MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 45: Hiểu lầm


Lý Đà Nhan tự biết không đủ sức để bế Đồ Vân lên lầu, cho nên bảo Kỳ Quan dừng xe ngựa ở cửa nha môn.


Đồ Vân uống nhiều đến mức khó chịu, ngâm nga cả đêm, không nôn, nằm trong lòng Lý Đà Nhan liên tục than nóng.


Lý Đà Nhan kêu Kỳ Quan mang một bình trà tới, sau đó khóa cửa, cởi quần áo nặng nề của nàng ra.


Trong lúc cởi, Đồ Vân mơ màng nhìn hắn, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì làm nũng với hắn như trẻ con.


“Lý Đà Nhan, ta gặp được chàng là quá tốt.” Nàng hôn Lý Đà Nhan, cười khúc khích.


Lý Đà Nhan cởi áo ngoài đặt trên đầu giường, vén chăn lên, “Nằm xuống.”


“Ờ” Nàng nằm xuống dang tay dang chân.


Lý Đà Nhan rót chén trà, đưa đến miệng nàng, “Uống đi.”


Đồ Vân ngoan ngoãn uống hai ngụm, “Vẫn còn nóng.”


Lúc này nàng chỉ mặc một cái áo, nếu cởi ra thì không còn gì nữa.


Lý Đà Nhan lục lọi toàn bộ căn phòng phía bắc nhưng không tìm thấy cái gì để quạt, vừa quay lại, Đồ Vân đã nằm trần truồng trên giường.


Đồ Vân nghiêng người, gò má ửng hồng như đào, eo thon thả nhấp nhô như dãy núi, cánh tay ngọc nửa che bộ ngực đầy đặn, một chân co lại, chân kia hơi duỗi ra, ánh nến phản chiếu trên làn da trắng nõn của nàng, ham muốn và thuần khiết hòa vào nhau, quyến rũ mà không hề hay biết.


Lý Đà Nhan ngừng tại chỗ, nhìn sang chỗ khác, thong thả hít một hơi thật sâu.


Ngày hôm sau, Đồ Vân tỉnh dậy trong trạng thái choáng váng, đầu đau như búa bổ, dạ dày cảm thấy đắng chát.


Nàng mở mắt, thấy mình đang khoác áo choàng xanh, bên trong không mặc gì cả.


Đồ Vân giật mình, sau đó nhìn Lý Đà Nhan, ngoại trừ không có áo choàng, hắn ăn mặc rất chỉnh tề, một cánh tay lót sau gáy, một cánh tay ôm nàng, giống như thần tiên say rượu đang tựa đầu vào núi xanh.


Nàng quấn chặt áo choàng, trèo lên trên như hồ ly, “Lý Đà Nhan.”


Lý Đà Nhan chưa dậy, Đồ Vân cúi xuống hôn lên mặt hắn, “Chàng đúng là quân tử, cởi đồ ta ra hết mà bản thân lại mặc đầy đủ.”


Đồ Vân đắp áo choàng lên người hắn, rón rén mặc quần áo xuống giường, đón ánh nắng ban mai, giơ tay lên, duỗi người.


Sau đó nàng đóng cửa phòng, ra phố mua đồ ăn, bất ngờ phát hiện có rất nhiều công nhân trong thành, có người khiêng thang thật dài, có người khiêng sào tre có treo đèn lồng đỏ.


Nhìn thấy nàng, các công nhân lịch sự gật đầu, “Chào buổi sáng quan huyện.”


Người dân bên cạnh nhìn thấy nàng cũng gật đầu chào, “Đại nhân dậy sớm vậy.”


“Chào buổi sáng” Đồ Vân ngượng ngùng vẫy tay.


Một đám trẻ con cầm đèn lồng nhỏ đang chạy tới, trông rất vui vẻ.


Đồ Vân né tránh, hơi hoang mang. Sau đó nhìn thấy người quen - Khuynh Thành.


“Xin chào đại nhân.” Nàng cúi xuống hành lễ, lụa trắng che mặt được vén lên một góc, gương mặt thoát tục đẹp tuyệt trần mất đi một lớp phù phiếm vào ban ngày, tựa như đại tiểu thư của gia đình nào đó.


“Chuyện gì đang xảy ra?”


“Lễ hội đèn lồng đó, canh năm hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị.”


“Nhanh vậy?” Không phải tối hôm qua mới vừa quyết định hay sao.


Khuynh Thành mím môi cười, “Quan huyện coi thường hội thương gia quá, nếu bọn họ muốn lục tung Lộc Linh, chỉ là chuyện nhích ngón tay.”


“Khi nào là lễ hội đèn lồng?”


“Năm ngày sau, nghe nói là do một số tiết mục xiếc không tới được, nếu không hai ngày sau đã có thể tổ chức.”


“Ừm, vậy sao ngươi lại ra đây? Không buồn ngủ sao?”


“Đại nhân nghĩ gì đó, Thủy Yên phường không phải là thanh lâu, sau giờ Tý đã đóng cửa. Hơn nữa, hiện giờ mọi thứ trong thành đều được giảm nửa giá, tại sao ta không siêng năng được.”


Suýt nữa là quên việc này, Đồ Vân gõ đầu, hôm qua đã uống quá nhiều rượu, không nhớ gì cả.


Đồ Vân vội vàng trở lại nha môn, một chiếc xe bò dừng trước cửa, trên xe chất đầy chậu cây cảnh lớn nhỏ, xanh tươi tốt.


Ân Thi Lang đứng ở cửa chỉ huy, “Đặt chậu này trong hậu viện, đặt chậu nhỏ từ công đường ra tới cổng, xếp hai hàng.”


“Ân công tử quả nhiên giữ lời, cảm ơn.”


Ân Thi Lang kiêu ngạo khoanh tay, “Ngài đi ra ngoài mua bánh bao à? Ta đang đói bụng đây.”


Hắn giơ tay ra định lấy, Đồ Vân đưa ra xa, “Muốn ăn thì tự đi mua.”


“Ngài có lương tâm không? Ta bận trong bận ngoài cả buổi sáng, ăn một cái bánh bao của ngài cũng không được.”


Đồ Vân lấy thứ gì đó trong tay áo ra, búng ngón tay cái, nó bay lên không trung, “Tự đi mua đi.”


Ân Thi Lang chộp được, xòe tay ra nhìn, “Hai đồng, ngài cho ăn mày hay sao?”


“Không cần thì trả lại cho ta.” Đồ Vân đưa tay ra.


Ân Thi Lang nghiêng người, nhét tiền đồng vào trong tay áo, “Ta nể mặt tiền nên không tính toán chi li với ngài.”


Đồ Vân im lặng rời đi.


A Tứ xấu hổ, công tử của hắn đã trở thành ăn mày, hai tiền đồng mà xem thành báu vật, trước đây hắn không thèm nhìn bạc rớt dưới đất.


A Tứ thử hỏi: “Công tử, nên ăn sáng, mặt trời đã lên cao rồi.”


A Siêu cũng nói: “Đúng vậy, bụng mọi người đều réo inh ỏi.”


“Ta có nói không cho các ngươi ăn hay sao?” Ân Thi Lang lấy bạc vụn trong túi ra, ném cho A Tứ, “Đi mua bánh bao đi, đảm bảo đủ.”


“Được”


A Tứ lấy tiền xoay người lại, đụng phải Kỳ Quan. Mặc dù A Tứ có võ công, nhưng tình cờ đụng trúng Kỳ Quan, ngã bệt trên ngạch cửa.


“Ngươi đi đứng không có mắt hả.” Kỳ Quan bảo vệ hộp đồ ăn, nếu canh bị đổ ra ngoài, hắn sẽ dính toàn bộ.


A Tứ ấm ức nói: “Ngươi đụng người ta còn lý sự.”


“Ai đụng ai. Ta đang đi đàng hoàng, tự nhiên ngươi đụng ta.”


“Rõ ràng là ta đã xoay người, ngươi đụng ta.”


“Điêu ngoa” Kỳ Quan mắng, cầm hộp đồ ăn bước vào. Ân Thi Lang không vui, bước tới ngăn lại, “Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, ngươi nói ai điêu ngoa?”


Kỳ Quan trợn mắt, “Ai là chủ nhân của hắn thì nói người đó.”


“Ngươi.. Ngươi cái đồ nô tài chó má, dám...”


“Dám thế nào? Đúng là chủ tử nào thì nô tài nấy, không ai cứu được.” Kỳ Quan đẩy Ân Thi Lang ra, đi ra hậu viện.


A Tứ phủi mông đứng dậy, nói: “Công tử, hắn là người hầu của Lý Đà Nhan phải không? Mới sáng sớm mà tới huyện nha làm gì?”


“Ai biết.” Nói xong, Ân Thi Lang tông cửa xông ra, đi ra xa mới nhớ Đồ Vân vừa rồi mua rất nhiều bánh bao, một người không thể ăn hết nhiều như vậy.


“Các ngươi đi trước, ta quay lại nha môn.”


Trong căn phòng phía bắc, Lý Đà Nhan vẫn chưa dậy, Đồ Vân đặt bánh bao lên bàn, rót chén trà lạnh tối hôm qua uống.


“Hừ, ngang ngược vô lý.”


Kỳ Quan tức giận đi vào, Đồ Vân vội vàng “suỵt”, chỉ vào rèm, “Chủ tử của ngươi vẫn chưa dậy.”


“Sao có thể?” Tuy rằng Kỳ Quan không tin, nhưng giọng nói lại nhỏ như muỗi, vén rèm lên nhìn, đúng là chưa tỉnh.


Hắn đặt hộp đồ ăn xuống, ngồi cùng Đồ Vân, “Chủ tử không phải là người tham ngủ, có phải ngài đã làm hắn mệt không?”


Những lời của Kỳ Quan khiến Đồ Vân giật mình, cố nhịn cười, “Tối hôm qua chắc chắn không có, ta uống say bí tỉ, làm sao khiến hắn mệt được.”


“Lỡ như ngài say rượu trở thành cầm thú thì sao?” Kỳ Quan tự tin nói.


Nghe vậy, Đồ Vân cảm thấy dường như Kỳ Quan biết, nhưng lại giống như không biết.


Đồ Văn ngoắc tay, hỏi như đang kể một bí mật: “Ngươi cảm thấy sau khi say rượu, ta và chủ tử của ngươi có thể làm chuyện cầm thú gì?”


Khuôn mặt Kỳ Quan đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Dù sao chỉ cần chủ tử thích, ta không quan tâm.”


Đây rõ ràng đã biết, Đồ Vân cười đến nỗi gương mặt sắp vỡ ra, nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể che miệng cười điên cuồng.


“Ngài cười cái gì, ta cảnh cáo ngài, nếu sau này ngài dám đối xử không tốt với chủ tử của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngài bất kể ở chân trời góc bể nào.”


Đồ Vân cười muốn điên, thằng nhóc này không những cho rằng Lý Đà Nhan đồng tính luyến ái, còn tưởng rằng Lý Đà Nhan là người nằm dưới, đúng là thiên tài.


"Được, được, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”


“Vậy mới được.” Kỳ Quan nhẹ nhàng mở tầng trên của hộp đồ ăn ra, lấy một chén canh lá sen, “Đây là món chủ tử dặn nấu cho ngài tối hôm qua, nói rằng ngài uống rượu cảm thấy khó chịu, uống chút canh thanh đạm sẽ tốt cho dạ dày.”


Đồ Vân ngửi thử, mùi thơm thoang thoảng, không ngọt cũng không mặn, hợp khẩu vị của nàng ngay lúc này.


“Cũng may hôm qua ngài còn biết tự trèo lên xe, nếu không ta chắc chắn sẽ rất giận ngài.”


“Tối hôm qua?”


“Ừm, tối hôm qua chủ tử đã ra ngoài từ lâu, nhưng không chịu rời đi. Ta biết hắn đang đợi ngài, kết quả ngài và Ân Thi Lang kéo nhau đi ra, lúc ấy ta tức giận, sắp nghiến gãy răng.”


Đồ Vân uống canh, thản nhiên nói: “Đó là chơi cho vui thôi, các ngươi là thương nhân mà không hiểu à?”


“Hiểu. Ngài có bao giờ thấy chủ tử uống say mèm, lôi kéo ai chưa, hắn cũng không đi dự tiệc rượu.”


“Vậy à?” Đồ Vân cảm thấy ngọt ngào trong lòng, khen ngợi, “Vậy chủ tử của ngươi rất giữ mình trong sạch.”


Kỳ Quan trịnh trọng cảnh cáo: “Sau này ngài cũng cần như vậy, đừng tưởng mình là quan huyện thì có thể thay đổi thất thường, chủ tử nhìn thấy sẽ khó chịu trong lòng.”


“Yên tâm, hắn đối xử tốt với ta, ta biết mà. Ngươi cảm thấy ta là kẻ ngốc hay sao?”


Kỳ Quan ngượng ngùng, “Ngài không ngốc, nhưng thích trêu ghẹo người khác. Ân Thi Lang kia, ngài tránh xa hắn được không. Chủ tử của ta đi lại không tiện, Ân Thi Lang đi theo ngài cả ngày, lỡ như nảy sinh tình cảm thì sao? Ánh mắt của hắn đối với ngài tối hôm qua khiến ta nổi da gà.”


Đồ Vân uống hết canh, chân thành chắp tay: “Cảm tạ tiểu ca đã coi trọng.”


Nói xong, Ân Thi Lang hùng hổ ở ngoài cửa, chưa đi vào đã hét lên: “Cây cảnh ở tiền viện đã được sắp xếp xong, ngài ra xem đi.”


*******


Rạp hát nhỏ:


Đồ Vân: Đây là lời của nô tài của chàng nói, không phải ta bịa ra.


Lý Đà Nhan: Không giải thích được.


********


Cách để kiếm thêm sao:

1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày

2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện

3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin