ Vân đuổi theo Tôn Bảo Diên, cố ý giả bộ bị xúc phạm, “Tiểu thư đã thấy rồi đó, Lý Đà Nhan này...”


Chưa kịp nói xong, Tôn Bảo Diên đã che mặt, khóc lóc chạy về phòng.


Đồ Vân đứng tại chỗ, xấu hổ chớp mắt, “Không cần khóc thành như vậy, chẳng phải mới gặp Lý Đà Nhan một lần hay sao?”


Nàng lắc đầu trở về, cửa vẫn mở, ánh trăng chiếu vào trước giường, ngay mũi giày của Lý Đà Nhan.


Lý Đà Nhan đã lên giường, cong lưng, nằm quay mặt vào trong.


Đồ Vân đóng cửa đi tới, nằm phía bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta xuống núi đưa thuốc phiện, ngày mốt chúng ta sẽ rời đi.”


Không ai đáp lại lời của Đồ Vân.


Nàng thử vỗ Lý Đà Nhan, lại nghe một tiếng gầm, “Đừng chạm vào ta.”


Đồ Vân đành buông tay, nhắm mắt ngủ.


Ngày hôm sau, mới vừa ăn sáng xong, Đồ Vân đã bị kêu đi, nói là xuống núi giao dịch, phải bắt đầu tuần tra núi sớm để đảm bảo Ân gia không dẫn người tới phục kích.


Đồ Vân trói Lý Đà Nhan xong, đi ra ngoài. Lúc đóng cửa, cố ý nhìn hắn, từ sáng đến giờ, hắn không hề nói chuyện.


Hắn không nhìn nàng, chỉ yên tĩnh ngồi trên giường.


Cửa đóng “rầm”, cơ thể gượng gạo của Lý Đà Nhan thả lỏng, cụp mí mắt, vẻ mặt ảm đạm.


Đồ Vân vừa rời đi không bao lâu, ba người ào ạt xông vào, hai nam nhân cao lớn vạm vỡ và một nữ nhân.


“Các ngươi định làm gì?”


Nữ nhân cười nói: “Ngày cưới đã được định sẵn, hôm nay ngươi sẽ trở thành cô gia của chúng ta, bọn họ thay quần áo cho ngươi.”


Lý Đà Nhan bị sốc, “Làm phiền ngươi chuyển lời đến Tôn tiểu thư, ta không thể thành thân với nàng.”


“Chuyện này không phải do ngươi quyết định.”


Nữ nhân mở một cái bình nhỏ, đặt dưới mũi hắn, Lý Đà Nhan mới hít một hơi đã cảm thấy choáng váng, sau đó tay chân bủn rủn, ngã xuống giường.


“Mau thay áo cưới cho hắn, đừng chậm trễ giờ lành.”


Lý Đà Nhan không ngất xỉu, ý thức mơ màng, miễn cưỡng có thể thấy rõ người, biết đang xảy ra chuyện gì.


Bọn họ cởi áo ngoài, mặc áo cưới đỏ tươi cho hắn, sau đó đội khăn trùm đầu mà nữ tử thành thân mới dùng.


*********


Lần này xuống núi giao dịch, đại đương gia không đi, A Phong dẫn cả đội đến sườn núi Thạch Bi.


Ánh trăng chiếu xuống khu rừng khô héo, đám sơn tặc phóng ngựa rất nhanh. Đồ Vân nhìn thấy A Phong chỉ nắm cương ngựa bằng một tay, tay kia quấn nhiều lớp vải bông.


Chẳng lẽ do trước đây cứu Tôn tiểu thư nên bị thương?


Tại sao giống như không có bàn tay.


Tới nơi, Đồ Vân cưỡi ngựa quanh núi để tìm kiếm, sau khi không phát hiện có gì khác thường mới quay về đội và đợi cả đêm.


Ở nơi khác, trong trại tràn ngập sắc đỏ vui mừng, Lý Đà Nhan yếu ớt được người đỡ quỳ xuống đệm hương bồ.


Chỉ nghe tiếng hét “Thứ nhất, cúi lạy trời đất”, hắn bị người ta ấn đầu xuống lạy.


“Thứ nhì, cúi lạy cha mẹ.”


Trong đường cực kỳ náo nhiệt, người dân trong trại đưa gia đình tới xem lễ cưới. Mấy đứa trẻ chạy lung tung bị người lớn la hét kéo về, đứng hai bên.


Lý Đà Nhan mơ màng, nhìn từ dưới khăn trùm đầu màu đỏ, thấy vô số bàn chân kích cỡ khác nhau.


“Phu thê lạy nhau!”


Một âm thanh dõng dạc xuyên qua màng nhĩ, Lý Đà Nhan yếu ớt giống như bệnh nhân bị liệt đã lâu, sau một lúc thì đổ mồ hôi trên trán, chóng mặt hoa mắt.


“Đưa vào động phòng.”


Chân Lý Đà Nhan yếu ớt, được người ta đỡ vào phòng Tôn Bảo Diên.


Không khí vui vẻ trong trại vẫn còn tiếp tục, những cái bàn vuông bày đầy rượu và thức ăn, người dân trong trại ngồi quây quần ăn uống và cười đùa.


Lý Đà Nhan ở rể, cho nên gánh nặng kính rượu đổ lên vai Tôn Bảo Diên. Nàng bưng rượu, gương mặt không hề vui vẻ, cứng đờ mời mọi người.


“Chúc mừng đại đương gia đã tìm được một người em rể tốt.”


Nghe vậy, mọi người lần lượt đặt đũa xuống, gửi lời chúc mừng đến đại đương gia.


Cùng với tiếng chúc mừng loạn xị, đại đương gia rất vui vẻ, ném chén gốm, rót vò rượu “ùng ục”, vạt áo trước ướt đẫm.


Một người đã say giơ vò rượu lên cao, “Nhị tiểu thư, ta chúc các ngươi sớm sinh quý tử.”


Mật khẩu bốn chương sau: tên tác giả, viết liền nhau, không dấu, không viết hoa


Đôi mắt Tôn Bảo Diên ửng đỏ và sưng vù, tìm kiếm trong đám đông, “A Phong đâu? Ta muốn gặp A Phong.”


“Hắn đã đến sườn núi Thạch Bi, sẽ mau trở về.”


Tôn Bảo Diên mặc áo đỏ, nhưng thậm chí không thể nở nụ cười, “Ta đi tìm hắn.”


“Bảo Diên.” Đại đương gia tức giận quát, “Hôm nay là ngày vui của muội, không được đi.”


“Ca ca” Tôn Bảo Diên quay đầu lại, rơi nước mắt, “Ta muốn ở bên A Phong.”


“Sau này hai đứa vẫn có thể chơi với nhau.”


“Không phải, ta... ta muốn ở bên hắn cả đời.”


Hai ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, nói chuyện với A Phong, hắn luôn né tránh, không cãi nhau ầm ĩ với nàng như trước đây.


Đại đương gia không muốn thấy nàng khóc, đáng tiếc một kẻ thô lỗ sẽ không bày tỏ sự đau lòng, mở miệng nói những lời tràn đầy tức giận, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, muội và A Phong không được.”


“Vì sao? Ta thích ở bên hắn, hắn đối xử với ta tốt hơn ca ca nữa.”


Đại đương gia nghẹn lời, ngang ngược nói: “Vậy cũng không được, hắn là cướp.”


“Không phải ca ca cũng là cướp hay sao? Có gì không tốt.”


Đại đương gia nổi giận, đập vò rượu, “Bởi vì ta là cướp cho nên không muốn muội gả cho cướp, muội hiểu không?”


“Ca ca..” Hai mắt Tôn Bảo Diên đẫm lệ, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống vạt áo.


“Muội không cần kính rượu, đi vào động phòng đi.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin